Thiên long bát bộ - Kim Dung

Thiên long bát bộ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 100
5 sao 5 / 5 ( 106 đánh giá )

Thiên long bát bộ - Kim Dung - Chương 9 - Nhai cao nhân viễn (2)

↓↓

Y cao giọng kêu lên:

bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


-Ai chết mà khóc đó? Lão tử ở đây đợi lâu rồi.


Tiếng người kia lại văng vẳng:


-Con ơi là con! Mẹ nhớ mẹ thương con lắm con ơi!


Mộc Uyển Thanh lạ lùng hỏi:


-Phải mẹ ông đến không?


Nam Hải Ngạc Thần bực bội đáp:


-Cái gì mà mẹ ta? Chỉ nói tầm xàm! Con mụ đó là Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương, một trong Tứ Đại Ác Nhân. Chữ "ác" của mụ đứng thứ hai, thể nào cũng có ngày cái ngoại hiệu Hung Thần Ác Sát của ta sẽ đổi với mụ ấy mới xong.


Mộc Uyển Thanh lập tức hiểu ra: "Thì ra chữ "ác" trong ngoại hiệu ở chữ thứ hai, thì đó là thiên hạ đệ nhị ác nhân". Nàng bèn hỏi:


-Thế đệ nhất ác nhân thì ngoại hiệu là gì? Đệ tứ ác nhân tên chi?


Nam Hải Ngạc Thần mặt hầm hầm nói:


-Ngươi hỏi ít đi một câu có được không? Lão tử không muốn nói chuyện với ngươi.


Đột nhiên tiếng một người đàn bà buồn rầu nói:


-Lão đại tên là Ác Quán Mãn Doanh còn lão tứ gọi là Cùng Hung Cực Ác.


Mộc Uyển Thanh nào ngờ Diệp Nhị Nương vừa nói đã đến nơi, lên trên núi không một tiếng động, không khỏi giật mình kinh hãi vội quay sang nhìn bà ta. Bà ta mặt một chiếc áo dài màu xanh nhạt, tóc để xõa, độ chừng trên dưới bốn mươi, tướng mạo cũng khá xinh đẹp nhưng hai bên má mỗi bên có ba vết rạch dài, từ mắt chạy xuống tận cằm, dường như bị người ta dùng trảo cào trên mặt. Bà ta bế trên tay một đứa bé trai chừng hai ba tuổi, mập mạp xinh xắn trông thật dễ thương.


Mộc Uyển Thanh vẫn tưởng Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương được xếp trên Hung Thần Ác Sát Nam Hải Ngạc Thần ắt phải là người hung dữ đáng sợ, ngờ đâu trông lại có chút duyên dáng, không khỏi liếc trộm bà ta mấy lần. Diệp Nhị Nương nhìn nàng mỉm cười, Mộc Uyển Thanh không khỏi run lên, thấy nét mặt bà ta ẩn tàng một nỗi sầu khổ vô cùng vô tận, đau thương không để đâu cho hết khiến nàng dường như rơi lệ, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn lâu.


Nam Hải Ngạc Thần nói:


-Tam muội, lão đại, lão tứ sao chưa thấy đến?


Diệp Nhị Nương buồn bã trả lời:


-Trông ngươi mắt bầm mũi sưng thế kia, chắc là bị lão đại đánh cho một trận rồi, sao còn mặt dày mày dạn giả vờ hỏi lão đại sao chưa tới. Ngươi rõ ràng là lão tam, vậy mà nhất định đòi ngồi trên đầu ta là sao? Ngươi còn gọi ta một câu tam muội, người chị này không nể nang gì nữa đâu.


Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói:


-Không nể nang thì đã sao nào? Bộ bà muốn đánh nhau chăng?


Diệp Nhị Nương cười khẩy nói:


-Nếu ngươi muốn đánh, ta lúc nào cũng sẵn lòng hầu tiếp.


Đứa trẻ bà ta đang bồng trên tay bỗng khóc ré lên:


-Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?


Diệp Nhị Nương vỗ vỗ nựng đứa trẻ:


-Con ngoan ơi, ta là mẹ con đây!


Đứa trẻ càng khóc to hơn, dãy dụa:


-Bé muốn mẹ cơ! Bé muốn mẹ cơ! Bà không phải mẹ!


Diệp Nhị Nương nhè nhẹ đong đưa, cất tiếng ru:


Ạ ời! Ày ơi!


Bồng bồng mẹ bế con sang,


Qua thăm bà ngoại, ạ ơi,


Qua thăm bà ngoại, cháu ngoan của bà ...


Đứa bé càng khóc to hơn. Nam Hải Ngạc Thần nghe tiếng khóc bực mình, quát lớn:


-Mụ ru cái gì? Muốn giết nó thì giết phứt đi cho rồi!


Diệp Nhị Nương cười tít mắt lại, vẫn tiếp tục ru:


Ạ ời! Ạ ơi!


Bà cho con bánh con quà,


Nếu ăn không hết, ạ ơi!


Nếu ăn không hết thì ... để về nhà ăn thêm...


Mộc Uyển Thanh nghe thế rùng cả mình, càng nghĩ càng ghê. Lời của Nam Hải Ngạc Thần cho biết Diệp Nhị Nương định vờn đứa bé cho chết, trong lòng không khỏi phẫn nộ, lại vừa sợ hãi, thấy Diệp Nhị Nương vẫn tiếp tục ru:


Con ơi con ngủ cho êm,


Mẹ ru con ngủ mẹ ôm trong lòng.


Ạ ời! Ạ ơi!


Tiếng ru của bà ta đầy vẻ trìu mến khiến nàng chưa hẳn tin lời Nam Hải Ngạc Thần là thật. Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói:


-Mỗi ngày mụ phải giết một đứa trẻ con, vậy mà còn làm bộ làm tịch, thật không biết xấu hổ.


Diệp Nhị Nương nhỏ nhẹ nói:


-Ngươi đừng có lớn tiếng la lối, làm cục cưng của ta nó sợ.


Nam Hải Ngạc Thần vùng lên, vươn tay chộp lấy đứa bé định quật cho chết, để nó khỏi khóc lóc ầm ỹ làm y bực mình. Ngờ đâu y ra tay cực nhanh, Diệp Nhị Nương lại còn nhanh hơn, thân hình chỉ xoay nhẹ như một bóng ma, Nam Hải Ngạc Thần đã chộp hụt. Diệp Nhị Nương bải hải kêu lên:


-Ối chà! Tam đệ, ngươi vô cố sao lại hiếp đáp con ta là sao?


Nam Hải Ngạc Thần quát lên:


-Ta muốn quật chết thằng tiểu quỉ đó.


Diệp Nhị Nương dịu dàng nựng đứa bé:


-Cục cưng ơi, có mẹ đây, đừng sợ tam thúc xấu xí kia, y đánh không lại mẹ đâu. Con trắng trẻo mập mạp thế này, càng để lâu càng thích, mẹ đùa với con đến chiều lúc đó mới giết con, còn bây giờ vẫn còn chưa rứt ra được.


Mộc Uyển Thanh nghe câu nói đó tưởng chừng muốn mửa, nghĩ thầm: "Quả đúng là Diệp Nhị Nương xếp hạng cao hơn Nam Hải Ngạc Thần. Nhạc lão tao chỉ mới là Hung Thần Ác Sát chưa thể qua mặt mụ ta được".


Nam Hải Ngạc Thần chộp một cái không trúng, biết mình có động thủ tiếp cũng vô dụng, không ngừng đi qua đi lại, lẩm bẩm chửi bới, đột nhiên quát lớn:


-Mau qua đây! Thằng bé đó đâu? Sao không đem nó qua đây bái ta làm thầy?


Hai gã áo vàng từ đằng sau tảng đá khép nép đi ra, đứng tránh ở xa xa, chính là hai người lúc trước Nam Hải Ngạc Thần sai đi qua bên kia đón Đoàn Dự. Một người ấp a ấp úng đáp:


-Tiểu ... tiểu nhân lên đến trên đỉnh núi, không ... không thấy có ai. Đi tìm ... đi tìm khắp nơi vẫn không thấy.


Mộc Uyển Thanh kinh hoảng: "Không lẽ chàng ... chàng bị ngã xuống chết rồi". Nam Hải Ngạc Thần quát lên:


-Hay là chúng bay đến trễ quá nên tên tiểu tử đó vô phúc, rơi xuống vực chết rồi?


Hai người đó không dám đến gần, một gã lập cập nói:


-Tiểu nhân hai người ... hai người có kiếm khắp nơi dưới sơn cốc nhưng không thấy thi thể.


Nam Hải Ngạc Thần quát lên:


-Thế thì không lẽ nó bay lên trời hay sao? Hai đứa chúng bay dám nói láo ta hả?


Hai người kia vội vàng quì xuống, rập đầu kêu bình bình bình, van xin tha mạng. Chỉ nghe vù vù, Nam Hải Ngạc Thần đã ném hai cục đá qua trúng hai gã này chết ngay lập tức.


Hai người đó không kiếm ra Đoàn Dự, Mộc Uyển Thanh vốn đã bực chúng làm không nên chuyện nên khi Nam Hải Ngạc Thần đánh chết nàng cảm thấy thống khoái, trong chớp mắt tâm tư dâng lên dạt dào: "Chàng không có ở trên núi, dưới vực sâu cũng không có xác, thế thì đi đâu? Hay là rơi vào nơi ẩn khuất nên hai gã này tìm không ra. Hay là hai gã đó có thấy thi thể nhưng không dám nói ra?".


Nàng vốn đã có chủ ý, nếu Đoàn Dự chết rồi, nàng cũng không sống làm chi, huống chi thân mình rơi vào tay Nam Hải Ngạc Thần, nếu không chết ắt phải chịu không biết bao nhiêu dày vò hành hạ. Thế nhưng không thấy xác Đoàn Dự, thì vẫn còn một tia hi vọng, không thể chết một cách hồ đồ.


Nam Hải Ngạc Thần hết sức bực bội, không ngớt chửi bới:


-Lão đại, lão tứ hai con rùa đó sao giờ này chưa tới là sao. Ta không thèm đợi nữa.


Diệp Nhị Nương nói:


-Ngươi dám không đợi lão đại thật chăng?


Nam Hải Ngạc Thần đáp:


-Lão đại bảo ta nói với ngươi rằng, bọn mình ở trên đỉnh núi này đợi y, đợi cho đủ bảy ngày, nếu sau bảy ngày y không đến, thì tới Vạn Kiếp Cốc của Chung Vạn Cừu đợi y ở đó, chưa gặp thì không được bỏ đi.


Diệp Nhị Nương thản nhiên nói:


-Ta đã bảo ngươi bị lão đại nện cho một trận đích đáng, bây giờ còn chối được hay không?


Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói:


-Ai thèm chối? Ta đánh không lại lão đại là đúng rồi, bị y nện một trận, cũng không sai nhưng làm gì mà đích đáng?


Diệp Nhị Nương nói:


-Thì ra ngươi không bị nện một trận đích đáng ... cục cưng đừng khóc, mẹ thương ... à, thì ra chỉ đánh nhè nhẹ ... cục cưng của mẹ ...


Nam Hải Ngạc Thần hậm hực nói:


-Cũng chẳng phải là đánh nhè nhẹ. Này coi chừng, lão đại muốn đánh bà liệu bà có chạy nổi không?


Diệp Nhị Nương đáp:


-Ta đâu có mong chức Diệp đại nương, việc gì mà lão đại lại gây sự với ta? Cục cưng ngoan ơi ...


Nam Hải Ngạc Thần nói:


-Bà đừng có gọi con mẹ nó là cục cưng có được không nào?


Diệp Nhị Nương cười nói:


-Tam đệ đừng có nóng, ngươi có biết là lão tứ hôm qua trên đường gặp kẻ đối đầu, bị một trận xiểng liểng?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Gã khờ

Gã khờ

Thảo bình tĩnh nói điều cô muốn: - Mình làm người yêu của nhau, anh nhé! Nhìn vẻ

23-06-2016
Hóa đơn

Hóa đơn

Ngày kia Peter nghĩ : mình cũng viết một hóa đơn gửi cho mẹ, trong đó viết rõ những

01-07-2016

Old school Easter eggs.