bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lão ăn mày nói:
- Ta ta không xong rồi. Cái trương trương bảng văn này, hết sức quan trọng, khẩn thỉnh ân công nghĩ đến tình nghĩa giang hồ, giao cho giao cho bất cứ một vị trưởng lão nào trong Cái Bang cũng được nhưng đừng giao cho gã đầu sắt và và tên gian tặc Toàn Quan Thanh. Tiểu lão nhi có ở dưới cửu tuyền, cũng còn hết sức cảm kích.
Y vừa nói vừa giơ tay run run cầm lấy trên tay Công Dã Can một xấp giấy màu vàng. Mộ Dung Phục nói:
- Các hạ cứ yên tâm, nếu vết thương của ông quả không khỏi được, cái tờ giấy gì đây, bọn ta đảm bảo sẽ giao lại cho trưởng lão quí bang.
Vừa nói vừa cầm lấy tờ giấy màu vàng. Lão ăn mày thều thào:
- Tại hạ họ Dịch, tên gọi Dịch Đại Bưu. Xin phiền xin phiền túc hạ phao lên rằng, ta từ nước Tây Hạ trở về, đây là đây là bảng văn kén rể của quốc vương nước Tây Hạ. Việc này việc này quan trọng ghê gớm, có liên can đến khí vận an nguy nhà Đại Tống. Thế nhưng vừa về đến Trung Nguyên chúng tôi đã gặp gian mưu, chỉ mong gặp được Ngô trưởng lão để cho hay cho ông ta hay, ngờ đâu ngờ đâu không còn gặp ông ta được nữa. Chỉ mong túc hạ thương đến muôn vạn sinh linh sinh linh sinh linh
Y lắp bắp nói luôn ba tiếng sinh linh nhưng vẫn không sao nói thêm được. Y càng gấp gáp, lại càng không nói nên lời, đột nhiên hộc ra một ngụm máu, mắt trợn ngược, bỗng thấy Mộ Dung Phục hình dung tuấn nhã, chợt nghĩ ra một người liền hỏi:
- Các hạ là ai! Có phải Cô Tô Cô Tô
Mộ Dung Phục đáp:
- Không sai! Tại hạ là Cô Tô Mộ Dung Phục.
Lão già ăn mày kinh hoảng kêu lên:
- Ngươi ngươi là kẻ đại cừu của bản bang
Y thò tay chộp lấy tờ giấy vàng trong tay Mộ Dung Phục, cố sức giựt về. Mộ Dung Phục buông tay cho y giựt lấy, nghĩ thầm: "Cái Bang một mực nghi cho ta làm hại Phó bang chủ Mã Đại Nguyên, gần đây tuy lời đồn đã bớt nhưng người này vẫn coi ta là đại cừu nhân. Y sắp chết rồi, chẳng cần tranh cãi với y làm gì nữa."
Chỉ thấy lão ăn mày cố sức toan xé tờ giấy, đột nhiên hai chân duỗi một cái, máu chảy ọc ra rồi chết. Phong Ba Ác gỡ tay y, thấy tờ giấy đầy những chữ loằng ngoằng viết bằng son, dưới cùng đóng một dấu đỏ lớn. Công Dã Can khá thông thạo nhiều thứ tiếng, coi qua từ đầu tới cuối một lượt rồi nói:
- Quả nhiên là bảng văn chiêu phò mã của quốc vương Tây Hạ. Trong thư viết rằng:
"Văn Nghi công chúa nước Tây Hạ đã đến tuổi cập kê, quốc vương muốn trưng tuyển một vị nam tử chưa vợ văn võ toàn tài, tuấn nhã anh hùng để làm phò mã, định vào ngày Trung Thu tháng tám này sẽ tuyển chọn. Bất luận nhân sĩ nước nào, tự tin rằng mình là loại nhân tài hạng nhất thì trước ngày đó cứ viết thư xin yết kiến, quốc vương sẽ cho gặp mặt. Nếu dẫu không được trúng tuyển phò mã thì cũng theo tài mà lục dụng, phong cho quan tước, còn dưới một mức thì thưởng vàng bạc."
Công Dã Can chưa đọc hết, Phong Ba Ác đã cười sằng sặc nói:
- Cái vị nhân huynh Cái Bang này quả cũng tức cười, y lật đật mang bản văn này từ Tây Hạ chạy về, không lẽ muốn một vị trưởng lão nào trong bang đi ứng tuyển để làm phò mã Tây Hạ hay sao?
Bao Bất Đồng đáp:
- Sai bét rồi! Không phải vậy! Tứ đệ có chỗ chưa tường, các trưởng lão trong Cái Bang dĩ nhiên vừa già vừa xấu, thế nhưng đệ tử trẻ tuổi trong bang, thiếu gì kẻ văn võ toàn tài, thông minh anh tuấn. Nếu như có một đệ tử Cái Bang được làm phò mã Tây Hạ, Cái Bang chẳng cũng lên như diều hay chăng?
Đặng Bách Xuyên cau mày nói:
- Ta thường nghe hảo hán trong Cái Bang không màng công danh phú quí, sao cái gã Dịch Đại Bưu này lại để cho lửa tham hun đốt cõi lòng?
Công Dã Can đáp:
- Đại ca, gã này nói: "Việc này quan trọng ghê gớm, có liên can đến khí vận an nguy nhà Đại Tống." Y lại còn nói đến sinh linh gì gì đó, chưa chắc chỉ cầu công danh phú quí cho Cái Bang không thôi đâu!
Bao Bất Đồng lắc đầu quầy quậy:
- Sai bét rồi! Không phải vậy!
Công Dã Can hỏi lại:
- Tam đệ lại có cao kiến gì khác?
Bao Bất Đồng đáp:
- Nhị ca hỏi tiểu đệ lại có cao kiến gì khác, chữ lại đó nghĩa là mỗ đã từng biểu lộ cao kiến rồi. Thế nhưng mỗ đã có cao kiến gì đâu, đủ biết nhị ca không tin rằng tiểu đệ có cao kiến. Nhị ca hỏi mỗ lại có cao kiến gì khác chẳng qua hàm ý muốn bảo rằng: "Bao lão tam lại định nói nhăng nói cuội gì nữa đây?" có phải không nào?
Phong Ba Ác tuy thích đánh nhau nhưng anh em trong nhà thì lại không gây hấn, Bao Bất Đồng thích tranh biện, chẳng cần biết thân sơ tôn ti, một câu không hợp là phải cãi cho bằng được mới xong. Công Dã Can biết rõ tính nết người em kết nghĩa, chỉ mỉm cười nói:
- Tam đệ trước nay nói ra rất nhiều cao kiến, ta bảo lại quả thật là mong muốn ngươi nói ra cao kiến nữa.
Bao Bất Đồng lại lắc đầu:
- Sai bét rồi! Không phải vậy! Mỗ thấy nhị ca khi nói nhếch mép mỉm cười, ý tứ xem ra không thành thực
Y còn đang nói, Đặng Bách Xuyên đã chặn ngang nói:
- Tam đệ, gã Dịch Đại Bưu này mang bức bảng văn kén phò mã từ nước Tây Hạ về, trịnh trọng ủy thác như thế, nhờ bọn ta mang đến cho trưởng lão Cái Bang, theo ý ngươi, y có dụng ý gì?
Bao Bất Đồng đáp:
- Cái đó tiểu đệ không phải Dịch Đại Bưu, làm sao biết được y có dụng ý gì?
Mộ Dung Phục đưa mắt nhìn Công Dã Can có ý dò hỏi xem y ý kiến ra sao. Công Dã Can mỉm cười đáp:
- Theo như ta tưởng, thì hoàn toàn khác hẳn tam đệ.
Y biết rõ dù mình nói thế nào chăng nữa, Bao Bất Đồng ắt sẽ nói ngược lại, chi bằng chặn trước là hơn. Quả nhiên Bao Bất Đồng liền kêu lên:
- Sai bét rồi! Không phải vậy! Lần này nhị ca đoán trật lất, tiểu đệ nghĩ hoàn toàn y chang nhị ca, không có gì khác cả.
Công Dã Can mỉm cười nói:
- Thế thì hay biết mấy!
Mộ Dung Phục nói:
Chương trước | Chương sau