A Tử bực tức đáp:
bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Thuốc độc của Đinh lão quái lợi hại biết chừng nào, làm sao trị được? Ngươi lừa ta! Mắt ta đui rồi, mắt ta đui rồi!
Nói xong lại khóc tức tưởi. Người kia nói:
- Bên kia có dòng suối nhỏ, mình đến đó rửa cho sạch thuốc độc trong mắt đi.
Nói xong cầm tay nàng, nhẹ nhàng kéo lên. A Tử chỉ thấy bàn tay y lạnh ngắt, tự nhiên rụt về, người đó liền buông ra. A Tử đi được hai bước, vấp một cái lảo đảo muốn té. Người kia nói:
- Coi chừng!
Rồi lại đưa tay đỡ nàng. Lần này A Tử không giựt tay về nữa, để mặc y dẫn đến bên dòng nước. Người kia nói:
- Cô đừng sợ, đây là bờ suối đó!
A Tử quì xuống bên khe nước, hai tay vốc nước lên rửa mắt. Dòng nước mát rượi thấm vào mắt, đau đớn giảm dần nhưng trời đất vẫn tối tăm, trước mắt không một chút sáng sủa nào hết. Trong cùng một lúc, tuyệt vọng, đau thương, bơ vơ, phẫn nộ, bao nhiêu mối cùng kéo tới, nàng ngồi phịch xuống đất, khóc rưng rức, hai chân đạp lung tung:
- Ngươi dối ta, ngươi dối ta, mắt ta mù hẳn rồi, mắt ta mù hẳn rồi!
Người kia nói:
- Cô nương, cô đừng quá đau lòng! Tôi không bỏ cô mà đi đâu, cô... cô cứ yên tâm.
A Tử thấy tạm nguôi ngoai, hỏi lại:
- Ngươi... ngươi là ai?
Người kia đáp:
- Tôi... tôi...
A Tử nói:
- Ồ xin lỗi, cảm ơn ông đã cứu mạng tôi. Chẳng hay cao tính đại danh của các hạ là gì?
Người kia ấp úng:
- Tôi... tôi... cô nương không nhận ra tôi sao?
A Tử nói:
- Đến tên họ ông còn chẳng cho tôi hay, vậy mà dám xí gạt nói là sẽ không bỏ tôi mà đi. Mắt... mắt tôi mù rồi, chỉ... chỉ có nước chết quách cho xong.
Nói xong lại khóc òa lên. Người kia vội gạt đi:
- Cô nương muôn ngàn lần chớ có chết. Tôi... tôi quả thật mãi mãi sẽ không bao giờ rời xa cô. Chỉ cần cô nương bằng lòng cho tôi đi theo, tôi vĩnh viễn... vĩnh viễn ở bên cạnh cô nương.
A Tử đáp:
- Ta không tin! Ta không tin! Ngươi xí gạt ta, ngươi gạt ta để ta không tìm cái chết. Ta muốn chết, mắt ta mù rồi, còn sống làm gì nữa?
Người kia lắp bắp:
- Tôi nhất quyết không đánh lừa cô đâu, nếu tôi bỏ cô thì cho tôi chết đường chết chợ.
Giọng y hốt hoảng xem ra thật là thành khẩn. A Tử hỏi lại:
- Thế ngươi là ai?
Người kia đáp:
- Tôi là Tụ Hiền Trang... không, không phải, tôi họ Trang, tên Tụ Hiền.
Người cứ được A Tử chính là thiếu trang chủ của Tụ Hiền Trang Du Thản Chi. A Tử nói:
- Hóa ra là Trang... Trang tiền bối, đa tạ tiền bối đã cứu tiểu nữ.
Du Thản Chi đáp:
- Tại hạ cứu được cô nương khỏi độc thủ Tinh Tú lão tiên, lòng mừng vô hạn, cô nương chẳng phải tạ ơn làm gì. Tại hạ cũng không phải tiền bối của cô nương, chỉ lớn hơn cô nương vài tuổi.
A Tử nói:
- Ồ, vậy thì tiểu muội gọi là Trang đại ca.
Du Thản Chi vui mừng không sao kể xiết, lắp bắp:
- Cái đó... cái đó không dám.
A Tử nói:
- Trang đại ca, tiểu muội cầu đại ca một việc.
Du Thản Chi đáp:
- Cô đừng nói cầu hay không cầu, cô nương có điều gì sai khiến, dù phải hi sinh tính mạng, tại hạ cũng nhất quyết làm cho cô nương.
A Tử mỉm cười hỏi lại:
- Anh với tôi vốn không quen biết, sao anh đối với tôi tốt như thế?
Du Thản Chi lập cập đáp:
- Phải, phải, xưa nay không quen biết gì cả, tại hạ chưa từng gặp cô nương, cô nương cũng chưa từng gặp tại hạ. Lần này... hôm nay mới gặp mặt lần đầu.
A Tử buồn bã nói:
- Còn nói gì đến gặp mặt? Tôi vĩnh viễn không bao giờ thấy mặt anh đâu.
Nói đến đây nhịn không nổi nước mắt lại rơi lã chã. Du Thản Chi vội đáp:
- Cái đó cũng chẳng hề gì. Không thấy tôi lại càng tốt.
A Tử hỏi lại:
- Sao thế?
Du Thản Chi nói:
- Tôi... tôi mặt mày khó coi lắm, cô nương nếu trông thấy e rằng sẽ mất vui.
A Tử lặng lẽ mỉm cười nói:
- Anh lại gạt tôi rồi. Người xấu xí khó coi nhất đời này tôi đã từng thấy nhiều lắm. Tôi có một đứa đầy tớ, đầu đeo một cái lồng sắt, vĩnh viễn không thể nào gỡ ra được, thế mới thực là khó coi chứ. Nếu như anh thấy y thì anh sẽ phải cười đến ba ngày ba đêm. Anh có muốn xem không?
Du Thản Chi run run đáp:
- Không! Không! Tôi không xem đâu.
Y nói nhưng không ngăn nổi tự nhiên lùi lại hai bước. A Tử nói:
- Anh bồng tôi chạy nhanh chẳng kém gì tỉ phu tôi, võ công giỏi vậy mà sao nhát thế, đến người đầu sắt cũng không dám coi. Trang đại ca, người đầu sắt đó ngộ nghĩnh lắm, để tôi bảo y lộn mèo cho anh coi, bảo y đưa đầu vào lồng sư tử, lồng cọp cho dã thú cắn. Tôi sẽ bảo người ta đem y ra làm diều phóng trên không, thật là thú vị.
Du Thản Chi bất giác rùng cả mình, luôn mồm kêu:
- Tôi không muốn coi, tôi thực sự không muốn coi.
A Tử thở dài:
- Thôi được. Anh vừa mới bảo bất luận tôi muốn gì, dù phải bỏ mạng anh cũng làm, hóa ra cũng chỉ để xí gạt tôi thôi.
Du Thản Chi đáp:
- Không, không! Tôi không nói láo đâu. Cô nương bảo tôi làm gì?
A Tử nói:
- Tôi muốn về ở bên cạnh tỉ phu, anh ta ở Nam Kinh nước Liêu. Trang đại ca, nhờ anh đưa tôi về.
Nàng vừa nói thế, đầu óc Du Thản Chi trở nên hỗn loạn nhưng không dám nói nên lời. A Tử hỏi:
- Sao? Anh không chịu ư?
Du Thản Chi ấp úng:
- Không phải... không chịu, có điều... có điều tôi không muốn... không muốn đến Nam Kinh nước Liêu.
A Tử nói:
- Tôi bảo anh đến xem gã hề đầu sắt, anh không chịu, bảo anh đưa tôi về với anh rể tôi, anh cũng không chịu. Thôi thế thì tôi đi một mình vậy.
Nói xong nàng chậm rãi đứng lên, hai tay đưa ra đằng trước mò đường. Du Thản Chi nói:
- Để tôi đi với cô! Cô đi một mình... sao được?
Du Thản Chi cầm bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của A Tử, dẫn nàng ra khỏi khu rừng, trong bụng chỉ nghĩ: "Chỉ cần mình được nắm tay nàng đi chầm chậm như thế này, thì dù phải đến mười tám tầng địa ngục thì ta vẫn hết sức hài lòng." Đến khi hai người ra tới đường cái, nhìn lên thấy có một đám ăn mày, người đi đầu thân hình gầy cao, tướng mạo thanh tú, chính là Cái Bang Đại Trí phân đà đà chủ Toàn Quan Thanh. Du Thản Chi nghĩ thầm: "Gã này hôm trước bị sư phụ ta đả thương, hóa ra không chết." Y không muốn gặp bọn này, vội vàng dẫn A Tử rời đại lộ, đi vào phía đồng hoang. A Tử thấy đường lồi lõm không phẳng bèn hỏi:
- Cái gì thế?
Du Thản Chi chưa kịp trả lời, Toàn Quan Thanh đã trông thấy hai người, rảo bước đi tới chặn lại, hầm hầm gặng hỏi:
- Làm gì mà lấp lấp ló ló ở đây? Ngươi... ngươi hình dáng kỳ quái, làm cái trò gì?
Du Thản Chi hoảng hốt nghĩ thầm: "Nếu như y gọi ra ba chữ thằng đầu sắt thì A Tử cô nương biết ngay mình là ai, sẽ không còn nhìn nhõi gì đến mình nữa. Dẫu nàng có bằng lòng cho mình đưa về Nam Kinh thì cũng không bao giờ để cho mình nắm tay nữa." Y bàng hoàng không biết tính sao, đột nhiên quì phục xuống, lạy như tế sao, tay chỉ trỏ lung tung yêu cầu Toàn Quan Thanh đừng nói lộ chân tướng mình ra.
Toàn Quan Thanh chẳng hiểu y ra hiệu để làm gì, lạ lùng hỏi:
- Ngươi làm gì thế?
Du Thản Chi chỉ vào A Tử, xua xua tay, lại chỉ vào mồm mình, xua xua tay, rồi lại lạy mấy cái. Toàn Quan Thanh nhìn ra A Tử đã bị mù, hiểu ra gã đầu sắt này xin mình đừng nói, còn đang ngạc nhiên, các đệ tử Cái Bang đã chạy ùa đến. Một người chỉ vào đầu Du Thản Chi, cười hềnh hệch kêu lên:
- Lạ chưa kìa, gã này đầu...
Du Thản Chi tung mình nhảy tới, chưởng đánh ra. Gã đệ tử Cái Bang vội đưa tay lên đỡ, chỉ nghe lắc cắc mấy tiếng, xương cánh tay lẫn xương sườn đều gãy vụn, thân hình bắn tung về sau cả trượng, nằm gục xuống đất, chết tươi ngay.
Bọn ăn mày vừa kinh hãi vừa tức giận, lập tức năm người khác xông lên tấn công Du Thản Chi. Du Thản Chi song chưởng vung lên, đánh đấm lung tung. Võ công y tuy thấp kém thua xa đệ tử Cái Bang nhưng thủ chưởng đến đâu, chỉ nghe lắc cắc, lộp cộp liên hồi, Chết rồi!, Chao ôi!, bình bình bình, bịch bịch, cả năm tên đều văng ra, rơi xuống chết cả. Bọn còn lại hết sức kinh hoàng, lập tức vây quanh Du Thản Chi và A Tử nhưng không kẻ nào dám xông lên tấn công.
Du Thản Chi đột nhiên lại quay về phía Toàn Quan Thanh quì xuống, lạy như tế sao, rồi lại giơ tay chỉ trỏ, chỉ vào A Tử, lại chỉ vào cái đầu sắt của mình, không ngớt xua tay.
Chương trước | Chương sau