XtGem Forum catalog
Thiên long bát bộ - Kim Dung

Thiên long bát bộ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 100
5 sao 5 / 5 ( 137 đánh giá )

Thiên long bát bộ - Kim Dung - Chương 58 - Trùng ngãi ngưng hàn chưởng tác băng (2)

↓↓

Ông nghĩ thầm: "Y kết giao với những loại tà ma ngoại đạo như ngươi, lại phá thêm một đại giới nữa." Đinh Xuân Thu nói:

bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tại hạ ở núi Côn Lôn, tốn biết bao nhiêu tâm huyết mới bắt được một con băng tàm, là một loại cực kỳ hữu dụng, ngờ đâu lại bị gã Tuệ Tịnh sư điệt của đại sư ăn cắp mất. Tại hạ vạn lý xa xôi từ biển Tinh Tú tới Trung Nguyên, chẳng qua cũng chỉ để lấy lại con băng tàm...


Y nói chưa dứt lời, Tuệ Tịnh đã kêu lên:


- Con băng tàm ư? Này, có phải ngươi trông thấy con băng tàm? Con tằm đó ta khổ sở mới kiếm thấy được trong núi Côn Lôn... ngươi... ngươi ăn trộm của ta phải không?


Từ khi Du Thản Chi tiến ra thì thầm, Phong Ba Ác chăm chăm nhìn cái lồng trên đầu y, mắt láo liên, những gì Huyền Nạn, Đinh Xuân Thu và nhà sư Tuệ Tịnh đối đáp y hoàn toàn không nghe gì cả. Y đi vòng quanh Du Thản Chi mấy bận, thấy cái mặt nạ đúc thật khít khao, cứ đeo mãi trên đầu không bỏ xuống, toan đưa tay ra ra gõ thử, lại coi thêm một lát mới hỏi:


- Này bồ, khỏe chứ?


Du Thản Chi ấp úng:


- Tôi... tôi khỏe.


Y thấy Phong Ba Ác lúc nào cũng lanh chanh, tay chân không yên, trong bụng cũng khiếp. Phong Ba Ác lại hỏi:


- Cái mặt nạ của bồ làm sao đúc được vậy? Tôi đi khắp nơi nhưng chưa bao giờ thấy cái mặt nạ nào như vầy.


Du Thản Chi cực kỳ ngượng ngập, cúi đầu xuống nói:


- Hèm, tôi... tôi bị người ta ép buộc, không... không làm sao được.


Phong Ba Ác nghe y nói thấy thật đáng thương, giận dữ hỏi dồn:


- Sao có người chơi trò gì ác ôn vậy? Họ Phong muốn biết là đứa nào.


Nói xong y liếc mắt nhìn Đinh Xuân Thu, cho rằng đây là công trình của lão già này. Du Thản Chi vội kêu:


- Không... không phải sư phụ tôi đâu.


Phong Ba Ác lại nói:


- Ai đời con người ta đang yên lành, nay đem nhốt trong cái mặt nạ bằng sắt là sao? Lại đây, để ta tháo ra cho ngươi.


Y vừa nói vừa rút trong ống giày ra một con dao găm sáng quắc, đủ biết cực kỳ sắc bén toan gỡ cái lồng sắt ra. Du Thản Chi biết rằng chiếc mặt nạ này đã dính liền vào mặt mũi và sau đầu y, nếu cố tháo đi thì có thể chết được vội vàng nói:


- Không, không tháo được đâu.


Phong Ba Ác đáp:


- Nhà ngươi chớ có sợ, thanh chủy thủ của ta gọt sắt như bùn, để ta cắt cái mặt nạ, quyết không tổn thương thịt da đâu.


Du Thản Chi kêu lên:


- Không, không được.


Phong Ba Ác nói:


- Ngươi sợ người đội cho ngươi cái mũ sắt này, phải không nào? Kỳ tới gặp lại y cứ nói là ta đây Nhất Trận Phong Phong Ba Ác tháo cho ngươi đó, ngươi bị ta ép buộc nếu muốn gì cứ bảo ác nhân đó đi kiếm ta là xong.


Y nói rồi liền chộp cổ tay Du Thản Chi. Du Thản Chi thấy con dao găm trong tay y hàn quang lấp loáng, sợ quá quay đầu lại nhìn Đinh Xuân Thu cầu cứu, kêu lên:


- Sư phụ, sư phụ!


Đinh Xuân Thu đứng ở bên cạnh chiếc cáng, đang khoái trá nhìn Tuệ Tịnh, tiếng kêu của Du Thản Chi không nghe thấy. Phong Ba Ác giơ chiếc dao lên toan cắt xuống chiếc mặt nạ. Du Thản Chi quýnh quáng, tay phải đẩy đối phương ra nghe bịch một tiếng trúng ngay vai trái Phong Ba Ác.


Phong Ba Ác đang hết sức chú tâm vào việc cắt chiếc mũ sắt, sợ lỡ tay cắt không chuẩn, chạm vào mặt y, có ngờ đâu bất thần bị đánh một chưởng. Thế đánh của chưởng đó vốn dĩ cực kỳ tầm thường, Phong Ba Ác chỉ hự lên một tiếng, ngã sấp mặt xuống. Tay trái y chống xuống đất, đẩy một cái nhảy vọt lên, ọe một tiếng thổ ra một ngụm máu tươi.


Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can, Bao Bất Đồng ba người thấy Du Thản Chi đột nhiên hạ độc thủ khiến người em kết nghĩa của mình bị hố to, mặt trắng bệch, ba người không khỏi lo âu. Công Dã Can vội đưa tay bắt mạch, thấy mạch dồn dập, xem chừng có dấu hiệu trúng độc liền chỉ mặt Du Thản Chi mắng:


- Hảo tiểu tử, môn nhân Tinh Tú Lão Quái lấy oán báo đức, vừa ra tay đã giở thủ đoạn tàn độc hại người.


Y vội lấy trong bọc ra một cái bình nhỏ, mở nắp đổ ra một viên thuốc giải độc nhét vào mồm Phong Ba Ác còn Đặng Bách Xuyên và Bao Bất Đồng cùng lạng người xông ra chặn Đinh Xuân Thu và Du Thản Chi. Bao Bất Đồng ám vận nội kình vào tay trái, năm ngón tay thành trảo toan chộp vào ngực gã đầu sắt. Đặng Bách Xuyên kêu lên:


- Tam đệ ngừng tay.


Bao Bất Đồng rụt tay lại không đánh ra, đưa mắt nhìn đại ca, Đặng Bách Xuyên nói:


- Chúng ta nhà Mộ Dung và phái Tinh Tú không thù không oán, tứ đệ chỉ vì long tốt muốn giúp y tháo cái mặt nạ ra, sao người của phái Tinh Tú lại ra tay đả thương là sao? Việc này xin Đinh lão tiên sinh chỉ giáo.


Đinh Xuân Thu thấy gã học trò mới thu chỉ một chưởng đã đánh bại một hảo thủ của nhà Cô Tô Mộ Dung, đại hiển uy phong cho phái Tinh Tú nên không khỏi đắc ý ngầm, càng thêm khát khao ham muốn con băng tàm, mỉm cười nói:


- Vị Phong tứ gia kia hung hăng hiếu đấu, thích nhúng tay vào chuyện đâu đâu. Người của phái Tinh Tú ta đội trên đầu mũ sắt hay mũ đồng thì có liên quan gì đến nhà Mộ Dung Cô Tô nhỉ?


Lúc này Công Dã Can đã đỡ Phong Ba Ác ngồi lên, thấy y run lẩy bẩy, răng đánh vào nhau kêu lách cách, chẳng khác gì rơi vào một hầm băng, trong giây lát môi tím lại, sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh. Giải độc hoàn của Công Dã Can cực kỳ linh nghiệm nhưng Phong Ba Ác uống rồi chỉ như hòn đá ném vào biển cả, không còn tung tích gì.


Công Dã Can nóng ruột, giơ tay thăm hơi thở y, đột nhiên một làn gió thổi buốt thấu xương vào gan bàn tay. Công Dã Can vội vàng rụt tay về kêu lên:


- Không xong, sao lại lạnh đến thế này?


Y nghĩ thầm hơi trong miệng thở ra đã lạnh đến thế, ắt hẳn hàn độc trong người phải ghê gớm đến chừng nào. Trong tình thế nguy cấp làm vậy, không kịp nói chuyện phải quấy, y đành quay sang nói với Đinh Xuân Thu:


- Người em kết nghĩa của tôi trúng phải độc thủ của đệ tử tiên sinh, làm ơn ban cho thuốc giải.


Độc tính Phong Ba Ác trúng phải là do nội công Dịch Cân Kinh của Du Thản Chi dồn chất kịch độc của con băng tàm ra, chẳng nói Đinh Xuân Thu không có thuốc giải, mà dẫu có giải dược y cũng đời nào chịu cho? Y ngửng đầu cười ha hả, niệm lớn:


- A ô lục lỗ cộng! A ô lục lỗ cộng!


Tay áo bào phất một cái, một luồng gió xoáy tung ra. Các đệ tử phái Tinh Tú lập tức cả bọn chạy ra khỏi lương đình, chạy bay chạy biến. Bọn Đặng Bách Xuyên và tăng chúng Thiếu Lâm biết tay áo y có chứa độc phấn, thấy cơn gió lốc này như chọc vào mắt, thật là khó chịu, nước mắt nước mũi ràn rụa, mở mắt không nổi kêu thầm: "Không xong rồi!"


Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can, Bao Bất Đồng không hẹn mà cùng xông tới chặn trước mặt Phong Ba Ác, sợ rằng đối phương thừa cơ hạ độc thủ. Huyền Nạn nhắm mắt đánh ra một chưởng, trúng ngay cây cột của tòa lương đình, lập tức gãy đôi, lắc rắc mấy tiếng một bên căn nhà mát liền nghiêng xuống, ngói đất đổ xuống ào ào. Đến khi mọi người mở được mắt ra, Đinh Xuân Thu và Du Thản Chi đã chạy đâu mất.


Mấy nhà sư Thiếu Lâm kêu lên:


- Tuệ Tịnh đâu rồi? Tuệ Tịnh đâu rồi?


Thì ra nhân lúc hỗn loạn, Tuệ Tịnh đã bị Đinh Xuân Thu bắt đi mất rồi, chiếc cáng chụp lên đầu một nhà sư. Huyền Thống giận dữ quát lớn:


- Đuổi theo!


Ông phi thân chạy ra khỏi lương đình, Đặng Bách Xuyên và Bao Bất Đồng cũng vội theo, Huyền Nạn phất tay một cái cùng các đệ tử đi sau tiếp viện. Công Dã Can ở lại nửa mái đình còn chưa sụp lo cho nghĩa đệ nhưng mắt cũng đau buốt, nước mắt ràn rụa. Phong Ba Ác trán toát mồ hôi, chỉ trong giây lát liền đóng thành sương. Công Dã Can còn đang hoang mang bỗng nghe tiếng chân người, ngẩng lên thấy Đặng Bách Xuyên bế Bao Bất Đồng đang rảo bước quay về. Y kinh hoảng không sao kể xiết, kêu lên:


- Đại ca, tam đệ cũng bị thương nữa ư?


Đặng Bách Xuyên đáp:


- Lại trúng phải độc thủ của tên đầu sắt.


Kế đó Huyền Nạn cũng dẫn quần tăng trở lại lương đình. Huyền Thống nằm phục trên lưng Huyền Từ, lạnh run cầm cập, hai hàm răng kêu lách cách. Huyền Nạn và Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can ai nấy bần thần. Đặng Bách Xuyên nói:


- Gã đầu sắt cùng tam đệ đối một chưởng, sau đó y lại cùng Huyền Thống đại sư đánh một chưởng nữa. Có ngờ đâu... có ngờ đâu hàn độc chưởng của phái Tinh Tú lại ghê gớm đến thế.


Huyền Nạn lấy trong túi ra một cái hộp gỗ nhỏ nói:


- Lục Dương Chính Khí Đơn của tệ phái có chút công hiệu khắc chế hàn độc.


Ông mở nắp lấy ra ba viên thuốc đỏ chon chót, đưa cho Đặng Bách Xuyên hai viên, còn viên thứ ba giao cho Huyền Thống. Sau chừng một bữa cơm, cơn lạnh của ba người thấy đỡ. Bao Bất Đồng ngoạc mồm ra chửi:


- Gã đầu sắt kia, con... con mẹ nó chứ, chưởng lực đó là cái gì thế?


Đặng Bách Xuyên vội khuyên:


- Tam đệ, để sau này chửi cũng không muộn, ngươi nên ngồi xuống hành công đi.


Bao Bất Đồng đáp:


- Sai bét rồi, không phải vậy! Giờ này không chửi, đợi đến khi ô hô ai tai rồi thì đâu còn chửi gì được nữa.


Đặng Bách Xuyên mỉm cười nói:


- Chớ có lo, không chết đâu mà sợ.


Nói xong đưa bàn tay đè vào huyệt Chí Dương ở sau lưng y, dùng nội lực giúp y khu trừ hàn độc. Công Dã Can và Huyền Nạn cũng chia ra giúp cho Phong Ba Ác và Huyền Thống hai người.


Huyền Nạn, Huyền Thống hai người nội lực thâm hậu, chỉ một lát, Huyền Thống đã thở một hơi dài nói:


- Khỏe rồi!


Ông đứng lên nói tiếp:


- Lợi hại thật!


Huyền Nạn có bụng muốn giúp cho Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác hai người trừ hàn độc có điều bên kia chưa lên tiếng yêu cầu, mình tự ý đưa ra không khỏi coi họ nội công không đủ, trong võ lâm chuyện đó là điều cấm kỵ.


Đột nhiên Huyền Thống lảo đảo mấy cái, hai hàm răng gõ vào nhau kêu lách cách, vội vàng ngồi xuống hành công, nói:


- Sư... sư huynh, cái thứ... cái thứ hàn độc này... thật là quái dị...


Huyền Nạn vội vàng vận công tương trợ. Ba người liên tục hành công nhưng thân thể chỉ dễ chịu được một chút rồi lại phát tác, cho đến khi chiều tối, mỗi người uống ba viên Lục Dương Chính Khí Đơn mà hàn khí không thấy bớt chút nào. Huyền Nạn chỉ mang theo mười viên đan dược, bây giờ còn một viên, đành chia làm ba, đưa cho mỗi người một phần. Bao Bất Đồng nhất định không uống nói:


- E rằng có uống đến một trăm viên, cũng... cũng chẳng đến đâu...


Huyền Nạn bó tay không còn cách nào khác bèn nói:


- Lời của Bao thí chủ đúng lắm, loại thuốc Lục Dương Chính Khí Đơn này trị không đúng bệnh mà nội công của chúng ta cũng không đối phó nổi với môn âm độc này. Lão nạp nghĩ chỉ còn một cách là đi tìm Tiết Thần Y nhờ chữa cho, không biết bốn vị nghĩ sao?


Đặng Bách Xuyên mừng rỡ nói:


- Đã từng nghe Tiết Thần Y được người đời gọi là Diêm Vương Địch, dù bệnh nặng cỡ nào ông ta đều có thể chữa khỏi. Đại sư có biết vị thần y này ở đâu không?


Huyền Nạn nói:


- Tiết Thần Y nhà ở Liễu Tông Trấn, phía tây thành Lạc Dương từ đây đến đó cũng không xa lắm. Ông ta với lão nạp có duyên gặp gỡ mấy lần, nếu đến xin chữa trị, có lẽ không chối từ đâu.


Ông lại tiếp:


- Nhà Mộ Dung Cô Tô danh mãn thiên hạ, Tiết Thần Y xưa nay vẫn ngưỡng mộ, nay có cơ duyên làm bạn với bốn vị anh hùng, ông ta chắc cũng vui vẻ lắm.


Bao Bất Đồng nói:


- Sai bét rồi, không phải vậy! Tiết Thần Y thấy bọn ta đến cửa chắc là không vui vẻ gì. Có điều trong võ lâm ai ai cũng ghét cái môn "dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân" của công tử chúng tôi, riêng có Tiết Thần Y là không sợ. Mai này ví thử y có... mệnh hệ gì, thì chỉ cần đến cầu công tử gia chúng tôi "dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân", thế là... thế là cái mạng già... của y có cơ cứu được.


Mọi người ai nấy cười ha hả, lập tức đi ra khỏi đình. Đến thị trấn trước mặt họ liền mướn ba cỗ xe cho ba người bị thương nằm dưỡng bệnh. Đặng Bách Xuyên lấy tiền mua thêm mấy con ngựa cho những nhà sư Thiếu Lâm cưỡi.


Đoàn người cứ đi chừng hai ba giờ thì lại ngừng để trợ giúp ba người bị thương kháng ngự hàn độc. Đến sau Huyền Nạn không còn tị hiềm gì, dùng Thiếu Lâm thần công tương trợ Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác. Nơi đây tuy chỉ cách Liễu Tông Trấn vài trăm dặm đường nhưng đường núi gập ghềnh, lại phải ngừng luôn, nên đến chiều ngày thứ tư mới đến nơi.


Tiết Thần Y ở trong núi sâu cách Liễu Tông Trấn ba mươi dặm về phía bắc, cũng may hôm ở Tụ Hiền Trang ông ta đã chỉ vẽ cho Huyền Nạn rõ ràng đường đi nước bước nên không mất công dò hỏi, đã đến trước cửa nhà Tiết Thần Y.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Những năm tháng đi qua

Những năm tháng đi qua

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Tương

27-06-2016
Ông Tóng bản Rôn

Ông Tóng bản Rôn

Tôi sinh ra và lớn lên ở bản Rôn. Bố tôi là người Kinh, từ hồi còn thanh niên ông

24-06-2016
Bạn tôi

Bạn tôi

Những người như anh đã để lại phía sau cuộc đời mình những dấu chân mà thời gian

26-06-2016
Phận phù du

Phận phù du

Phải, con người có số, có phận, nhưng cũng do bản thân không vượt lên số phận ấy,

24-06-2016
Đi theo lời của gió

Đi theo lời của gió

Đoàn tàu chạy qua một đồng cỏ rộng mênh mông. Những con bò lững thững nhai những

24-06-2016
Những cánh hoa bay

Những cánh hoa bay

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1") Có những lúc,

28-06-2016