Polaroid
Thiên long bát bộ - Kim Dung

Thiên long bát bộ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 100
5 sao 5 / 5 ( 71 đánh giá )

Thiên long bát bộ - Kim Dung - Chương 46 - Tái thượng ngưu dương không hứa ước (2)

↓↓

Tiêu Phong nói:

bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ta trúng phải độc kế của gian nhân làm chết A Châu, bây giờ muốn đi tìm kẻ gian đó để báo thù cho A Châu đã, sau đó sẽ theo nàng xuống suối vàng.


A Tử hỏi:


- Kẻ gian đó là ai thế?


Tiêu Phong nói:


- Giờ phút này ta chưa có manh mối chi cả, còn phải đi tìm.


Nói xong ôm A Châu, mạnh dạn đi ra. A Tử cười nói:


- Thế ngươi ôm xác chị ta đi tìm kẻ gian ư?


Tiêu Phong ngơ ngẩn, chưa biết tính sao, nghĩ đến chuyện ôm xác A Châu đi hàng nghìn dặm, đường xa diệu vợi, quả có điều không ổn, nhưng thực không nỡ lòng nào mà rời xa nàng. Ông bần thần nhìn mặt A Châu, nước mắt pha lẫn máu mê trên mặt nhỏ xuống, thành những giọt nước hồng, rơi trên khuôn mặt trắng bệch của A Châu, quả đúng là huyết lệ đầm đìa.


Nguyễn Tinh Trúc thấy tình trạng thương tâm của ông, bao nhiêu lòng thù ghét đều tiêu giải, nói:


- Kiều bang chủ, việc đã lỡ rồi, không còn cách gì cứu chữa được, ông... ông...


Bà ta vốn dĩ định khuyên Tiêu Phong bớt bi thương, nhưng chính mình cũng nhịn không nổi khóc òa lên, nức nở:


- Cũng tại ta mà ra, cũng tại ta chẳng ra gì... con ta ngoan ngoãn thế sao lại đem cho người khác?


Thiếu nữ bị Tiêu Phong điểm huyệt đứng kia bỗng xen vào:


- Đương nhiên là tại bà không ra gì! Vợ chồng người ta đang vui vầy, sao bà lại đến phá hại gia cang, chia uyên rẽ thúy?


Nguyễn Tinh Trúc ngẩng đầu lên, hỏi thiếu nữ kia:


- Sao cô nương lại nói thế? Cô là ai?


Thiếu nữ đáp:


- Bà là hồ ly tinh, làm mẹ tôi khốn khổ, làm cả tôi... làm cả tôi...


A Tử vung tay toan xông tới tát vào mặt cô gái, cô gái kia không cử động được, trước mắt thấy không thể nào tránh né. Nguyễn Tinh Trúc giơ tay lên gạt tay con ra nói:


- A Tử, không được làm càn.


Bà ta quay sang nhìn người đàn bà trung niên dò hỏi, lại nhìn cương đao trong tay bà ta, dưới đất một thanh đao gãy, lập tức hiểu ra nói:


- Phải rồi, bà sử dụng song đao, bà... bà... là Tu La Đao Tần... Tần Hồng Miên... Tần tỉ tỉ.


Người đàn bà đó chính là một trong những tình nhân của Đoàn Chính Thuần Tu La Đao Tần Hồng Miên, còn cô gái áo đen kia là con gái bà ta Mộc Uyển Thanh. Tần Hồng Miên không trách Đoàn Chính Thuần bẻ lá vin cành, đến đâu cũng ong kia bướm nọ, lại thù ghét những đàn bà khác hồ mị yêu dâm, chiếm đoạt tình lang của bà ta, thành thử khi được sư muội Cam Bảo Bảo cho hay tin rồi, liền cùng con gái Mộc Uyển Thanh đi hành thích vợ Đoàn Chính Thuần là Đao Bạch Phượng và một người tình nhân khác, kết quả chẳng thành công. Đến lúc nghe Đoàn Chính Thuần còn một người yêu khác là Nguyễn Tinh Trúc, ẩn cư nơi Phương Trúc Lâm bên cạnh Tiểu Kính Hồ nên lại cùng con gái đến tìm để giết.


Tần Hồng Miên thấy Nguyễn Tinh Trúc nhận ra mình, quát lên:


- Đúng đó, ta là Tần Hồng Miên, ai cho con tiện nhân kia gọi ta là tỉ tỉ?


Nguyễn Tinh Trúc chưa đoán ra Tần Hồng Miên đến đây có chuyện gì, lại sợ kẻ tình địch này gặp lại Đoàn Chính Thuần rồi "bén duyên tình cũ" nên cười nói:


- Phải rồi, ta nói sai, ngươi so với ta còn ít tuổi hơn nhiều, mặt mày xinh đẹp như thế, thảo nào Đoàn lang mê mẩn. Ngươi là muội tử của ta, không phải tỉ tỉ. Tần gia muội tử, Đoàn lang ngày nào cũng nhớ nhung ngươi, ghi lòng tạc dạ, ta thật thèm cái phúc phận của muội tử.


Tần Hồng Miên nghe thấy Nguyễn Tinh Trúc khen mình tuổi trẻ, xinh xắn, trong bụng lửa giận cũng đã bớt được ba phần, đến khi nghe Đoàn Chính Thuần ngày ngày thương nhớ mình, nộ khí lại giảm thêm ba thành nữa, bèn nói:


- Ai thèm nghe ngươi nói ngọt nói nhạt cốt để cho ta mát lòng mát dạ.


Nguyễn Tinh Trúc nói:


- Vị cô nương này, có phải là lệnh ái thiên kim chăng? Chậc chậc chậc, sao mà đẹp thế, không lẽ Tần gia muội tử sinh được...


Tiêu Phong thấy hai người đàn bà lải nhải chuyện phong lưu hoa nguyệt, không muốn nghe thêm, ông vốn là người cưa đứt đục suốt, chuyện đau lòng, nát ruột đã qua, lập tức nghĩ ngay đến việc làm sao giải quyết được chuyện lớn.


Ông ôm thi thể A Châu lên đi đến cái huyệt đã đào sẵn bỏ xuống, hai bàn tay to lớn liền cào đất, từ từ rắc lên mình nàng, chỉ chừa mặt không đổ xuống. Hai mắt ông chăm chăm nhìn xác A Châu, chỉ còn vài nắm đất nữa là từ nay không bao giờ còn thấy nàng được nữa. Tai ông mơ mơ hồ hồ còn nghe nàng ước định ra ngoài biên tái cưỡi ngựa săn thú, thả cừu chăn bò làm bạn với mình. Chưa đầy một ngày trước hai người còn nói với nhau, khi thì thâm tình, khi thì cười cợt, lúc chuyện đứng đắn, lúc chuyện lăng nhăng nhưng từ nay sẽ không bao giờ còn được nghe nữa. Giấc mơ cùng nhau chăn bò, thả cừu ở ngoài quan ngoại nay trở thành một trường huyễn mộng.


Tiêu Phong quì bên cạnh huyệt một hồi lâu, không nỡ lòng nào đổ đất xuống mặt A Châu. Đột nhiên ông đứng bật dậy hú lên một tiếng dài, không nhìn A Châu nữa hai tay cùng đẩy, bao nhiêu đất ở bên cạnh huyệt phủ xuống lấp lên rồi quay phắt lại đi vào sương phòng.


Đã thấy Nguyễn Tinh Trúc và Tần Hồng Miên hai người chị chị em em nói năng ríu rít. Nguyễn Tinh Trúc tuy vừa mới phải cảnh đau lòng nhưng miệng vẫn trơn như mỡ bốc Tần Hồng Miên khiến bà ta hết sức vui lòng, bao nhiêu thù hằn đều tiêu giải. Nguyễn Tinh Trúc nói:


- Kiều bang chủ, vị muội muội này đắc tội, chẳng qua chỉ là vô tâm, xin ông giải huyệt cho hai người.


Nguyễn Tinh Trúc là mẹ A Châu, lời bà ta nói Tiêu Phong cũng đã có mấy phần chiều theo, huống chi ông vốn đã có ý tha cho họ rồi nên lập tức đến gần, giơ tay vỗ lên vai Tần Hồng Miên và Mộc Uyển Thanh một cái. Hai người chỉ thấy một luồng nhiệt khí từ đầu vai chạy thẳng xuống huyệt đạo, tứ chi lập tức cử động bình thường. Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, thấy công lực Tiêu Phong thâm hậu dường ấy, trong lòng không khỏi bội phục.


Tiêu Phong quay sang A Tử nói:


- A Tử muội tử, bức thiếp của cha cô cho ta coi một chút được không?


A Tử đáp:


- Tôi không thích ông gọi tôi là muội tử nọ, muội tử kia.


Miệng thì nói thế nhưng không dám cưỡng lại, vội vàng đưa cuộn thiếp cho ông ta. Tiêu Phong mở ra, xem kỹ những chữ Đoàn Chính Thuần viết mấy lượt. Nguyễn Tinh Trúc mặt đỏ bừng, sượng sùng nói:


- Cái bức thiếp này có gì đâu mà coi kỹ thế?


Tiêu Phong hỏi lại:


- Đoàn vương gia bây giờ đang ở đâu?


Nguyễn Tinh Trúc mặt liền biến sắc, lùi lại hai bước, ấp úng nói:


- Đừng... đừng... ngươi đừng đi kiếm anh ấy nữa.


Tiêu Phong nói:


- Tôi không kiếm ông ta để gây chuyện mà chỉ muốn hỏi vài chuyện thôi.


Nguyễn Tinh Trúc nào dám tin, nói:


- Ngươi đã lỡ tay đánh chết A Châu rồi, đừng đi kiếm anh ấy làm gì nữa.


Tiêu Phong liệu rằng bà ta chẳng thể nào nói ra đâu, cũng không hỏi thêm, cuộn bức thiếp lại trao trả A Tử nói:


- A Châu đã có di ngôn nhờ ta trông nom cho em nàng. Đoàn phu nhân, nếu sau này A Tử gặp chuyện khó khăn, nếu như Tiêu Phong có thể làm được thì cứ nói cho biết nhất quyết không chối từ.


Nguyễn Tinh Trúc mừng quá, nghĩ bụng: "A Tử có được một người đại bản lãnh như thế làm chỗ dựa, một đời ắt phùng hung hóa cát, ngộ nạn thành tường." Bà ta liền đáp:


- Thế thì xin đa tạ. A Tử, mau mau tạ ơn Kiều đại ca đi.


Bà ta đổi ngay "Kiều bang chủ" thành "Kiều đại ca" để cho A Tử và ông ta thêm phần gần gũi. Thế nhưng A Tử chỉ bĩu môi, mặt nhơn nhơn nói:


- Con có việc gì khó khăn mà cần y giúp đỡ? Con đã có sư phụ vô địch thiên hạ rồi, lại còn bao nhiêu sư ca, sợ gì ai hiếp đáp? Y là thứ tượng đất qua sông, ốc không mang nổi mình ốc, chuyện mình còn chưa đâu vào đâu, nói gì giúp con? Hứ, càng có y càng thêm hỏng chuyện thì có?


Cô ta mồm năm miệng mười, nói đâu ra đấy, Nguyễn Tinh Trúc mấy lần đưa mắt ngăn lại nhưng A Tử làm như không trông thấy. Nguyễn Tinh Trúc dậm chân nói:


- Hừm, thứ trẻ con, nói năng tầm xàm chẳng biết trên dưới gì cả, Kiều bang chủ, xin ông nghĩ đến A Châu, đừng để bụng làm gì!


Tiêu Phong đáp:


- Tại hạ họ Tiêu, không phải họ Kiều.


A Tử chen vào:


- Mẹ thấy chưa, người này đến họ gì cũng còn chưa tỏ tường, quả đúng là đần độn...


Nguyễn Tinh Trúc quát lớn:


- A Tử!


Tiêu Phong chắp tay chào nói:


- Thôi xin từ biệt.


Ông quay sang nói với Mộc Uyển Thanh:


- Đoàn cô nương, thứ ám khí độc địa, đừng dùng vô ích, nếu gặp phải đối thủ võ công cao cường hơn cô, e rằng chỉ có hại.


Mộc Uyển Thanh chưa kịp trả lời, A Tử lại láu táu:


- Tỉ tỉ, đừng nghe y nói bậy nói bạ, ám khí này cùng lắm không trúng đối phương, làm gì có hại được?


Tiêu Phong không thèm chấp, xoay mình đi ra, chân vừa bước vào ngạch cửa, tay áo bào bên phải phất một cái, kình phong kêu vút một tiếng, bảy mũi đoản tiễn Mộc Uyển Thanh mới rồi ném vào ông còn nằm dưới đất cùng bay vụt lên, thế nhanh như chớp bắn thẳng vào A Tử. A Tử chỉ lêu được một tiếng "ối trời" nhưng nào tránh kịp? Bảy mũi tên theo đỉnh đầu, cạnh cổ, ngang mình bay sượt qua, nghe lịch bịch cùng cắm cả vào bức tường phía sau lút đến tận chuôi.


Nguyễn Tinh Trúc vội vàng chạy tới ôm lấy A Tử, kinh hoảng kêu lên:


- Tần gia muội tử, mau đem thuốc giải ra đây.


Tần Hồng Miên cũng rối rít:


- Bị thương ở đâu? Bị thương ở đâu?


Mộc Uyển Thanh vội lấy giải dược từ trong túi ra, đến xem vết thương của A Tử. Một lát sau, A Tử mới hơi hoàn hồn nói:


- Không... không trúng con.


Bốn người đàn bà lúc ấy mới cùng nhìn lên bảy mũi đoản tiễn trên tường, ai nấy kinh hãi mặt mày tái mét. Thì ra Tiêu Phong nghĩ đến di ngôn của A Châu nhờ ông chiếu cố cho A Tử nhưng nghe nàng ta nói "Con đã có sư phụ vô địch thiên hạ rồi, lại còn bao nhiêu sư ca, sợ gì ai hiếp đáp?" nên mới dùng tụ phong bắn tên dọa cho A Tử một phen, để nàng biết được trời cao đất dày, khỏi coi trời bằng vung, khinh thường anh hùng hảo hán trong thiên hạ, sau này sẽ gặp chuyện không may.


Ông ta ra khỏi khu rừng trúc, đến bên bờ hồ, tìm một cây to cành lá xum xuê bên cạnh đường, nhảy lên trên đó. Ông muốn kiếm ra Đoàn Chính Thuần để hỏi cho rõ ràng, vì cớ gì Mã phu nhân cố ý hại ông ta, nhưng vì Nguyễn Tinh Trúc không cho biết ông ta đang ở đâu, nên đành phải tự mình ngấm ngầm theo dõi. Chẳng mấy chốc đã thấy bốn người đi ra, hai mẹ con Tần Hồng Miên đi trước, hai mẹ con Nguyễn Tinh Trúc đi sau xem ra vẻ Nguyễn Tinh Trúc tiễn khách về.


Bốn người đi đến cạnh bờ hồ, Tần Hồng Miên nói:


- Nguyễn tỉ tỉ, hai người mình mới gặp mà như quen đã lâu, bao nhiêu hiềm khích cũ bỏ qua hết, khiến cho ta bớt đi được một mối hận lòng. Bây giờ tiểu muội muốn đi kiếm con tiện tì họ Khang, tỉ tỉ có biết nó ở đâu không?


Nguyễn Tinh Trúc ngạc nhiên hỏi lại:


- Muội tử đi kiếm mụ ta để làm chi?


Tần Hồng Miên hậm hực đáp:


- Tiểu muội với Đoàn lang đang sống vui vầy bên nhau, chỉ tại con tiện tì hồ ly tinh đó giở trò...


Nguyễn Tinh Trúc ngẫm nghĩ rồi đáp:


- Con tiện nhân... Khang... Khang Mẫn đó, ôi, thật không biết nó ở đâu. Muội tử nếu tìm thấy y thì chém luôn cho nó thêm vài đao giùm ta.


Tần Hồng Miên đáp:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Gam chồng

Gam chồng

Anh thường bảo em: - Mẹ nó chẳng thích cái màu gì cho nó ra hồn cả.  - Mẹ nó thích

30-06-2016
Sâu và Táo

Sâu và Táo

Ngẫm ra cái sự đời bon chen trước kia có lẽ cũng uổng công, tự mình dây vào phiền

29-06-2016
Những ngày mưa bay

Những ngày mưa bay

Tiếng đàn ấy luôn phát ra từ cửa sổ tầng hai nơi phòng nhạc. *** Dành tặng tôi và

28-06-2016
Biến mất ở Thư Viên

Biến mất ở Thư Viên

Tôi day qua úp mặt vào vào bụng Hảo, nghe ruột chị cồn lên trong đó, để giấu mấy

24-06-2016
Mẹ của bạn tôi

Mẹ của bạn tôi

Mẹ hắn khóc khô cả nước mắt vì hắn, và khuyên hắn đi học lại. Hắn không chịu,

23-06-2016