-Tiểu đệ họ Đoàn, tên Dự, huynh đài nhận lầm rồi.
bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đại hán kia thần sắc kinh ngạc hỏi lại:
-Ngươi nói sao? Ngươi ... ngươi không phải Mộ Dung Phục Mộ Dung công tử ư?
Đoàn Dự mỉm cười:
-Tiểu đệ đến Giang Nam, ngày nào cũng nghe đến đại danh của Mộ Dung công tử, quả thực hết sức ngưỡng mộ thế nhưng tới nay vẫn chưa có duyên bái kiến.
Chàng trong bụng nghĩ thầm: "Hán tử này ngộ nhận ta là Mộ Dung Phục thì ra y không phải cùng phe nhà Mộ Dung". Nghĩ như thế đối với y chàng thấy có thêm vài phần hảo cảm, bèn hỏi:
-Huynh đài tự nói tên họ, có phải họ Kiều tên Phong chăng?
Người kia chưa hết vẻ kinh ngạc nói:
-Chính thế, tại hạ là Kiều Phong.
Đoàn Dự nói:
-Tiểu đệ là người Đại Lý, mới đến Giang Nam lần đầu đã được biết đến một nhân vật anh hùng như Kiều huynh thực là đại hạnh.
Kiều Phong trầm ngâm nói:
-Ồ, thì ra ngươi là con cháu họ Đoàn Đại Lý, thảo nào, thảo nào! Đoàn huynh, huynh đài đến Giang Nam có chuyện gì vậy?
Đoàn Dự đáp:
-Nói ra thật là hổ thẹn, tiểu đệ bị người ta bắt đến đây.
Chàng đem chuyện vì sao bị Cưu Ma Trí bắt được, rồi gặp hai cô a hoàn của Mộ Dung Phục thế nào sơ lược kể qua. Tuy tóm tắt một câu chuyện dài nhưng không điều gì dối trá, bao nhiêu nỗi xấu xa mình gặp phải, không che đậy thêm thắt chút nào.
Kiều Phong nghe xong, vừa mừng vùa ngạc nhiên nói:
-Đoàn huynh quả là người sảng trực, bình sinh trong đời mỗ chưa từng gặp qua. Ta với ngươi một lần gặp gỡ như quen đã lâu, mình kết thành huynh đệ kim lan, ngươi nghĩ sao?
Đoàn Dự mừng rỡ đáp:
-Việc đó tiểu đệ cầu còn chưa được.
Hai người trao đổi tuổi tác, Kiều Phong lớn hơn Đoàn Dự mười một tuổi lẽ dĩ nhiên là anh. Sau đó hai người nặn đất thành hương, ngẩng lên trời lạy tám lạy, người gọi hiền đệ, kẻ luôn mồm đại ca vui mừng khôn xiết.
Đoàn Dự nói:
-Tiểu đệ nơi Tùng Hạc Lâu, nghe lỏm được đại ca tối nay có ước hẹn với kẻ địch. Tiểu đệ tuy không biết võ công nhưng cũng muốn đến xem trò náo nhiệt, đại ca có bằng lòng không?
Kiều Phong tra hỏi chàng mấy câu mới hay quả nhiên Đoàn Dự không biết võ công thực, không khỏi tấm tắc lấy làm lạ lùng nói:
-Hiền đệ trong thân thể chứa nhiều nội lực như thế nếu muốn học võ công thượng thừa thật dễ như lấy đồ trong túy chẳng khó khăn gì cả. Nếu hiền đệ hôm nay muốn đến coi hội đấu cũng chẳng có gì là không được, chỉ e rằng địch nhân ra tay tàn độc âm hiểm, hiền đệ tuyệt nhiên chớ nên ra mặt.
Đoàn Dự vui mừng nói:
-Tiểu đệ nhất quyết theo lời dặn của đại ca.
Kiều Phong cười nói:
-Giờ này trời còn sớm, anh em ta quay lại thành Vô Tích uống thêm một trận nữa, sau đó cùng đến Huệ Sơn cũng không muộn.
Đoàn Dự nghe y đòi uống rượu nũa, không khỏi hoảng hồn nghĩ thầm: "Mới đây uống bốn chục bát lớn rồi, mới một chốc đã đòi uống thêm sao?". Chàng bèn nói:
-Đại ca, tiểu đệ cùng đại ca uống thi, thực ra là đánh lừa đại ca đó, xin đừng trách.
Chàng nói rõ mình đã dùng nội lực dồn rượu chảy ra huyệt Thiếu Trạch ở ngón tay út như thế nào, Kiều Phong kinh hoảng nói:
-Huynh đệ, có phải ... có phải đó là công phu Lục Mạch Thần Kiếm đó chăng?
Đoàn Dự đáp:
-Chính thị, tiểu đệ mới học chưa lâu tài nghệ còn sơ sài lắm.
Kiều Phong ngẩn người ra một hồi, thở dài nói:
-Ta từng nghe gia sư nói qua, trong võ lâm cố lão tương truyền họ Đoàn Đại Lý có môn công phu Lục Mạch Thần Kiếm, có thể dùng kiếm khí vô hình giết người, không biết thực hay hư. Thì ra quả có môn thần công đó.
Đoàn Dự nói:
-Thực ra môn công phu đó ngoài việc dùng để bịp đại ca khi uống rượu ra chẳng được việc gì khác. Tiểu đệ bị nhà sư Cưu Ma Trí bắt giữ, không cách nào chống trả. Người đời ca tụng môn Lục Mạch Thần Kiếm này quá đáng, thực ra chẳng được như vậy đâu. Đại ca, rượu có thể làm cơ thể bị tổn thương nên uống điều độ, tiểu đệ thấy hôm nay mình không nên uống thêm làm gì.
Kiều Phong cười ha hả nói:
-Hiền đệ khuyên như vậy là phải lắm. Có điều ngu huynh khỏe như voi, từ bé đã thích uống rượu, càng uống tinh thần càng sảng khoái, đêm nay đại địch ở trước mặt, lại càng cần uống thêm liệt tửu để cùng bọn kia sống mái một phen.
Hai người vừa nói vừa quay lại thành Vô Tích nhưng lần này không còn chạy đua nữa, chỉ chậm rãi đi sóng đôi. Đoàn Dự vui mừng có được một người bạn tốt, trong lòng cực kỳ sung sướng thế nhưng vẫn không quên được Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên nên nói chuyện gẫu mấy câu nhịn không nổi hỏi:
-Đại ca lúc nãy nhận lầm tiểu đệ là Mộ Dung công tử, không lẽ hình dáng anh ta có phần nào giống đệ chăng?
Kiều Phong đáp:
-Ta đã từng nghe đại danh của họ Mộ Dung đất Cô Tô, lần này đến Giang Nam cũng là vì y mà đến. Nghe nói Mộ Dung Phục nho nhã anh tuấn, tuổi chừng hăm tám hăm chín, so ra còn lớn hơn hiền đệ vài tuổi nhưng vì ta không nghĩ ra ngoài Mộ Dung Phục đất Giang Nam có còn thanh niên công tử nào dung mạo tuấn nhã, võ công cao cường như thế thành thử mới nhận lầm, quả là đáng hổ thẹn.
Đoàn Dự nghe y nói Mộ Dung Phục "võ công cao cường, dung mạo tuấn nhã", trong lòng chua xót dường như không chịu nổi lại hỏi thêm:
-Đại ca từ xa đến kiếm y cốt để kết giao làm bạn với nhau chăng?
Kiều Phong thở dài một tiếng, vẻ mặt buồn bã lắc đầu:
-Ta vẫn hằng mong được kết giao với một người bạn như thế nhưng e rằng không làm sao được.
Đoàn Dự hỏi thêm:
-Vì sao vậy?
Kiều Phong đáp:
-Ta có một người bạn chí thân, hai tháng trước đây bị giết, ai cũng bảo là bị Mộ Dung Phục hạ độc thủ.
Đoàn Dự thảng thốt kêu lên:
-Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân!
Kiều Phong đáp:
-Đúng thế. Người bạn đó bị một vết thương trí mạng, chính là do người ta sử dụng tuyệt kỹ thành danh của y.
Y nói tới đây, thanh âm nghẹn ngào, thần tình cực kỳ xót xa, ngừng lại một chút nói tiếp:
-Thế nhưng trên giang hồ có biết bao nhiêu chuyện ly kỳ con người khó mà liệu cho hết, đâu có thể chỉ dựa vào một lời đồn đãi mà đã khăng khăng coi y là có tội. Ngu huynh đến Giang Nam chính là vì muốn tra xét cho rõ ngọn ngành.
Đoàn Dự hỏi:
-Thế sự thực ra sao?
Kiều Phong lắc đầu nói:
-Cái đó cũng thật là khó nói. Người bạn ta thành danh đã lâu, là người ngay thẳng, tính tình khiêm hòa, xưa nay hành sự cực kỳ cẩn trọng, không lẽ chẳng có chuyện gì lại đắc tội với Mộ Dung công tử. Y bị người ta ám toán cách nào, quả thực không sao hiểu được.
Đoàn Dự gật đầu nghĩ thầm: "Đại ca bề ngoài thô hào nhưng nội tâm cực kỳ tinh tế, không phải như Hoắc tiên sinh, Quá Ngạn Chi, Tư Mã Lâm chưa hỏi đầu đuôi đã nhất mực cho rằng Mộ Dung công tử là hung thủ". Chàng lại hỏi thêm:
-Thế cường địch mà ước hội với đại ca vào sáng sớm mai là hạng người nào thế?
Kiều Phong đáp:
-Đó là ...
Mới nói được hai tiếng, đã thấy trên đường cái hai người áo quần rách rưới, trông như kẻ ăn mày chạy tới, Kiều Phong vội vàng ngừng lại. Hai người đó thi triển khinh công, chỉ nháy mắt đã tới trước mặt, cùng khom lưng, một người nói:
-Khải bẩm bang chủ, có bốn người xông vào Đại Nghĩa phân đà thân thủ có vẻ khá lắm, Tưởng đà chủ thấy bọn họ xem chừng có ý không tốt, ngại rằng chống đỡ không nổi nên sai thuộc hạ đi mời Đại Nhân phân đà đến tiếp viện.
Đoàn Dự nghe hai người kia gọi Kiều Phong là "bang chủ", thần thái cực kỳ cung kính nghĩ thầm: "Thì ra đại ca là chủ một bang hội gì đó". Kiều Phong gật đầu hỏi:
-Bên kia là người như thế nào?
Một hán tử đáp:
-Bên đó ba người là đàn bà, còn lại một người đàn ông trung niên gầy gầy cao cao, cực kỳ ngang tàng vô lễ.
Kiều Phong hừ một tiếng nói:
-Tưởng đà chủ sao quá lo xa, đối phương chỉ có một người, không lẽ không đối phó nổi ư?
Hán tử đáp:
-Khải bẩm bang chủ, ba người đàn bà xem chừng cũng biết võ công.
Kiều Phong bật cười nói:
-Hay nhỉ, để ta đến xem sao.
Hai người đàn ông lộ vẻ vui mừng, cùng đáp "Vâng" rồi thõng tay lui ra sau lưng Kiều Phong. Kiều Phong quay sang nói với Đoàn Dự:
-Huynh đệ, ngươi có cùng đi với ta chăng?
Đoàn Dự đáp:
-Dĩ nhiên là thế!
Hai người kia đi trước dẫn đường, đi thẳng độ một dặm rồi quẹo qua bên trái, đi vòng qua vòng lại đến một con đường mòn men theo bờ đê hai bên đều là loại nhất đẳng điền tới nơi sông biển tiếp giáp với nhau. Đi được mấy dặm nữa qua một khu rừng hạnh, nghe tiếng một người hết sức quái dị từ trong vọng ra:
-Mộ Dung huynh đệ của ta đi lên Lạc Dương để gặp bang chủ các ngươi, sao người của Cái Bang lại kéo rốc tới Vô Tích làm gì? Thế có phải là cố ý tránh mặt không cho gặp hay sao? Các ngươi nhút nhát thì cũng chẳng nói làm chi, nhưng để cho Mộ Dung huynh đệ của ta phải đi không về không mất công toi! Có lý nào như thế? Trên đời này lẽ nào lại như thế được?
Đoàn Dự vừa nghe giọng nói, tim đập thình thình, đó chính là cái gã Bao tam tiên sinh lúc nào cũng lèm bèm "Sai bét rồi, không phải vậy" nên nghĩ thầm: "Vương cô nương có đi cùng với y chăng? Chẳng bảo là có ba người đàn bà là gì?". Chàng lại nghĩ: "Cái Bang là đại bang số một trong thiên hạ, không lẽ hôm nay mình đã bái kết cùng bang chủ của họ hay sao?".
Chỉ nghe một người nói giọng phương bắc lớn tiếng đáp:
-Mộ Dung công tử có hẹn trước với Kiều bang chủ của tệ bang không?
Bao tam tiên sinh nói:
-Hẹn hay không hẹn thì cũng thế. Mộ Dung công tử đã đến Lạc Dương thì bang chủ Cái Bang không được tự tiện đi đâu cả để cho y phải về không. Lẽ nào lại thế, trên đời này lẽ nào lại thế được?
Chương trước | Chương sau