XtGem Forum catalog
Thiên long bát bộ - Kim Dung

Thiên long bát bộ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 100
5 sao 5 / 5 ( 31 đánh giá )

Thiên long bát bộ - Kim Dung - Chương 23 - Hướng lai si (2)

↓↓
Lâu nay dạ luống mơ mòng,


Giang Nam cảnh vật một vòng ghé thăm.


Hồ xanh, liễu rủ, hương lăng,


Thuyền con một chiếc, xinh xinh hai nàng.

bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


* * *


Cưu Ma Trí thở dài:


- Ta và lão gia các ngươi năm xưa gặp nhau ở Tứ Xuyên, đàm luận võ công, ai bên đều phục tài lẫn nhau nên kết bạn. Ngờ đâu con tạo ghen kẻ kỳ tài, cái kẻ tầm thường như ta đây thì trời còn cho sống thừa đến hôm nay, còn lão gia các ngươi lại sớm về tây phương cực lạc. Ta từ nước Thổ Phồn đến Trung Thổ, chỉ vì mối thâm tình với người bạn cũ nên muốn đến vái trước mộ, có người hoàn lễ hay không nào có gì là quan trọng? Phiền quản gia dẫn đường cho.


Tôn Tam nhíu mày, xem ra thật là khó xử lắp bắp nói:


- Cái đó ... cái đó ...


Cưu Ma Trí nói:


- Không biết bên trong còn việc gì không ổn xin chỉ giáo cho.


Tôn Tam nói:


- Nếu đại sư phụ quả là bạn chí thân của lão gia chúng tôi thuở sinh tiền, hẳn đã biết tính khí lão gia chúng tôi. Lão gia ngại nhất là có người đến thăm, người thường bảo rằng phàm kẻ đến nhà, nếu không tầm cừu sinh sự thì cũng đến bái sư học nghề, hay kém hơn một mức là đến xin xỏ tiền bạc, không chừng lại thò tay mặt, đặt tay trái, toan bề đục nước béo cò, thuận tay trộm cắp món gì rồi lỉnh mất. Lão gia nói bọn sư mô lại càng đáng đề phòng, ấy chết, ... xin lỗi ...


Y nói đến đó biết mình lỡ lời xúc phạm đến Cưu Ma Trí, vội vàng đưa tay bịt miệng. Lối đó đúng là kiểu một cô gái hay làm, giương đôi mắt đen láy như hai hạt châu ranh mãnh nhìn, tuy lập tức khép ngay mi lại nhưng Đoàn Dự vốn đã lưu tâm, tự nhiên trong lòng thấy thích thú: "Gã Tôn Tam này không những là đàn bà mà lại là một cô gái trẻ tuổi nữa là khác". Chàng liếc qua A Bích thấy nàng ta trên môi nở một nụ cười tinh quái, trong bụng không còn hoài nghi gì nữa, nghĩ thầm: "Gã Tôn Tam và lão Hoàng kia hai người là một, không chừng là A Châu tỉ tỉ chứ không phải ai khác".


Cưu Ma Trí thở dài:


- Trên đời này người gian thì nhiều người ngay thì ít, Mộ Dung tiên sinh không muốn kết giao cùng bọn phàm phu quả là đúng lắm.


Tôn Tam nói tiếp:


- Đúng vậy đó. Lão gia chúng tôi có di ngôn rằng, nếu như có ai đòi đến tế phần tảo mộ thì phải hết sức ngăn cản. Người còn bảo: "Mấy tên trọc thường chẳng có bụng dạ tốt lành gì đâu, hẳn là toan đào mả ta đấy thôi". ấy chết, đại sư phụ đừng để bụng, lão gia chúng tôi chửi bọn trọc đầu chắc không phải nói ngài đâu.


Đoàn Dự cười thầm trong bụng: "Ai đời đâu gặp người gù lại chửi kẻ lưng cong. Gã sư hổ mang này vẫn bình tĩnh như không, càng đại gian đại ác càng không nổi nóng, gã đúng là một tay bản lãnh phi thường".


Cưu Ma Trí đáp:


- Mấy câu trăn trối của lão gia ngươi thật là hữu lý. Ông ta khi còn sinh tiền uy chấn thiên hạ, thành thử có rất nhiều kẻ thù. Có người không báo được cừu khi tiên sinh còn tại thế, cũng nên đề phòng họ đụng chạm đến di thể khi ông ta đã qua đời.


Tôn Tam đáp:


- Muốn đụng đến di thể của lão gia chúng tôi, ha ha, thật chỉ tổ Dã Tràng se cát.


Cưu Ma Trí ngạc nhiên hỏi lại:


- Cái gì mà lại Dã Tràng se cát?


Tôn Tam đáp:


- Cái đó nghĩa là "Dã Tràng se cát biển đông, Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì". Chuyện dụng chạm đến di thể lão gia thì đừng mơ tưởng mà mất cả chì lẫn chài.


Cưu Ma Trí nói:


- ồ, thì ra là thế. Ta và Mộ Dung tiên sinh tri kỷ giao hảo, chỉ muốn đến trước mộ cố nhân lạy một lạy, không có ý gì khác, quản gia chẳng nên đa nghi.


Tôn Tam đáp:


- Nói gần nói xa chẳng qua nói thực, tiểu nhân quả là không dám quyết định ngược lại với di chí của lão gia. Nếu như công tử trở về tra hỏi biết được, há chẳng đánh đến gãy đùi tiểu nhân ư? Thôi thì để tôi mời lão thái thái xem định đoạt ra sao, rồi quay lại bẩm có được chăng?


Cưu Ma Trí hỏi lại:


- Lão thái thái ư? Còn vị lão thái thái nào nữa?


Tôn Tam đáp:


- Mộ Dung lão thái thái là thím của lão gia. Mỗi khi có bằng hữu của lão gia đến chơi đều phải khấu đầu hành lễ với thái thái. Công tử không có nhà, việc gì cũng phải hỏi ý lão thái thái.


Cưu Ma Trí đáp:


- Thế thì hay lắm, nhờ ngươi bẩm với lão thái thái là Cưu Ma Trí nước Thổ Phồn hỏi thăm sức khỏe lão phu nhân.


Tôn Tam nói:


- Đại sư phụ khách sáo quá, chúng tôi không dám nhận.


Nói xong liền quay vào nội đường. Đoàn Dự nghĩ thầm: "Vị cô nương này tinh quái láu lỉnh, trêu ghẹo lão trọc Cưu Ma Trí, không biết để làm gì đây?".


Qua một lúc nghe có tiếng vòng đeo leng keng, một bà già từ nội đường đi ra, người chưa tới mà mùi hương thoang thoảng kia đã ngửi thấy rồi. Đoàn Dự khôi khỏi mỉm cười, nghĩ thầm: "Lần này lại biến thành một lão phu nhân".


Chỉ thấy bà lão mặc áo quần bằng đoạn màu xanh cổ đồng, tay đeo vòng ngọc, đầu đầy châu thúy, ăn mặc thật là sang trọng, mặt thật nhiều vết nhăn, đôi mắt hấp him dường như nhìn không rõ. Đoàn Dự tấm tắc thầm trong bụng: "Cô ả này quả là tài, ăn mặc đâu ra đấy, thật khéo lắm thay, chỉ chốc lát đã cải trang xong, tay chân linh lợi như thế thật không phải dễ".


Mụ già kia tay chống gậy, lẩy bẩy đi vào sảnh đường nói:


- A Bích, có bạn của lão gia ngươi đến chơi đấy ư? Sao chưa khấu đầu chào ta?


Mụ vừa nói vừa quay qua quay lại tìm kiếm, dường như mắt đã kèm nhèm nhìn không rõ ai với ai. A Bích giơ tay liên tiếp ra hiệu cho Cưu Ma Trí, nói nhỏ:


- Mau khấu đầu đi, ông rập đầu chào thái thái hả dạ thì chuyện gì cũng xong.


Bà lão nghiêng đầu qua, giơ bàn tay khum khum che tai như muốn nghe cho rõ, lớn tiếng hỏi lại:


- Này con ranh con, ngươi nói gì thế? Người ta đã khấu đầu chưa?


Cưu Ma Trí đáp:


- Lão phu nhân mạnh khỏe chứ? Tiểu tăng xin chào lão nhân gia.


Ông ta vái một cái thật sâu, hai tay phát kình, trên mặt đá nghe tiếng cốp cốp tưởng như người khấu đầu làm lễ. Thôi Bách Tuyền và Quá Ngạn Chi hai người đưa mắt cho nhau ai nấy kinh hãi: "Nhà sư này nội kình quả là ghê gớm, mình e rằng chưa chịu nổi một chiêu của y". Bà lão gật gù nói:


- Tốt lắm, tốt lắm! Thời nay kẻ gian thì nhiều, người ngay thì ít, đến như khấu đầu cũng lắm đứa giở trò ma mãnh, không rập đầu mà cũng nghe kêu côm cốp dưới đất, tưởng lão thái thái này thong manh không thấy. Thằng bé này ngoan lắm, rập đầu nghe rõ kêu.


Đoàn Dự nhịn không nổi cười rộ lên một tiếng. Lão phu nhân chậm rãi quay qua hỏi:


- A Bích, hình như có ai đánh rắm phải không?


Nói rồi giơ tay phẩy phẩy trên mũi, A Bích cố nhịn cười đáp:


- Lão thái thái, không phải đâu. Đó là vị Đoàn công tử này cười đó.


Bà lão hỏi lại:


- Đoạn à? Cái gì mà đứt đoạn?


A Bích đáp:


- Không phải đoạn, người ta họ Đoàn, công tử họ Đoàn.


Bà lão gật đầu:


- Gớm, công tử nọ với chẳng công tử kia, từ sáng tới tối lúc nào ngươi cũng chỉ nhớ tới công tử nhà ngươi thôi.


A Bích thẹn thùng nói:


- Lão thái thái nghễnh ngãng, nói năng chuyện nọ xọ chuyện kia chẳng ra mô ra tê chi hết.


Bà lão quay sang nói với Đoàn Dự:


- Thằng bé kia, sao thấy thái thái chưa khấu đầu?


Đoàn Dự đáp:


- Lão thái thái, tiểu sinh có câu chuyện muốn kể cho thái thái nghe.


Bà lão hỏi lại:


- Ngươi muốn kể chuyện gì?


Đoàn Dự đáp:


- Tiểu sinh có một đứa cháu gái thật là thông minh lanh lợi nhưng cũng nghịch tinh nghịch ranh. Con bé đó thích mặc giả người này người khác, hôm thì giả làm ông, hôm lại giả làm bà để trêu chọc người khác. Lão thái thái gặp nó chắc là thích lắm. Tiếc rằng lần này không đem nó đến khấu đầu trước lão nhân gia.


Lão phu nhân đó chính là cô tì nữ A Châu trong phủ Mộ Dung giả trang. Thuật hóa trang của cô ta quả là khéo léo, không những hình dáng đã giống mà lời ăn tiếng nói cũng y hệt, có thể nói là không có một chút sơ sót nào. Thành thử dù cho thông minh cơ trí như Cưu Ma Trí, giang hồ lão luyện như Thôi Bách Tuyền đều không ai nghi ngờ gì. Chẳng dè Đoàn Dự nhờ có mùi hương thoang thoảng trên mình cô ta mà nhận ra.


A Châu nghe nói thế hoảng hồn nhưng vẫn tỉnh bơ như không, giả vờ làm như người già cả lẩm cẩm, mắt mờ tai điếc nói:


- Cháu ngoan lắm, cháu ngoan lắm, lại thật thông minh, ta chưa bao giờ thấy đứa nào nhanh nhảu đến thế. Cháu ngoan không nên lắm lời, lão thái thái sẽ thưởng cho nghe chưa?


Đoàn Dự nghĩ thầm: "ý cô ta muốn mình đừng lật chân tướng cô ta ra. Cô ta ra tay đối phó với gã trọc Cưu Ma Trí, là bạn chứ nào phải là kẻ địch đâu". Nghĩ thế bèn đáp:


- Lão phu nhân cứ yên tâm, tại hạ đến tôn phủ rồi, mọi việc đều do lão phu nhân sai bảo.


A Châu nói:


- Ngươi nghe lời ta, có thế mới là đứa ngoan. Giỏi lắm, mau khấu đầu với lão bà bà ba cái đã, ta thể nào cũng tử tế với ngươi.


Đoàn Dự ngạc nhiên, nghị bụng: "Ta đường đường là thế tử của hoàng thái đệ nước Đại Lý, lẽ nào lại khấu đầu với con tiểu tì này?". A Châu thấy chàng có vẻ ngượng ngùng, cười khẩy mấy tiếng nói:


- Này cháu ngoan, nghe bà nói đây, khấu đầu chào bà vài cái xem nào.


Đoàn Dự quay sang nhìn thấy A Bích đang dẩu môi liếc mắt cười mủm mỉm, da trắng như lăng tươi vừa mới bóc, bên mép lại có một nốt ruồi nho nhỏ càng thêm vẻ xinh tươi, trong lòng không khỏi khích động bèn hỏi:


- A Bích tỉ tỉ, nghe nói trong tôn phủ còn một vị A Châu tỉ tỉ, cô ta ... cô ta có xinh đẹp tuấn nhã được như cô chăng?


A Bích mỉm cười:


- ối chao! Tiểu nữ xấu xí thế này bì sao được? Nếu như A Châu tỉ tỉ nghe công tử hỏi như thế sẽ buồn lòng lắm đó. Tiểu nữ có đáng vào đâu, A Châu tỉ tỉ đẹp gấp mười.


Đoàn Dự hỏi lại:


- Thật vậy sao?


A Bích cười đáp:


- Tiểu nữ nói dối công tử làm chi.


Đoàn Dự nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Tình mẫu tử

Tình mẫu tử

Tôi cứ ám ảnh mãi về cảnh một cháu gái mới 8 tuổi đầu đi chăm mẹ ở viện.

24-06-2016
Hiếu Gia Hoàng Hậu

Hiếu Gia Hoàng Hậu

Thái tổ Hoàng Đế hoàng triều Thượng Quan định ra Tổ luật rất rõ ràng, không chút

23-07-2016 47 chương
Nhật ký

Nhật ký

 Cuộc sống cứ trôi qua theo ngày tháng rộng dài và những trang nhật ký này nối những

01-07-2016
Căn nhà bí mật

Căn nhà bí mật

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tớ

25-06-2016