Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 101 đánh giá )

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long - Chương 9 - Ý trời như đao

↓↓

Lão già mài đao nói:

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Lúc đó tuổi tác của y còn nhỏ hơn ông bây giờ. Còn đang học kiếm, còn đang học luyện kiếm, sư phụ của y là Thiệu Không Dư kiếm thuật không hay ho gì, nhưng tài luyện kiếm thì đệ nhất thiên hạ.


Lão già lại thở ra một hơi nói:


- Chỉ tiếc là phụ thân của ông không để ý chí vào chuyện luyện kiếm, vì vậy mà thuật luyện kiếm của Thiệu đại sư từ đó tuyệt truyền luôn.


Dương Tranh bái lạy xuống:


- Gia phụ đã qua đời từ lâu, lúc còn sống cũng lấy đó làm điều ân hận, thường thường nói với tôi rằng, nếu người học là thuật luyện kiếm chứ không phải là thuật đánh kiếm, thì cuộc đời nhất định sẽ hoan lạc hơn nhiều.


Lão già cũng bất giác cảm thương không ngớt.


- Ngày tháng qua mau, vật đổi người vong, mỗi người một số, không ai miễn cưỡng gì được.


Lão già nói:


- Chính như là kiếm vậy.


Dương Tranh không hiểu, lão già giải thích:


- Kiếm cũng có cái mệnh vận của kiếm, không những vậy cũng như người vậy, cũng có tốt có xấu.


Lão già nói:


- Lần đó, ta đi lại gặp Thiệu đại sư, cũng là thử xem cây kiếm Linh Không y vừa mới luyện thành đó.


- Linh Không ?


Dương Tranh hỏi:


- Sao trước giờ tôi chưa nghe ai nói qua ?


- Bởi vì đó là thanh hung kiếm, thân kiếm có những lớp nhăn, mũi kiếm lớp nhăn lại phát ra ánh sáng như lửa, đấy là thanh kiếm thật hung, người đeo nó nhất định sẽ gặp điều bất tường, thậm chí còn bị cái họa nhà phá thân vong.


Lão già nói:


- Vì vậy Thiệu đại sư lập tức hủy ngay thanh kiếm đó, sau đó lại dùng chỗ sắt còn dư luyện thành một thanh đao mỏng như tờ giấy.


- Thanh đao đó ở đâu ?


- Nghe nói đã bị Ưng Vô Vật dùng một bộ kiếm phổ hồi xưa bị tàn khuyết đổi lấy.


Gương mặt của Dương Tranh bỗng biến đổi, hình như y vừa sực nghĩ ra chuyện gì vừa thần bí vừa kỳ diệu vừa đáng sợ.


- Nghe nói bộ kiếm phổ đó nửa bên trái bị cháy mất, vì vậy trong kiếm phổ, mỗi chiêu thức chỉ vẽ có một nửa chiêu, không thể nào luyện thành được kiếm thuật.


Lão già nói:


- Chỉ tiếc là ta chưa thấy qua cũng không biết bây giờ nó đang ở đâu.


Dương Tranh bỗng nói:


- Tôi biết.


Lão già mài đao lộ vẻ kinh ngạc, lập tức hỏi Dương Tranh:


- Sao ông biết ?


- Bởi vì bộ kiếm phổ đó nằm trong tay phụ thân của tôi, vũ công của gia phụ từ đó mà ra.


- Ta biết sau này Dương Hận hoành hành giang hồ với cây câu kỳ quái.


Lão già càng kinh ngạc hơn:


- Dùng một bộ kiếm phổ không toàn vẹn, làm sao luyện được một thứ vũ công vô địch thiên hạ như vậy ?


- Chỉ vì bộ kiếm phổ ấy chiêu thức không toàn vẹn, luyện kiếm tuy không được, dùng một thứ kiếm tàn khuyết đã biến hình dạng để luyện, lại luyện thành được chiêu thức chưa từng có bao giờ, mỗi chiêu đều thoát ly ra khỏi thường tình, mỗi chiêu đều không ai có thể liệu được tới.


Dương Tranh nói:


- Vì vậy nó mà đánh ra, rất ít ai chống đở nổi.


- Thanh kiếm tàn khuyết đã biến hình ?


Lão già hỏi:


- Không lẽ chính là khối kim loại tinh anh mà Lam Đại tiên sinh đã nhờ y luyện, rồi y luyện không thành chăng ? Y cũng vì đó mà phải tự tận.


- Đúng vậy.


Lão già than dài một tiếng:


- Lấy tàn bổ tàn, lấy khuyết bổ khuyết, có bộ kiếm phổ không toàn vẹn, mới có thanh kiếm không toàn vẹn, không lẽ đó là ý trời ?


Dương Tranh không trả lời được, đấy vốn là câu hỏi không ai có thể trả lời được.


Ánh mắt của lão già bỗng lộ ra một vẻ kỳ quái phi thường, làm như lão đã nhìn ra được một chuyện người khác không thể thấy.


- Đấy không chừng không phải là ý trời.


Lão nói:


- Không chừng đấy là ý của vị kiếm sư họ Thiệu.


- Tại sao lại là ý của ông ta ?


- Bởi vì ông ta đã có một bộ kiếm phổ không toàn vẹn, vì vậy mới cố ý tạo ra một thanh kiếm không toàn vẹn, để lại cho đệ tử duy nhất của y.


Lão già thở dài:


- Kiếm thuật của y không ra gì, nếu làm cho đệ tử của y trở thành một tay danh hiệp tung hoành trong giang hồ, y cũng coi như đã cầu nhân được nhân rồi, chết còn có gì luyến tiếc. Vì vậy y mới không tiếc hy sinh lấy thân mình.


Dương Tranh bỗng cảm thấy lạnh buốt luôn tới cả cốt tủy, một hồi thật lâu y mới nói:


- Thanh đao mỏng tôi cũng biết nó đang nằm đâu.


- Đao ở đâu ?


- Nhất định là nằm trong tay đệ tử duy nhất của Ưng Vô Vật.


- Đệ tử của y là ai ?


- Thế tập nhất đẳng hầu Địch Thanh Lân.


- Sao ông biết ?


- Bởi vì tôi biết y dùng thanh đao đó đi giết một người.


Dương Tranh nói:


- Dùng thanh đao đó giết người, nếu động tác đủ nhanh, bên ngoài sẽ không để lộ vết thương, máu cũng ra không được, nhưng người bị đâm nhất định sẽ vì máu ra nhiều quá trong người mà chết ngay lập tức, không thể nào cứu được.


- Ông biết người y giết là ai ?


- Y giết Vạn Quân Vũ.


Dương Tranh nói:


- Bởi vì không ai thấy vết thương y đâm Vạn Quân Vũ, vì vậy không ai biết nguyên nhân cái chết của Vạn Quân Vũ.


Dương Tranh lại nói tiếp:


- Nhưng tôi biết, bởi vì phụ thân tôi đã từng nói cho tôi biết, trên đời này có thứ đao mỏng như tờ giấy đó.


Gương mặt lão già mài đao cũng biến thành như gương mặt của Dương Tranh lúc nãy, lão bỗng hỏi Dương Tranh:


- Ngươi có biết ai nhờ Thiệu đại sư luyện giùm thanh đao Linh Không đó không ?


- Ai ?


- Chính là Vạn Quân Vũ.


Lão già nói:


- Lúc đó y còn trẻ, đao pháp của y đã luyện thành, còn muốn luyện kiếm, y biết thanh kiếm bị Thiệu đại sư tiêu hủy nhưng chẳng nói gì, bởi vì y cũng tin đó là thanh hung kiếm, không những vậy, lúc đó y đã có thanh Ngư Lân Tử Kim đao.


- Nhưng ông ta lại không biết Thiệu đại sư dùng chỗ sắt còn lại luyện thành cây đao mỏng đó.


- Dĩ nhiên y lại càng không biết sau này chính mình lại bị chết dưới tay cây đao mỏng đó.


Lão già lại hỏi Dương Tranh:


- Đấy có phải là ý trời không ?


- Tôi không biết.


Dương Tranh nói:


- Tôi chỉ biết hiện tại chuyện tôi muốn làm cũng là chuyện Ưng Vô Vật nhất định không hề nghĩ tới.


- Ông muốn làm chuyện gì ?


- Tôi muốn đi giết Địch Thanh Lân.


Dương Tranh nói:


- Lấy chiêu thức trong kiếm phổ mà Ưng Vô Vật đã dùng để đổi lấy thanh đao mỏng ấy với Thiệu đại sư, đi giết đệ tử duy nhất của ông ta.


Y cũng hỏi lão già:


- Đấy là xảo hợp ? Hay là ý trời ?


Lão già ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh một màu xanh biếc.


Gương mặt tiều tụy suy nhược của lão bỗng nhiên lại lộ vẻ vừa thành kính vừa sợ hãi vừa hoang mang.


- Đấy là xảo hợp, cũng là ý trời, xảo hợp thường thường là ý trời.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Trạm dừng cho trái tim

Trạm dừng cho trái tim

Tôi không biết ngày mai đôi chân ngựa con của tôi sẽ dừng ở nơi nào, trái tim tôi sẽ

25-06-2016
Bản hoạ không kết

Bản hoạ không kết

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Yêu

25-06-2016
Cánh cò trở về

Cánh cò trở về

Ở bến Lường, có vợ chồng lão Nguyên làm nghề chở đò ngang, cả hai tuổi đã ngoài

27-06-2016
Hoa Linh Lan

Hoa Linh Lan

Tên truyện: Hoa Linh LanTác giả: GàoThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

23-07-2016 15 chương
Hà Nội chờ

Hà Nội chờ

"Phương ạ, có những điều đã mất rồi thì không bao giờ trở lại được, nhưng có

28-06-2016
Bệnh viện u ám

Bệnh viện u ám

(Giải Nhất - Cuộc thi Viết truyện Kinh dị) Hay có ai đó đang trốn dưới giường của

28-06-2016

Old school Swatch Watches