Lang nha bổng là thứ binh khí rất kiếm thấy trong giang hồ, nó rất nặng, đem theo trong người không tiện, sử dụng cũng không tiện, nếu hai tay không có sức cử ngàn cân, ngay cả lúc lắc cũng không lúc lắc nổi nó.
Thứ binh khí này thông thường chỉ có lúc nào trên chiến trường hai bên đánh nhau thây chất đầy hoang dã, máu chảy thành sông mới có thể thấy nó, người trong giang hồ sử dụng thứ binh khí này rất là ít.
Hiện tại cái người đang từ trong hẻm tối xông ra đó, sử dụng cây lang nha bổng hiếm thấy nặng bảy mươi tám cân, những cây gai lởm chởm sáng loáng trên đầu cây lang nha, thật giống như bao nhiêu con chó sói đói khát đang đợi xé Dương Tranh ra từng miếng từng miếng nuốt trọn.
Người này thân hình cao chín thước, bề ngang cũng tới hai thước, ở trần, trọc đầu, bên tai trái đeo một cái vòng vàng, gương mặt rằn ri, có một vết thẹo chạy từ trên trán xuống tới một bên miệng, chẻ cái mũi bự bằng trái trứng vịt ra làm đôi. Nửa đêm nửa hôm đụng phải người này mà không nằm mơ thấy ác mộng mới là lạ.
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Dương Tranh quay lại đối diện với gã khổng lồ này, chẳng thèm ngó tới Tôn Như Hải đằng sau, hình như không biết cặp thủ xoa tử trong tay y cũng là thứ vũ khí chết người như không, không những vậy đã có vô số người chết dưới cái lưỡi xoa sắc bén của nó.
Dương Tranh cũng rất cao, nhưng y đứng trước mặt người đó, lại bị thấp đi mất nguyên cái dầu.
- Nghe nói thủ hạ dưới tay Nghê Bát có tên mèo con tên là Dã Ngưu.
Dương Tranh hỏi:
- Ngươi là con mèo đó phải không ?
- Chính là lão tử đây.
- Nghe nói hắn là người vừa hung ác vừa hoạnh họe, vừa không sợ chết.
Dương Tranh lại hỏi:
- Ngươi không sợ chết thật sao ?
- Phải chết có phải là lão tử đâu, là con rùa con nhà ngươi.
Cái gã mèo này lại giở ra một giọng Tây Xuyên rặc, nhất là lúc mắng người nghe đặc biệt thật là du dương.
Trong tay của Dương Tranh không có vũ khí, rất ít người thấy y dùng vũ khí.
Y tay không đứng trước mặt một gã khổng lồ như vậy, mà vẫn còn rất trầm tĩnh ung dung.
Nhưng chỉ trong một chớp mắt, cây lang nha bổng nặng bảy mươi chín cân đã bay tà tà lại kéo theo một trận gió ào ào như cọp hú long ngâm.
Y không thể đỡ, trong tay y không có thứ vũ khí gì để đỡ.
Y cũng không thể lùi lại, phía sau đã có cặp thủ xoa tử.
Ngay cả tránh né y cũng không thể tránh né được.
Con hẻm quá hẹp, lang nha bổng quá dài, cây bổng tạt qua, bao nhiêu chỗ thụt lùi đều đã bị chặn đứng kín mít, tránh qua bất cứ bên nào cũng đều nằm trong phạm vi của nó.
Tôn Như Hải không xuất thủ.
Y chẳng cần phải xuất thủ thêm, y đang nghĩ đến chuyện tiêu hủy thi thể, giấu mất xác Dương Tranh, vĩnh viễn cho con người đó không còn trên cõi đời này.
Y còn chưa nghĩ ra kịp một cách gì hoàn mỹ, y cũng không cần phải nghĩ thêm.
Bởi vì chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ bé, y đã phát hiện ra, Dương Tranh tạm thời còn chưa chết được.
Trong cái chớp mắt vừa rồi, Dương Tranh quả thật hình như đã chết chắc.
Bất kể là y có đỡ gạt, hay là tránh né đều không khỏi ăn phải một bổng.
Chẳng ai có thể chịu được một bổng đó.
Nào ngờ Dương Tranh chẳng đỡ gạt tránh né cũng chẳng lùi lại ... có người không bao giờ lùi, Dương Tranh là một trong những người này.
Không những y không lùi, y còn xông tới, nhắm vào hướng cây lang nha bổng xông tới.
Không ai tưởng tượng ra được y sẽ làm như vậy, bởi vì trước giờ chưa có ai dám làm như vậy.
Một tay cao thủ chân chính hạng nhất lưu dĩ nhiên sẽ có cách hay hơn của họ để đối phó cú bổng đó, nếu một người vũ công hơi kém một tí, hiện tại đã bị cây bổng đập nát nhừ từ hồi nào.
Nhưng Dương Tranh lại xông thẳng tới.
Chính trong cái đường tơ kẽ tóc đó, thân hình của y bỗng rạp xuống, hai bàn tay đè lên mặt đất, cả thân người y từ phía dưới cây lang nha bổng luồn lên xông vào, cái đầu đụng mạnh vào bụng dưới của Dã Ngưu. Chiêu thức đó, không thể coi là một chiêu thức vũ công, chân chính vũ lâm cao thủ sẽ không biết sử dụng chiêu thức đó, cũng không thèm sử dụng.
Nhưng chiêu thức này thật là hữu dụng.
Thân hình nặng hơn hai trăm cân của Dã Ngưu lập tức bị đụng ngã ầm xuống, nằm ngửa lên trời ôm lấy bụng lăn lộn la lên thê thảm, ngay cả người đang ngủ cách đó ba con hẻm còn nghe được.
Dương Tranh thuận tay móc ra một sợi giây làm bằng gân bò, trói ngay một tay một chân của y lại, rồi lại thuận tay lấy một hột thiết hồ đào bỏ vào miệng y, sau đó thở phào một tiếng, quay người lại đối diện với Tôn Như Hải.
Dương Tranh hững hờ hỏi:
- Thế nào ?
Tôn Như Hải nhìn muốn đần cả người ra, hết nửa ngày y mới mở miệng:
- Đấy là thứ vũ công gì vậy ?
- Chẳng vũ công gì cả.
Dương Tranh nói:
- Ta chẳng biết tí gì về vũ công, ta chỉ biết phải làm sao đánh người ta gục xuống thôi.
- Cái thứ chiêu thức còn chưa gọi được là nhập môn này, hảo hán giang hồ thà chết còn hơn là đánh ra.
- Ta chẳng phải là hảo hán giang hồ gì cả, ta cũng chẳng muốn chết.
Dương Tranh nói:
- Ta chỉ muốn bắt kẻ phạm pháp giam lại.
Tôn Như Hải nắm chặt trong tay cặp thủ xoa tử:
- Ngươi tính dùng cách gì bắt ta vậy ?
- Chỉ cần bắt ngươi lại, tùy tiện dùng cách gì cũng không quan hệ, ta đều dùng được cả.
Tôn Như Hải cười nhạt.
Dương Tranh nhìn dính vào y:
- Ngươi biết vũ công, ta không biết ! Ngươi là hảo hán thành danh trong giang hồ, ta không phải; Trong tay ngươi có vũ khí, ta không có, nếu ngươi có ngon lại đây, ta chẳng nói gì ngươi.
Tôn Như Hải tuy còn đang cười nhạt, gương mặt đã trắng bệch ra.
Dương Tranh chầm chậm bước lại:
- Chỉ tiếc là ngươi chẳng có tí can đảm, ngươi chỉ cần nhúc nhích một cái, ta sẽ cho ngươi nằm trên giường ba tháng ngay cả bò cũng bò dậy không nổi, ngươi có dám tin không ?
Y bước lại gần trước mặt Tôn Như Hải, chỗ yếu hại trên ngực của y đưa lại gần cặp thủ xoa tử trên tay Tôn Như Hải không quá một thước.
Tôn Như Hải không dám đụng đậy.
"Soạt" một tiếng, cái còng làm bằng thép ròng đã khóa vào cổ tay của y.
Ngoài con hẻm tối bỗng có một trận hoan hô nổi lên, mười gã đại hán mặc áo đen vừa lớn tiếng hoan hô vừa bước nhanh vào.
Bọn họ đều là thuộc hạ của Dương Tranh, cũng là huynh đệ của y, bọn họ không những rất bội phục, mà còn rất tôn kính Dương Tranh.
- Dương đại ca, anh giỏi thật.
- Các ngươi cũng giỏi lắm.
Dương Tranh đang cười:
- Các ngươi núp ngoài hẻm xem nhiệt náo, chẳng thèm lại giúp ta một tay.
- Chúng em đã biết một mình đại ca là đủ sức đối phó chuyện này, chúng em lại là để giúp đại ca làm chuyện kế tiếp đấy thôi.
Dương Tranh sa sầm nét mặt lại.
- Các ngươi cũng biết chuyện này sao ?
Y gằn giọng hỏi:
- Sao các ngươi biết được ?
- Tối hôm qua Triều đầu nhi trên phủ sai tiểu Lưu chạy suốt đêm về tìm đại ca, chúng em đã biết ngay là có chuyện quan trọng phải làm, vì vậy trưa hôm nay, huynh đệ chúng em bèn giữ tiểu Lưu lại uống rượu.
- Hắn đã nói cho các ngươi biết ?
Dương Tranh giận dữ hỏi:
- Ta đã dặn đi dặn lại hai ba lần không được tiết lộ chuyện này, cái thằng vương bát đản này to gan quá.
- Chúng em hiểu đại ca lắm, đại ca không cho chúng em biết chuyện này, bởi vì đối đầu quá lợi hại, sự tình rất nguy hiểm, sẩy tay một cái là mất mạng như chơi.
Chúng huynh đệ nhao nhao giành nói:
- Nhưng chúng em theo đại ca bao nhiêu năm nay, nếu không có đại ca đỡ đầu giùm, bọn chúng em đã bị chết đi hơn một nửa rồi, chúng em đã chuẩn bị đem tính mạng giao cho đại ca, dù đánh không lại người ta, ít ra cũng liều mạng một trận, dù có chết, anh em cũng chết chung một nơi.
Dương Tranh nắm chặt hai nắm tay, tròng mắt đã có lệ nóng muốn trào ra, y ráng lắm rồi cũng dằn được xuống.
Chúng huynh đệ lại nói:
- Chúng em không biết gã họ Nghê có gì lợi hại, nhưng hắn đã dám đụng đến hàng hóa của Trung Nguyên tiêu cuộc, dĩ nhiên phải là thứ cứng cựa, nhưng anh em mình cũng không phải tay vừa, có đại ca làm đầu, anh em cũng đã từng phá mấy vụ án hiển hách, cho dù hai mạng đổi một mạng, cũng phải liều cho bọn nó chết vài tên.
Dương Tranh dùng sức nắm chặt lấy tay chúng huynh đệ, y lớn tiếng nói:
- Được, các ngươi đi theo ta.
Chúng huynh đệ lập tức hoan hô ầm ĩ lên, không biết có ai còn đem theo cả một thùng rượu mạnh lại:
- Đại ca có muốn uống thử hai ly trước không ?
- Chúng ta cũng chẳng cần phải uống rượu cho can đảm lên, có muốn uống, đợi xong chuyện rồi anh em mình uống cho đã con mẹ nó một trận ăn mừng.
Chúng huynh đệ lại lớn tiếng hoan hô lên:
- Đúng, đập cho tên vương bát đất sét này méo xong rồi uống con mẹ nó một trận, không say là thứ rùa đen.
Nhưng Tôn Như Hải và Dã Ngưu cũng cần phải sai hai người đem về, sai ai bây giờ ? Không ai chịu đi, không ai chịu làm cái chuyện to lớn này.
Chương trước | Chương sau