- Không ngờ Địch tiểu hầu cũng đến được kịp thời !
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đám người lập tức tẻ ra, mọi người ai ai cũng muốn xem cái phong thái của vị thiếu hiệp thế tập nhất đẵng hầu, đương kim thiên hạ đệ nhất phong lưu này.
oo Toàn thân y phục trắng tinh, không nhiễm bụi trần; gương mặt thanh tú trắng trẻo, lúc nào cũng ra dáng lãnh đạm như cười mà không phải cười; bên cạnh lúc nào cũng có một vị giai nhân tuyệt sắc phong tư trác ước, không những vậy, mỗi lần ra mặt, là mỗi vị giai nhân không giống nhau.
Đấy chính là người xem công danh phú quý như bụi bặm, nhưng lại xem danh mã và mỹ nhân như tính mệnh, Địch Tiểu hầu gia Địch Thanh Lân.
Bất kỳ đi đến chỗ nào, y đều là người lôi cuốn sự chú ý và ngưỡng mộ của mọi người. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Hôm nay người đang tựa vào người y, là một mỹ nữ mặc áo màu hồng nhạt, nước da trắng như bạch ngọc, gương mặt như đào hoa, ánh mắt tựa mặt nước mùa xuân, làm người ta ngất ngây như say rượu.
Chẳng ai biết Địch Tiểu hầu tìm đâu ra một vị mỹ nhân như vậy.
Vạn Quân Vũ gặp y chỉ còn nước lắc đầu thở ra:
- Ông lại đây làm gì ? Tại sao ông muốn lại ?
Địch Tiểu hầu đưa cặp mắt lãnh đạm cười cười nhìn y, đơn giản nói với Vạn Quân Vũ:
- Tôi lại đây hại ông đấy.
- Hại tôi ? Ông tính hại ra sao đây ?
- Bất kể ông ra giá bao nhiêu, tôi đều thêm ba lượng.
Vạn Quân Vũ nhìn dính vào y, ánh mắt loang loáng, cũng không biết y nhìn bao lâu, bỗng y cười phá lên:
- Tốt, tốt lắm.
Mọi người đều nghĩ rằng cái vị đại hào oai chấn Hà Sóc này nhất định sẽ ra giá cao đến độ sẽ làm cho ai cũng phải nhảy giật bắn người lên.
Nào ngờ Vạn Quân Vũ bỗng ngưng bặt tiếng cười, lớn tiếng nói:
- Con ngựa này ta không mua nữa, ngươi bán cho y đi.
Cầu Hành Kiện ngớ mặt ra. Vạn Quân Vũ nói xong, quay đầu bỏ đi, nào ngờ Địch Thanh Lân lại kêu giựt lại:
- Chờ một chút.
Vạn Quân Vũ quay đầu lại nhìn dính vào y:
- Ông còn muốn tôi chờ gì đây ?
Địch Tiểu Hầu chưa trả lời, y đi hỏi Cầu Hành Kiện:
- Còn có ai chịu bỏ ra giá cao hơn nữa không ?
- Đại khái chẳng còn ai.
- Vậy thì con ngựa này có phải đã là thuộc về ta rồi không ?
- Vâng.
Địch Tiểu Hầu quay lại đối diện với Vạn Quân Vũ:
- Vậy thì tôi tặng cho ông.
Vạn Quân Vũ cũng ngớ mặt ra.
- Ông nói gì ? Ông muốn tặng cho tôi con ngựa này thật sao ? Tại sao ông làm vậy ?
Y không hiểu, người khác cũng không hiểu, Địch Thanh Lân chỉ hững hờ nói:
- Chẳng vì gì cả, tặng ngựa cho một vị anh hùng, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hà tất phải hỏi tại sao.
Đấy chính là tác phong tiêu chuẩn của con người Địch Thanh Lân.
oo Đêm, đèn hoa vừa thắp lên, tiệc vừa được khai mạc. Mỹ tửu được uống ừng ực vào cổ họng như nước lã, hào khí như suối tuôn tràn ào ạt.
Vạn Quân Vũ đang uống không ngừng.
Người trong giang hồ ai ai cũng biết tửu lượng của y như biển ...
- Vạn đại hiệp không những đao pháp vô song, tửu lượng cũng thiên hạ vô song.
Hôm nay y uống cũng đặc biệt nhiều hơn một chút.
Y không thể không thu nhận lòng tốt của Địch Thanh Lân, thu vào rồi còn không biết mình nên cao hứng hay không nữa.
Vì vậy y cứ uống tì tì, uống một chút rượu vào rồi cũng phải cao hứng lên thôi.
Sư huynh, đệ tử, tử đảng của y để cho y tha hồ uống, bởi vì chỗ uống rượu là tư thất của Hoa tứ gia, khách không nhiều lắm, không những vậy, bọn họ đã tra rõ lý lịch của từng người.
Vạn Quân Vũ thường thường nói với bạn bè của y:
- Vào giang hồ mà nổi danh quá sớm, không phải là chuyện hay ho gì, người nào thành danh lẹ quá, đêm đêm thường không khỏi có những lúc không ngủ được.
Hạng người như y làm bất cứ chuyện gì đều không thể không để ý một chút, vì vậy, y mới còn sống tới bây giờ. Dù có người nào muốn lấy mạng y, cũng vĩnh viễn không có lấy một cơ hội.
Người ra khỏi bàn tiệc sớm nhất là Địch Thanh Lân.
Trước giờ y không thích uống rượu, y đã mệt mỏi lắm, chủ nhân đã chuẩn bị cho y một phòng khách, còn có mỹ nhân đang đợi y ... đối với đa số đàn ông, chỉ cần có một lý do cuối cùng đó cũng đã quá đủ.
Mọi người đều đưa ánh mắt ngưỡng mộ tiễn y ra, không những ngưỡng mộ, còn bội phục nữa:
- Cái vị tiểu hầu gia này chơi rất đẹp, thảo nào mà đàn bà đều mê mệt vì y.
Hoa tứ gia cũng là tay tửu lượng như biển.
Người y cao lớn, mập mạp, thành thật, nhiệt trường, gương măt bầu bầu, ngay cả một điểm cơ trá cũng không có, tuy năm nào cũng bị người ta gạt, nhưng y chẳng có gì là phàn nàn.
Vạn Quân Vũ hỏi y:
- Kỳ này ông mua bao nhiêu con ngựa ?
- Ngay cả một con cũng không.
Hoa Tứ gia cười hì hì giải thích:
- Bởi vì Kim đại lão bản và Cầu tổng quản là bạn của tôi, tôi không thể nào đi hại bạn bè, bắt bọn họ đi gạt tôi, vì vậy tôi chỉ còn cách bị người khác gạt, không thể để bạn bè gạt mình.
Vạn Quân Vũ cười lớn.
- Nói thật hay, hay quá, tôi mời ông ba ly.
Ba ly xong, Hoa tứ gia kính lại ba ly, Vạn Quân Vũ lập tức phải đi tiểu tiện.
Tửu lượng của y rất cao, bởi vì y uống rượu có một bí quyết ... y mửa ra được.
Uống nhiều quá bèn ra ngoài mửa, mửa xong rồi lập tức có thể về lại uống tiếp.
Đấy là bí quyết của y.
Tuy sư huynh, đệ tử và tử đảng của y đều biết cái bí quyết đó, nhưng y lại nghĩ bọn họ không biết vậy, vì vậy lúc y nói y muốn đi tiểu tiện, bọn họ đành phải để y đi một mình.
Trên mặt cái hố đào thật sâu, là một bục gỗ làm bằng gỗ tử đàn, trên bục có phủ thảm, dưới hố có trải lông ngỗng.
Hoa tứ gia là người biết hưởng thụ, chuyện gì cũng phải hoàn mỹ, ngay cả chỗ phương tiện cũng không ngoại lệ.
Vạn Quân Vũ bước vào, cặp mắt say sưa lộ vẻ tán thưởng, y quyết định về nhà nhất định phải làm một phòng vệ sinh y như vậy.
Sau đó y bắt đầu mửa ra.
Chuyện đó chẳng có gì là khó ... lấy ngón tay trỏ bỏ vào miệng, đè vào dưới cuối lưỡi một cái, là mửa ra được ngay.
Lần này y không mửa ra được.
Y vừa đưa ngón trỏ vào trong miệng, lập tức có một bàn tay từ phía sau thò tới, chặn lấy cằm của y, lấy hàm răng của y cắn lấy đầu ngón tay của y.
Y đau quá, nhưng hét không ra tiếng, y dùng sức thọt cùi chỏ vào sau sườn người đó, nhưng người đó đã điểm ngay vào huyệt Khúc Trì trên cùi chỏ của y.
Y khổ luyện vũ công hai mươi tám năm nay, hiện tại toàn thân công phu sức lực, không có chỗ nào sử ra được tí gì.
Y đã từng trải trăm trận, giết người vô số, những người muốn giết y cũng không ít, chỉ có người này là chụp được thời cơ tốt nhất, cơ hội tốt nhất.
Y chỉ muốn biết người đó là ai.
Người này cũng nguyện ý cho y biết, nói nhỏ nhẹ bên tai y:
- Ta đã nói với ngươi, ta lại dây hại ngươi, ta đã điều tra rõ ràng về ngươi, đối với mỗi chuyện về ngươi, ta biết rất rõ ràng, không chừng còn rõ hơn cả ngươi, ta cũng biết nhất định ngươi muốn lại đây mửa.
Giọng người đó lạnh lùng mà hờ hững:
- Vì vậy ngươi chết cũng không oan uổng gì.
Vạn Quân Vũ đã biết người đó là ai, chỉ tiếc y không còn cơ hội để nói ra.
Cuối cùng y chỉ thấy có ánh đao nhạt nhẽo lóe lên, nhạt như một tia sáng mặt trời vừa hiện ra trong bình minh.
Sau đó y thấy lồng ngực nhói lên kịch liệt, một con đao đã đâm vào giữa lồng ngực mé bên trái, đâm sâu vào trái tim.
Một con đao mỏng như tờ giấy.
Không ai hình dung ra được con đao ra khỏi vỏ nhanh như thế nào.
Rút ra cũng nhanh như vậy.
Một con đao vừa quá nhanh vừa quá mỏng, đâm vào rồi rút ra như vậy, sẽ không có vết thương gì để lại.
Vì vậy sẽ không có ai báo thù cho Vạn Quân Vũ.
Bởi vì cái chết của y, chỉ vì do y uống rượu nhiều quá, theo quan niệm của đa số người, uống rượu nhiều quá thường thường sẽ bị chết rất đột nhiên.
Dĩ nhiên mọi người càng không thể ngờ được người vừa tặng cho y một con ngựa quý là Địch tiểu hầu, lại có liên quan gì đến chuyện này.
Vì vậy danh mã vẫn theo linh cửu đi, mỹ nhân vẫn theo Địch tiểu hầu về.
Đợi đến lúc Địch tiểu hầu xuất hiện lại lần nữa, mọi người vẫn sẽ đưa cặp mắt ngưỡng mộ nhìn y, vẫn không có ai tin rằng y vừa giết người, giết người trong khoảnh khắc, không một tiếng động.
Chương trước | Chương sau