Duck hunt
Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 150 đánh giá )

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long - Chương 10 - Cửa Hầu phủ sâu thẳm như biển (Hết)

↓↓

- Đây là ý trời, ý trời đã muốn thành toàn ông, ông có thể an lòng được rồi.

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lão đưa cây đao lại cho Dương Tranh:


- Ông đi thôi, bất kể ông đi làm chuyện gì, bất kể ông đi đối phó ai, nhất định sẽ không bị thất bại.


Giọng nói của lão đượm một hơi hám ma quái mà thần bí, lão chúc Dương Tranh, cũng là trù ẻo kẻ địch của Dương Tranh.


oo Địch Thanh Lân ở xa xôi ngoài trăm dặm, trong khoảnh khắc đó, y phảng phất cũng cảm thấy có điều gì đó bất tường sẽ xảy ra cho mình.


Địch Thanh Lân trước giờ không tin vào chuyện huyền ảo, cả đời y, duy nhất mà y tin là vào chính mình.


Lúc lưỡi kiếm của y đâm vào da thịt của Ưng Vô Vật, y bèn cho rằng trên đời này nhất định không còn ai sẽ đánh bại được y.


Vì vậy y bèn hồi phục rất nhanh, trở lại cái vẻ trấn định và lãnh đạm, lúc y nhìn Hoa Tứ gia, y là một vị thần linh không có chuyện gì là không làm tới được, đang nhìn một kẻ ti tiện vô tri phàm tục.


Hoa Tứ gia bị thái độ của y làm cho khuất phục mềm cả người ra, tuy y còn ngồi đó, mà thật ra đã thần phục dưới chân của Địch Thanh Lân.


Địch Thanh Lân bỗng hỏi:


- Ông có biết tại sao tôi không giết ông ?


- Bởi vì hầu gia còn có chỗ dùng tôi.


Hoa Tứ gia gắng gượng lộ ra một nụ cười trên gương mặt:


- Tôi còn làm được nhiều chuyện cho tiểu hầu gia.


- Ông lầm rồi.


Địch Thanh Lân lạnh lùng nói:


- Tôi không giết ông, bởi vì ông không đáng cho tôi xuất thủ, trước giờ ông vẫn làm cho tôi ghê tởm lắm.


Bàn tay của y thõng xuống, ấn nhẹ vào một chỗ cơ quan bên cạnh chiếc bồ đoàn y đang ngồi.


Chiếc bồ đoàn Hoa Tứ gia đang ngồi bỗng xoay một vòng, tấm gỗ ở dưới bồ đoàn bỗng thụt vào.


Trên mặt nhà bỗng lộ ra một lỗ hổng đen ngòm.


Hoa Tứ gia lập tức bị lọt xuống dưói, y rú lên một tiếng dài thảm thiết kinh sợ, thậm chí còn kinh sợ hơn lúc đối diện với cái chết.


Bởi vì lúc y còn chưa rớt xuống hẳn, y đã thấy tình hình bên dưới ra sao.


Những gì y thấy còn khủng khiếp hơn cả cái chết.


oo Vườn hoa phía sau hầu phủ, hoa cúc nở rộ, sắc thu mềm như tơ.


Địch Thanh Lân thung dung đi tới một cái đình nhỏ, quay đầu lại phân phó đứa hầu đang đi sau lưng:


- Hôm nay ta chỉ gặp một người, trừ y ra, người khác đều không cho vào.


Tiểu hầu gia nói:


- Người này họ Dương, tên là Dương Tranh.


oo Thềm đá bên ngoài cánh cửa sơn đỏ của hầu phủ dài mà rộng, bằng phẳng bóng loáng như gương. Dương Tranh thậm chí còn soi được mặt mình trong đó. Gương mặt của y đang lộ vẻ rất khó coi.


Tuy y được chút tiền lộ phí từ vệ môn trong huyện vùng phụ cận cấp cho, nhưng vẫn rất thiếu hụt thảm thương, mấy ngày nay trên đường đi, y chưa được một bữa cơm nào no đủ trong bụng.


Y đã ngồi đợi ở thềm đá hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, mới nhịn không nổi bước tới cánh cửa hông bên cạnh, hỏi cái gã môn dịch lúc nãy đã mở cửa cho y, cái gã ngạo mạn tự đại cặp mắt mọc trên đỉnh đầu kia:


- Lúc nãy ông có nói tiểu hầu gia đang ở vườn hoa phía sau ?


- Ừ.


- Ông nói ông đã đưa người đi thông báo rồi ?


Dương Tranh dằn cơn giận hỏi:


- Sao tới giờ vẫn còn chưa nghe tin tức gì vậy ?


Môn dịch đại gia nhìn xéo y, miệng cười mà không phải cười, hừ lên một tiếng rồi lạnh lùng hỏi:


- Ngươi có biết từ đây ra phía sau rồi trở lại phải mất bao lâu không ?


Dương Tranh lắc đầu.


Y có thể đấm một quyền nát bấy cái mũi của vị đại gia này, nhưng y nhịn lại được.


- Ngươi không biết, ta nói cho ngươi biết, từ nơi này ra tới vườn hoa phía sau, phải đi mất nửa tiếng đồng hồ.


Môn dịch đại gia cười nhạt:


- Nơi đây là dinh phủ của thế tập nhất đẳng hầu, không giống như chỗ vệ môn chút xíu của các ngươi đâu.


Dương Tranh chỉ còn nước tiếp tục ngồi chờ.


Từ chỗ này không thể nào thấy được trong hầu phủ ra sao, bức tường cao chắn hết hoàn toàn thị tuyến của y, sau bức tường không có tiếng người, ngay cả một tiếng động cũng không nghe thấy.


Y lại đợi thêm một hồi thật lâu nữa, bên trong mới có một đứa tiểu đồng mặc áo bông bước ra, cong cong ngón tay ra hiệu cho y:


- Tiểu hầu gia đã chịu cho ngươi gặp, ngươi theo ta đi mau thôi !


Sau bức tường cao là một cái sân thật lớn, không trồng cây cỏ hoa lá gì cả, cũng không có nuôi cá.


Trong sân chỉ để một cái đỉnh lớn khổng lồ cổ lão, làm cho cả sân trông có vẻ trang nghiêm rộng lớn.


Cánh cửa phía trước đại sảnh đóng lại, không thấy gì bên trong, chỉ có thể thấy phía trước tòa nhà hai cột trụ lớn hai người ôm không xuể, cao lên tận mây xanh.


Đến một nơi như thế này, người ta mới chân chính hiểu được cái lực lượng của phú quý và quyền thế, trong lòng bất giác phải lộ vẻ kính cẩn và úy phục.


Nhưng Dương Tranh hình như không thấy gì cả, không cảm giác gì cả. Bởi vì trong đầu y chỉ có một người, chỉ có một chuyện.


... Lữ Tố Văn còn đang ngồi trong gian nhà vừa tịch mịch vừa lạnh lẽo kia đợi y trở về, y nhất định phải sống sót trở về.


oo Gian phòng trắng như tuyết kia vẫn còn dáng vẻ tinh khiết yên lặng, làm như trước giờ chưa có chút máu tanh gì ô nhiễm vào.


Địch Thanh Lân vẫn còn ngồi xếp bằng trên chiếc bồ đoàn, y chỉ chiếc bồ đoàn đối diện nói với Dương Tranh:


- Mời ngồi.


Dương Tranh bèn ngồi xuống.


Dĩ nhiên y không ngờ rằng y đang ngồi trên chiếc bồ đoàn này cũng như đang ngồi trên miệng một con dã thú thời hồng hoang sơ khai, da thịt của y tùy lúc đều sẽ bị nó nuốt chửng vào, ngay cả một chút thịt xương cũng không còn thừa lại.


Địch Thanh Lân đưa ánh mắt thật kỳ quái nhìn y, phảng phất như rất có hứng thú với người này:


- Đây vốn là nơi luyện kiếm của ta, rất ít khi có khách lại đây, vì vậy ta không có thứ gì để khoản đãi ông.


Địch tiểu hầu hững hờ nói:


- Ta nghĩ chắc ông cũng không cần ta khoản đãi gì cả.


- Đúng vậy.


Giọng của Dương Tranh cũng rất lãnh đạm:


- Tôi vốn không phải là khách của ông.


Y nhìn thẳng vào mắt của Địch Thanh Lân, nhìn không nháy mắt:


- Tôi chỉ muốn hỏi ông, Tư Tư có phải đã chết rồi không ? Có phải bị Ông giết chết ? Tiền bảo tiêu có phải bị Vương Chấn Phi tráo ? Có phải y đã lại nơi đây ?


Địch Thanh Lân mỉm cười, y mỉm cười rồi lại thở ra:


- Ông có biết ta là ai không ? Ông có biết nơi đây là đâu không ? Sao ông dám nói vậy trước mặt ta ?


- Chính vì tôi hiểu ông là hạng người gì, tôi mới dám nói vậy.


- Sao ?


- Ông là một người siêu quần, mọi người đều cảm thấy vậy, chính ông nhất định cũng cho là vậy, cả đời ông, vĩnh viễn ở trên cao trên cao kia.


Dương Tranh nói:


- Chính vì ông là hạng người đó, tôi mới dám hỏi ông như vậy.


- Tại sao ?


- Bởi vì tôi biết ông nhất định sẽ không giấu diếm chối cãi gì trước mặt tôi.


Dương Tranh nói:


- Bởi vì ông chẳng coi tôi ra gì dưới mắt ông.


... Mục đích của nói dối, nếu không phải là làm vui lòng người khác, thì cũng là bảo vệ chính mình.


... Nếu một người chẳng coi người khác ra gì, họ sẽ không có lý do gì để nói dối, thì cần gì họ phải nói dối ?


Địch Thanh Lân chẳng hề thay đổi sắc mặt, y hỏi ngược lại Dương Tranh:


- Còn nếu ta chẳng nói gì cả thì sao ?


Dương Tranh trầm tư, một hồi thật lâu mới trả lời:


- Nếu như ông không nói, tôi chỉ còn nước phải bỏ đi.


- Tại sao phải bỏ đi ?


- Bởi vì tôi không có chứng cớ, đã không có chứng cớ, lại không có tang chứng.


Dương Tranh nói:


- Tôi không cách nào chứng minh được ông làm những chuyện đó, cũng không ai sẽ nghe tôi nói vậy mà đi xét tội của ông.


- Vì vậy ông chẳng làm gì được ta ?


- Đúng vậy.

Chương trước

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Hành lang tầng hai

Hành lang tầng hai

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Gió thổi lau

27-06-2016
Mưa và Ban Công

Mưa và Ban Công

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Gấu bông Carmen

Gấu bông Carmen

Ba năm trước, Ashley con gái tôi bị ung thư. Sau cuộc đại phẫu thuật, con bé trở nên

01-07-2016
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Mặt trời mang tên Mẹ

Mặt trời mang tên Mẹ

Tôi muốn viết về... 1 người phụ nữ "rất" bình thường trong xã hội - nhưng là nguồn

23-06-2016