Ánh tà dương khắp bầu trời.
Đinh Hỷ và Đặng Định Hầu đi dưới ánh tà dương, mồ hôi ra đầm đìa ngoài áo.
Hiện tại cổ xe của họ đã bị phá hư, ngựa cũng bị què, ngay cả gã đánh xe cũng bị Đặng Định Hầu đuổi đi.
Vì vậy phương tiện giao thông duy nhất của bọn họ là cặp giò của mình.
bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đường cái không có lấy một cổ xe trống.
Đặng Định Hầu than thở, lẩm bẩm:
- Hoàng hôn thật đẹp, nhất là vào ngày hạ, ta vốn rất thích ngắm.
Đinh Hỷ nói:
- Nhưng bây giờ ông đã biết, dù cho ánh tà dương có mỹ lệ đến đâu, phải dùng cặp giò của mình để đi đường, mùi vị cũng không dễ chịu lắm phải không.
Đặng Định Hầu chùi chùi mồ hôi, cười khổ nói:
- Thật không dễ chịu tý nào.
Đinh Hỷ nhìn đăm đăm về phương trời xa, ánh mắt đầy vẻ suy tư, y chầm chậm nói:
- Nếu ông chịu thường thường dùng cặp giò của mình đi đây đi đó, ông sẽ phát hiện ra nhiều điều trước giờ mình không bao giờ nghĩ tới.
Đặng Định Hầu nói:
- Sao?
Đinh Hỷ nói:
- Đáng lý ra, tôi nên dẫn ông lại Loạn Thạch Cương chơi một chuyến.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Loạn Thạch Cương?
Đinh Hỷ nói:
- Nơi đó có mấy chục người đàn bà con nít, ngày ngày chảy mồ hôi nước mắt dưới ánh mặt trời, mà ngay cả miếng cơm cũng không được no đủ.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Tại sao?
Đinh Hỷ lạnh lùng nói:
- Ông phải biết tại sao mới phải.
Đặng Định Hầu nói:
- Ngươi nói đây có phải là cô nhi quả phụ nhà Sa huynh đệ không?
Đinh Hỷ nói:
- Chính vì bọn họ muốn cướp tiêu của Ngủ Khuyển tiêu cuộc, vì vậy mà bị chết oan mạng, bởi vì bọn cô nhi quả phụ ấy là người nhà của bọn họ, vì vậy đáng bị tội bỏ đói, người trong giang hồ không có ai sẽ đồng tình với bọn họ, cũng không ai sẽ nói giùm một tiếng cho họ.
Đặng Định Hầu rốt cuộc hiểu ra, y cười khổ nói:
- Ngươi cướp tiêu của bọn ta, là để cứu tế cho bọn họ?
Á Đinh Hỷ cười nhạt nói:
- Không lẽ bọn họ không phải là người sao?
Đặng Định Hầu hỏi:
- Không lẽ ngươi không dùng cách khác được sao?
Đinh Hỷ nói:
- Ông muốn tôi dùng cách gì? Không lẽ muốn mấy đứa bé bảy tám tuổi đi làm bảo tiêu?
Không lẽ muốn mấy người quả phụ trẻ tuổi ấy chạy lại kỹ viện tiếp khách?
Đặng Định Hầu không nói gì.
Đinh Hỷ cũng không mở miệng. Hai người lẳng lặng đi về phía trước, hiễn nhiên mỗi người đang có một tâm sự.
Bọn họ mỗi người làm một chuyện, đều là chuyện họ cho là phải, có điều, bây giờ ngay cả chính họ cũng không nhận ra rõ ràng, ai đúng ai sai.
... Không chừng, giữa đúng và sai, vốn khó mà vạch ra một đường biên giới.
Ánh tà dương đã nhạt, tiếng vó ngựa dồn dập, ba người kỵ mã cưỡi ngựa chạy qua bên cạnh bọn họ.
Người trên ngựa ý chí bồng bột, chẳng thèm nhìn đến hai gã bộ hành đầy một thân mồ hôi mồ hám.
Đặng Định Hầu nhìn họ, bỗng nhiên cười lên một tiếng, nói:
- Ngươi biết ba người đó là ai không?
Đinh Hỷ lắc lắc đầu.
Đặng Định Hầu nói:
- Bọn họ dều là tiêu sư hạng ba trong tiêu cuộc của Quy Đông Cảnh, bình thời gặp ta là đã khom lưng từ ngoài xa hai trượng.
Đinh Hỷ cười cười nói:
- Chỉ tiếc là bây giờ đúng lúc ông đang thất thế.
Đặng Định Hầu mỉm cười nói:
- Vì vậy ta chẳng tức giận tý nào.
Kiện mã chạy qua, bụi bặm bay lên, một miếng giấy bay lờn vờn xuống, rớt bên cạnh bọn họ.
Đinh Hỷ đã bước qua rồi, bỗng xoay người lại lượm lên, ánh mắt của y bỗng sáng rực.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Mảnh giấy này từ trên người bọn họ rớt ra phải không?
Đinh Hỷ nói:
- Ừ.
Đặng Định Hầu nói:
- Cho ta xem.
Y chỉ liếc qua, ánh mắt đã lộ một nét biểu tình thật kỳ quái, bởi vì y vừa nhìn qua đã thấy tám chữ chạm vào mắt:
- Song Thương Khách quyết đấu Bá Vương Thương.
Y nhìn xuống:
- Nhật Nguyệt Song Thương:
Nhạc. Nhật thương nặng hai mươi mốt cân, dài bốn thước năm tấc; Nguyệt thương nặng mười bảy cân rưỡi, dài ba thước chín tấc.
- Bá Vương Thương:
Vương. Dài một trượng ba thước bảy tấc, nặng bảy mươi ba cân.
- Thời giờ quyết đấu:
mồng năm tháng bảy, buổi trưa.
- Địa điểm:
thành Đông Dương, sân nhà họ Hùng.
- Người làm chứng:
Hùng Cửu Thái gia.
- Người làm chứng phụ:
Hoạt Trần Bình Trần Hoài, Lập Địa Phân Kim Triệu Đại Bình.
- Bình luận sau trận chiến:
Tiểu Tô Tần Tô Tiểu Ba.
- Bảo vệ:
Đại Lực Kim Cương Vương Hổ, Tiểu Sơn Linh Vạn Thông.
- Hoan nghênh quý khách, bảo đảm hấp dẫn.
- Tiền phí vào xem, mười lượng một chỗ.
Nhìn thấy tám chữ cuối cùng, Đặng Định Hầu bật cười.
Đinh Hỷ đã cười cười nãy giờ.
Đặng Định Hầu lắc đầu cười nói:
- Đây có phải là cao thủ vũ lâm quyết đấu đâu, rõ ràng y như là mãi võ Sơn Đông diễn trò.
Đinh Hỷ nói:
- Chính bản thân của Vạn Thông, y vốn là tay mãi võ bán thuốc.
Đặng Định Hầu nói:
- Thế à?
Chương trước | Chương sau