Cô chính là Bá Vương Thương sao?
Cây thương này dài tới một trượng ba thước, ít nhất cũng cao hơn cô quá gấp bội.
Cây thương này nặng hơn bảy mươi ba cân, nặng hơn cô cũng rất nhiều.
Cô quả thật là Bá Vương Thương sao?
bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Kim Thương Dư không tin, Đinh Hỷ không tin, Đặng Định Hầu cũng không tin, bất kỳ ai cũng không tin.
Nhưng bọn họ không thể không tin.
Kim Thương Dư hỏi dò một câu:
- Cô nương quý tính?
- Vương.
- Phương danh?
- Vương đại tiểu thơ.
Kim Thương Dư cười một tiếng, nói:
- Dĩ nhiên đó không phải là tên cô?
Cô thiếu nữ uống rượu nghinh mặt lên nói:
- Ngươi không cần phải biết tên ta, ngươi chỉ cần nhớ Bá Vương Thương Vương đại tiểu thơ bảy chữ đó là được rồi.
Kim Thương Dư nói:
- Bảy chữ đó xem ra cũng không dễ nhớ lắm.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Hiện giờ cho dù ngươi còn chưa nhớ, sau này nhất định sẽ nhớ thôi.
Kim Thương Dư nói:
- Sao?
Vương đại tiểu thơ lạnh lùng nói:
- Trên người của ngươi có thêm một lỗ thủng, nhất định sẽ quên không nổi.
Kim Thương Dư cười lớn nói:
- Cô hẹn tôi lại đây tỷ thương, chính là muốn tôi nhớ bảy chữ ấy sao?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Không những muốn ngươi nhớ, còn muốn người trong giang hồ đều phải biết, Bá Vương Thương không hề bị tuyệt hậu.
Kim Thương Dư hỏi:
- Vương lão gia tử sao rồi?
Vương đại tiểu thơ cắn chặt môi, gương mặt càng trắng bệch, một hồi thật lâu, mới lớn tiếng nói:
- Cha ta đã chết rồi, lão nhân gia tuy không có con trai, nhưng còn có con gái.
Cô nói giọng gần như muốn gào lên.
Không chừng câu nói này không phải để cho người trong nhà này nghe, cô gào lớn lên, là chỉ sợ cha mình ở mãi đâu xa xôi không thể nghe được.
... Con gái không phải là dở hơn con trai.
Cô muốn chứng minh chuyện đó cho cha cô biết.
Nhất Thương Kinh Thiên đã chết thật rồi sao?
Một người cứng rắn còn hơn cả đá tảng, tại sao bỗng nhiên chết đi được?
Đặng Định Hầu thở than trong lòng, y nhịn không nổi hỏi:
- Lệnh tôn trước giờ thân thể vẫn khỏe mạnh, tại sao bỗng nhiên lại qua đời vậy?
Vương đại tiểu thơ trừng mắt nói:
- Không can hệ gì đến ngươi.
Đặng Định Hầu gượng cười nói:
- Tại hạ là Đặng Định Hầu, cũng có thể nói là bạn bè của lệnh tôn.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Ta biết ngươi quen biết với người, nhưng ngươi không phải là bạn bè gì cả, lúc cha ta chết, người không có ai là bạn bè cả.
Ánh mắt mỹ lệ của cô bỗng có nước mắt ứa ra, trong lòng cô hình như có bao nhiêu điều ủy khúc bi thương chồng chất.
Tại sao vậy?
Có phải vì cha của cô chết không được nhắm mắt không?
Đinh Hỷ bỗng nhiên nói:
- Vương lão gia tử qua đời rồi, chắc cô nương nóng ruột muốn dương danh lập oai thành ra mới đi tìm Dư Tam gia phải không?
Vương đại tiểu thơ cắn môi, ráng chặn nước mắt lại, nói:
- Ta muốn tìm không phải chỉ có mình y.
Đinh Hỷ hỏi:
- Sao?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Từ đây về sau, kẻ nào sử thương, ta đều tìm lại tỷ thí.
Đinh Hỷ cười cười nói:
- Nếu cô nương bị thua ở đây thì sao nhỉ?
Vương đại tiểu thơ không nghĩ ngợi gì, lập tức lớn tiếng nói:
- Thì ta sẽ chết ở đây.
Đinh Hỷ hững hờ nói:
- Vì chút hư danh đó, đại tiểu thơ không tiếc lấy sinh mạng mình ra liều lĩnh, không phải là quá đáng sao?
Vương đại tiểu thơ trừng mắt lên, tức giận nói:
- Ta thích là làm, ngươi xía vào được sao?
Cô bỗng nhiên quay phắt người lại, chụp lấy cây Bá Vương thương.
Ngón tay cô mềm mại, như không có tý xương cốt gì.
Có điều cây Bá Vương thương nặng bảy mươi ba cân bị cô đưa tay ra cầm lấy như bỡn.
Tay cô đưa ra chụp lấy cán thương không những nhanh nhẹn gọn ghẻ mà còn rất đẹp mắt.
Kim Thương Dư buột miệng khen:
- Giỏi!
Vương đại tiểu thơ nói:
- Đi thôi!
Eo lưng cô nhẹ nhàng lắc một cái, người cô đã lướt ra ngoài như một mủi tên.
Kim Thương Dư nhìn ra ngoài chỗ cô vừa ra, bỗng nhiên thở phào một hơi dài.
Đinh Hỷ hỏi:
- Ông không chắc thắng cô ta?
Kim Thương Dư lại thở ra thêm một tiếng nữa, nói:
- Ta chỉ bất quá hối hận tý đỉnh.
Đinh Hỷ hỏi:
- Hối hận chuyện gì?
Kim Thương Dư hững hờ nói:
- Ta không nên lo chuyện hậu sự sớm quá như vậy.
Trong sân, ánh mặt trời sáng lạng.
Bọn họ bước ra ngoài, người khác cũng đều ra hết cả, trong nhà chỉ còn lại bốn người.
Tiểu Mã còn đang ngồi đó nhìn như si như dại.
Cô thiếu nữ uống trà đang cúi đầu đỏ mặt, hình như đã quên mất thế gian này còn có người khác tồn tại.
Đặng Định Hầu kéo tay Đinh Hỷ lại sau cửa, nói:
- Vương lão đầu tính tình tuy quái dị, con người lão không phải xấu.
Đinh Hỷ nói:
- Tôi biết.
Chương trước | Chương sau