Insane
Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long

Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 14
5 sao 5 / 5 ( 133 đánh giá )

Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long - Chương 13 - Đoạn tháp đoạnhồn

↓↓
Một cái đèn lồng, dùng que bằng trúc cắm xiêng lên, que trúc cắm vào giữa tường, cây đèn không ngớt dao động.


Dưới đèn có một người, một người già lão lọm khọm tàn phế, gương mặt thảm đạm âm ám, đầy những vết sẹo.


Hồ Lão Ngũ, Phanh Mệnh Hồ Lão Ngũ, lúc này dĩ nhiên y không còn liều mạng, y đang rót rượu.


Ly rượu để trên bàn, cái bàn nằm phía dưới cây đèn. Y đang rót rượu cho một người. Hai bên bàn, mỗi bên có để một cái ghế, một cái đã có người đang ngồi, một người mặc áo đen cao lớn, xoay lưng về phía cầu thang.

bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đặng Định Hầu đi lên cầu thang, chỉ thấy sau lưng của y, tuy đang ngồi, mà còn thấy dáng người rất vĩ đại, hiển nhiên y cũng đã nghe tiếng chân của Đặng Định Hầu, nhưng không quay đầu lại, chỉ bất quá đưa tay ra chỉ vào chiếc ghế đối diện, nói:


- Ngồi.


Đặng Định Hầu bèn bước tới ngồi xuống, y ngồi xuống rồi mới ngẩng đầu lên, đối diện với người đó, nhìn chăm chú vào cặp mắt của y.


Mục quang của hai người vừa chạm phải, giống như hai lưỡi đao đụng nhau, hai lưỡi kiếm giao phùng. Gương mặt của hai người đều nghiêm trang như nhau.


Dĩ nhiên Đặng Định Hầu đã gặp mặt người này, gặp đã rất nhiều lần, y gặp người này lần đầu tiên ở Quan ngoại...


Ở cái bình nguyên phì nhiêu mà thần bí đó, ở cái dãy Trường bạch sơn nguy nga hùng vĩ, ở cái tiêu cuộc Trường Thanh nổi tiếng giang hồ.


Từ đó trở về sau, mỗi lần y gặp người này, trong lòng vẫn luôn luôn cảm thấy kính trọng và hoan hỉ, bởi vì y kính trọng người này, y thích người này.


Có điều lần này, y nhìn vào mặt người này, y chỉ cảm thấy có thống khổ và phẫn nộ.


... Bách Lý Trường Thanh, quả thật là ông... tại sao ông lại đi làm chuyện này?


Tuy trong lòng y đang lớn tiếng gào thét, ngoài miệng chỉ lãnh đạm một câu chào:


- Ông vẫn mạnh giỏi?


Bách Lý Trường Thanh sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:


- Tôi không mạnh giỏi, rất không mạnh giỏi.


Đặng Định Hầu hỏi:


- Ông không ngờ tôi lại đây?


Bách Lý Trường Thanh nói:


- Hừ.


Đặng Định Hầu thở ra nói:


- Nhưng tôi thì đã nghĩ đúng là ông rồi...


Y không nói hết câu, bởi vì y thấy Bách Lý Trường Thanh đang chau mày. Những lời y đang nói, Bách Lý Trường Thanh hiển nhiên không muốn nghe.


Y vốn không bao giờ nói những lời người khác không muốn nghe, huống gì, bao nhiêu bí mật chẳng còn là bí mật, bạn bè hỗ tương kính trọng lẫn nhau đã trở thành thế đối lập, có nói cũng dư thừa quá.


Bất cứ âm mưu nào có chu mật đi chăng nữa, cũng có một chỗ hở, bất cứ một hòn núi hùng vĩ nào cũng nhất định có một lỗ hổng.


Gió không biết luồn từ lỗ hổng nào vào. Gió ở trên cao, lúc nào cũng làm người ta có cảm giác nhạy bén và cường kình, người ở trên cao, lúc nào cũng cảm thấy cô độc lạnh lẽo. Thời tiết này cứ làm cho người ta nghĩ đến rượu. Hồ Lão Ngũ cũng rót cho y một ly rượu. Đặng Định Hầu không hề từ chối, bất kể ra sao, y đều tin Bách Lý Trường Thanh không thể là hạng người bỏ thuốc độc vào trong rượu.


Y nâng lỵ..


Y vẫn còn nâng ly lên mời Bách Lý Trường Thanh, đấy không chừng là lần cuối cùng y tỏ vẻ tôn kính người này.


Bách Lý Trường Thanh nhìn y, ánh mắt hình như lộ vẻ thống khổ và mâu thuẩn, những chuyện đó không chừng không phải là ông ta thật tình muốn làm.


Nhưng ông ta đã làm vậy. Đặng Định Hầu uống một hơi cạn ly rượu, y cảm thấy miệng đắng nghét.


Bách Lý Trường Thanh cũng nâng ly uống cạn, bỗng nói:


- Chúng ta vốn là bạn bè, phải không?


Đặng Định Hầu gật đầu thừa nhận.


Bách Lý Trường Thanh nói:


- Chỉ tiếc là chúng ta làm những chuyện, hoàn toàn không chính xác, vì vậy mới có chuyện bây giờ.


Đặng Định Hầu than dài nói:


- Thật là tiếc, cũng thật là bất hạnh.


Bách Lý Trường Thanh lắc đầu nói:


- Bất hạnh nhất là bây giờ tôi đã lại, và ông cũng lại.


Đặng Định Hầu hỏi:


- Ông cho là tôi không nên lại đây?


Bách Lý Trường Thanh nói:


- Hai người chúng ta, cũng có một người không nên lại.


Đặng Định Hầu hỏi:


- Tại sao?


Bách Lý Trường Thanh nói:


- Bởi vì tôi vốn không muốn chính tay tôi giết ông.


Đặng Định Hầu hỏi:


- Bây giờ thì sao?


Bách Lý Trường Thanh nói:


- HIện tại hai người chúng ta, nhất định chỉ có một người còn sống trở về.


Giọng nói của y rất trấn tĩnh, đầy tự tin.


Đặng Định Hầu bỗng bật cười.


Đối với một người như Bách Lý Trường Thanh, y vốn có mấy phần sợ hãi úy kỵ, nhưng hiện tại, một thứ phẫn nộ rất nguyên thủy, đang khích động tiềm lực và dũng khí trong người y.


... Chống lại áp bức, chính là một thứ phẫn nộ nguyên thủy nhất của con người.


... Bởi vì con người nhờ thứ phẫn nộ đó mà phát sinh ra lực lượng, vì vậy mà loài người mới còn tồn tại!


Đặng Định Hầu mỉm cười nói:


- Ông tin là người còn sống trở về nhất định là ông?


Bách Lý Trường Thanh không hề phủ nhận.


Đặng Định Hầu bỗng vừa cười vừa đứng dậy, y lại uống cạn hết ly rượu.


Lần này y không còn nâng ly mời Bách Lý Trường Thanh, chỉ lãnh đạm nói một tiếng:


- Mời!


Bách Lý Trường Thanh chăm chú nhìn bàn tay y bỏ ly rượu xuống bàn, hỏi:


- Bàn tay ông bị thương?


Đặng Định Hầu nói:


- Không có gì.


Bách Lý Trường Thanh hỏi:


- Vũ khí của ông là hai bàn tay mà.


Đặng Định Hầu nói:


- Nhưng chính tôi cũng biết, tôi nhất định không thể dùng một tay đánh bại được ông.


Bách Lý Trường Thanh hỏi:


- Vậy ông dùng gì?


Đặng Định Hầu nói:


- Tôi dùng một thứ lực lượng, chỉ dùng thứ lực lượng đó, tôi mới có thể đánh bại được ông.


Bách Lý Trường Thanh cười nhạt.


Y chẳng hỏi thêm đó là thứ lực lượng gì, Đặng Định Hầu cũng chẳng nói, nhưng trong lòng y đang tự nói với chính mình:


- Tà không thể thắng chính, công đạo, chính nghĩa, chân lý, vĩnh viễn sẽ không bao giờ bị tiêu diệt.


Gió lại càng thổi mạnh, từ đê trầm biến thành gào hú, từ than thở biến thành gào thét.


Gió cũng trợ Oai cho người sao?


Cho ai?


Đặng Định Hầu xé một chéo áo, rồi xé từ đó làm bốn mảnh, từ từ thắt lại ống tay và ống quần.


Hồ Lão Ngũ đang đứng một bên nhìn y, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, hình như đượm vẻ lo lắng, lại hình như có vẻ nhạo báng.


Đặng Định Hầu tỉnh bơ.


Y không nghĩ chuyện người ta sẽ ca tụng y là Phanh Mệnh Đặng Định Hầu. Y rất hiểu chính mình, và rất hiểu đối thủ.


Trong giang hồ không thể nào tìm ra được một đối thủ nào đáng sợ như Bách Lý Trường Thanh.


Y không sợ Hồ Lão Ngũ coi mình như kẻ hèn nhát, chân chính dũng khí có rất nhiều mặt, cẩn thận và nhẫn nại là một trong những khuôn mặt của nó.


Hồ Lão Ngũ không chừng không hiểu điểm này, nhưng Bách Lý Trường Thanh hiểu.


Tuy y bất quá tùy tùy tiện đứng ở đó, nhưng ánh mắt của y không hề lộ vẻ diểu cợt, ngược lại còn biến thành ba phần đề phòng, ba phần kính trọng.


Bất cứ một ai đều có quyền bảo vệ sinh mạng của mình.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Trăng Lạnh

Trăng Lạnh

Con đường nhỏ dẫn vào xóm lao động nghèo buổi chiều mưa thật lầy lội.

24-06-2016
Xin lỗi tình yêu

Xin lỗi tình yêu

Yêu trong vô vọng cũng là một cách yêu, một tình yêu dành mãi cho một người dẫu biết

25-06-2016
Hoa Hồng Là Em

Hoa Hồng Là Em

Vũ Hoàng Bảo Anh: (nó) 16 tuổi mang một tính cách lạnh lùng, tàn ác . Sở hữu đôi mắt

22-07-2016 21 chương
Một câu chuyện tình

Một câu chuyện tình

Cô hội tụ đầy đủ tất cả những điều mà anh không thích. Thích đánh mắt

24-06-2016
Bản Romance cho em

Bản Romance cho em

Điều đó đôi lúc khiến tôi xao nhãng đôi chút trong những bài guitar của mình. Nhưng

30-06-2016
Chiếc giày đỏ

Chiếc giày đỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Tôi

25-06-2016
Mùa chim bẫy

Mùa chim bẫy

Nhìn anh tôi lại nhớ mùa chim bẫy về cùng mùa lúa chín với hương cốm thơm lừng thuở

24-06-2016