XtGem Forum catalog
Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long

Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 14
5 sao 5 / 5 ( 23 đánh giá )

Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long - Chương 11 - Sợ phi sách ma quái

↓↓

- Ông xem lão Sơn Đông cũng từng qua lại trong giang hồ?

bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đặng Định Hầu nói:


- Nhất định là vậy, do đó cho tới bây giờ, lão ta còn chưa sữa được cái tật của người trong giang hồ.


Vương đại tiểu thơ hỏi:


- Cái tật gì?


Đặng Định Hầu nói:


- Kim kỳ hữu tửu kim kỳ túy, minh thiên đích sự quản tha nương.


(Hôm nay có rượu hôm nay say, chuyện ngày mai lo làm mẹ gì) Vương đại tiểu thơ bật cười, nụ cười không khỏi có chút cay đắng:


- Vì vậy Đinh Hỷ rốt cuộc vẫn là người thông minh, trước giờ không chịu vì người khác liều mạng.


Đặng Định Hầu chau mày nói:


- Chuyện này quả thật quái lạ, quả thật y vẫn còn chưa lại đây.


Vương đại tiểu thơ lạnh lùng nói:


- Chẳng có tý gì là kỳ lạ cả, tôi đã đoán trúng phóc là y sẽ không lại.


Đặng Định Hầu trầm ngâm một hồi, lại nói:


- Còn có một chuyện cũng rất quái lạ.


Vương đại tiểu thơ hỏi:


- Chuyện gì?


Đặng Định Hầu nói:


- Bọn người trên Ngạ Hổ Cương đã biết rõ ràng Tiểu Mã là tử đảng của Đinh Hỷ, vậy mà chẳng làm khó dễ gì tới y, không lẽ bọn họ muốn dùng Tiểu Mã để nhữ Đinh Hỷ là con cá lớn lại đó?


Vương đại tiểu thơ nói:


- Chỉ tiếc Đinh Hỷ không phải là cá, y là con hồ ly.


Một trận gió thoảng qua, xa xa nghe có tiếng ngựa hý truyền lại, hình như có lẫn tiếng chuông.


Bọn họ nghe có tiếng ngựa hý, âm thanh còn ở tận đằng xa, đi thêm vài bước nữa, tiếng chuông đã gần lại.


Con ngựa này chạy quá nhanh.


Vương đại tiểu thơ vừa ngoặc qua góc đường, lập tức thấy bảng hiệu để đèn có đề mấy chữ:


- An Trú Khách Sạn.


Đặng Định Hầu bỗng chụp lấy tay cô, kéo nhanh vào một con hẽm cụt nhỏ tối tăm.


Cô bị kéo, muốn đứng cũng đứng không vững, cả người té dựa vào Đặng Định Hầu.


Ngực của cô mềm mại và ấm áp.


Trái tim của Đặng Định Hầu đập mạnh, đập thình thịch.


... Chuyện gì vậy?


Vương đại tiểu thơ nhịn không nổi muốn la lên, nhưng cô vừa mở miệng ra, đã bị Đặng Định Hầu lấy tay bịt lại.


Cánh tay của y tuy bị thương, sức lực không yếu đi tý nào.


Trái tim của Vương đại tiểu thơ cũng đập thình thình lên, cô đã nghe bấy lâu nay cái tật của mấy tay đại hành phú hộ.


Bọn họ thông thường chỉ có một cái tật...


Đàn bà.


Không lẽ đó mới là bản mặt thật của y sao? Giờ phút này, nơi chốn này...


Vương đại tiểu thơ bỗng co chân lại, dùng đầu gối đụng mạnh vào giữa hai bắp đùi của Đặng Định Hầu.


Đây không phải là vũ công gia truyền gì của nhà cô, đây là bản năng tự vệ phòng thân trời sinh của đàn bà.


Đặng Định Hầu đau quá muốn đổ mồ hôi hột ra, nhưng y vẫn không la lên tiếng nào, ngược lại còn hạ giọng nói nhỏ:


- Đừng mở miệng, đừng để cho người này thấy mình.


Vương đại tiểu thơ thở phào một hơi, rốt cuộc cô phát hiện ra, đằng trước có hai con ngựa đang chạy nhanh lại, trong hai con có một con trên cổ có đeo một cái chuông tinh tinh tang tang kêu lên không ngớt.


Cũng chính ngay lúc đó, bình lên một tiếng, từ một góc khách sạn bỗng có một cái cửa sổ bị phá ra, một cái ghế dài bị ném ra trước, tiếp theo đó một người nhảy ra.


Khinh công của người này không tệ tý nào, y thò tay ra nắm lấy riềm nhà, lộn người bay lên nóc.


Người kỵ sĩ cưỡi con ngựa có đeo chuông cười nhạt lên một tiếng, bỗng vung tay lên, một sợi dây trường sách dài vụt ra, khí thế còn nhanh hơn cả cung tên.


Người trên nóc tung thân lên tránh né, đáng lý ra đã tránh khỏi rồi.


Nhưng sợi phi sách đang bay bỗng như một con rắn độc, theo sát y, xoay hai vòng, lập tức bó người y lại.


Kỵ sĩ trên lưng ngựa lập tức hất tay một cái, sợi phi sách dài thu lại, người đó cũng bị kéo về theo.


Kỵ sĩ chạy theo sau đã chuẩn bị sẵn một cái bao bố, hai tay đưa ra, sợi phi sách lại vung lên, người đó bèn như một hòn đá bị hất vào trong bao bố.


Hai con ngựa không ngừng vó, lại tiếp tục chạy đi, trong chớp mắt đã quẹo qua một con đường, biến vào trong bóng tối, chỉ còn thừa lại tiếng chuông đang ngân lên, nghe vừa vui tai vừa kinh sợ.


Sau đó ngay cả tiếng chuông cũng ngưng bặt.


Hai con ngựa chợt đến chợt đi, phảng phất như kỵ sĩ từ địa ngục về chiêu hồn người.


Vương đại tiểu thơ nhìn muốn ngớ cả mặt ra.


Thân thủ như vậy, phương pháp như vậy, thật là kinh khủng không thể tưởng tượng được.


Một hồi lâu, Đặng Định Hầu mới buông tay cô ra, thở phào một hơi thật dài nói:


- Lợi hại thật.


Vương đại tiểu thơ bấy giờ mới thở ra một hơi dài nói:


- Vừa rồi y tung sợi phi sách đó là dây thừng hay y đang thi triển ma thuật vậy?


Dùng phi sách bắt người, không phải là một thứ vũ công gì cao thâm cho lắm, những đứa mục đồng ngoài quan tái, đứa nào cũng biết.


Nhưng gã kỵ sĩ lúc nãy dùng phi sách, thật tình quá nhanh, quá kinh sợ, giống hệt như một sợi phi sách ma quái.


Đặng Định Hầu trầm ngâm một hồi, từ từ nói:


- Thủ pháp như vậy, cô đã từng thấy ở đâu chưa?


Vương đại tiểu thơ sáng mắt lên.


Cô đã thấy qua một lần.


Lúc Đinh Hỷ cứu Tiểu Mã ra khỏi trận đấu thương, y dùng thủ pháp cũng không khác gì lắm.


Đặng Định Hầu đã thấy qua hai lần.


Cây cờ Khai Hoa Ngũ Khuyển Kỳ của y đã từng bị sợi phi sách như con rắn độc này cuốn lấy.


Vương đại tiểu thơ hỏi:


- Không lẽ người này là Đinh Hỷ?


Đặng Định Hầu nói:


- Không phải.


Đặng Định Hầu nói:


- Ông có biết y là ai không?


Đặng Định Hầu nói:


- Người này tên là Quản Sát Quản Mai Bao Tống Chung.


Vương đại tiểu thơ gượng cười lên một tiếng nói:


- Cái tên thật là kỳ quái, thật là đáng sợ.


Đặng Định Hầu nói:


- Người đó cũng rất đáng sợ.


Vương đại tiểu thơ nói:


- Ngoại hiệu của người trong giang hồ, đa số tuy nghe kỳ quái dễ sợ, nhưng cái tên này, tôi chỉ nghe có một lần đã không thể nào quên được.


Đặng Định Hầu hỏi:


- Cô chưa nghe qua bao giờ sao?


Vương đại tiểu thơ nói:


- Chưa.


Đặng Định Hầu nói:


- Người giang hồ trong Quan nội, quả thật rất ít người nghe đến cái tên này.


Vương đại tiểu thơ hỏi:


- Người này trước giờ vẫn ở Quan Ngoại?


Đặng Định Hầu gật đầu nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Không thể nói yêu em

Không thể nói yêu em

Và khi chứng kiến em gục ngã trên vai người con trai khác tôi hiểu rằng giá như chưa bao

23-06-2016
Dạ cổ

Dạ cổ

Tiếng hát ai oán trong đêm, như kể lể về lòng người bẽ bàng. Còn ám ảnh

25-06-2016
Ánh sáng trong đêm

Ánh sáng trong đêm

Tôi muốn kể một câu chuyện "có thật" mà chính tôi đã chứng kiến sau một đêm lang

29-06-2016
Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Giới thiệu: Trong khi đang công tác ở Pari, nhà biểu tượng học của trường Đại học

15-07-2016 106 chương
Chàng đỉa

Chàng đỉa

Đêm đầu tiên, háo hức, hồi hộp và chờ đợi. Anh mê mải khám phá và kiếm tìm. Ham

01-07-2016
Lá thư yêu thương

Lá thư yêu thương

Khi còn bé, tôi rất say mê những câu chuyện cổ tích. Chúng theo tôi vào cả những suy

01-07-2016
Những cánh én trở về

Những cánh én trở về

Từng cánh én phiêu du trên nền trời bầu thu không, hòa mình vào làn gió nhẹ chao lượn

24-06-2016