Lão Triệu co rúc người lại, muốn mửa mà chẳng mửa ra được gì, đau quá gập cả người lại.
bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chính cùng lúc đó, trong khu rừng bên cạnh cây cối bỗNg nhiên đổ ập xuống, có cây đổ xuống trên lưng, có cây đè xuống trên người bọn bảo tiêu.
Đội ngũ đang bày chỉnh tề bỗng nhiên biến thành rối loạn lung tung, người té ngựa ngã ra ngổn ngang.
Đặng Định Hầu xoay người kìm cương lại, đang tính dục ngựa chạy về phía trước để bảo vệ tiêu xa và cây cờ, trong bụi đã có ba điểm sáng lạnh bắn ra, trúng vào mông ngựa.
Tuy y đang cưỡi một con thiên lý lương câu đã quen được huấn luyện, con ngựa đau quá chịu không thấu, hý lên một tiếng, chồm hai vó trước lên.
Y đang tính bỏ chân ra phóng xuống, con ngựa đã chảy như bay về phía trước, nhảy qua đám cây, xông ra ngoài mười mấy trượng.
Đợi đến lúc y bỏ chân ra được khỏi yên ngựa, tung người lên cao, trong bụi cây lại có một sợi dây dài bay ra, quấn lấy cây cờ trên chiếc xe bị đổ xuống hố, chỉ nghe vù lên một tiếng, cây cờ lớn màu đen đã bị dây thừng cuốn lấy lôi lên lại đằng sau.
Người của Đặng Định Hầu tuy đang bay lên, trái tim của y thì chìm xuống dưới.
Những tay tiêu sư theo xe la lớn lên:
- Mau bảo vệ tiêu xa, đừng trúng phải kế điệu hỗ ly sơn của địch nhân!
Những tay tiêu sư lão luyện đều biết rằng, cờ bảo tiêu tuy bị cướp đi cũng hơi ê mặt, tiêu xa mà bị cướp lại là chuyện rất nghiêm trọng.
Dĩ nhiên là phải bảo vệ tiêu xa trước, rồi đoạt cờ bảo tiêu lại sau.
Đặng Định Hầu nhìn những tay tiêu sư lão luyện ấy, muốn ói cả máu ra.
Trong lùm cây, thấp thoáng có bóng người, hình như còn đang cười ra tiếng.
Đặng Định Hầu phóng xiêng người, chiêu Nhũ Yến Đầu Lâm, nhấp nhô hai lượt đã tung lại đó.
Đệ tử Thiếu Lâm tuy sở trường không phải là khinh công, nhưng khinh công của y không kém cỏi tý nào.
Có điều đợi đến lúc y tung người lại, trong lùm cây chẳng còn thấy bóng dáng người nào ở đó.
Trên cây cổ thụ có bảy cây kim găm vào một mảnh giấy:
- Tiểu Gia Cát hôm nay đã biến thành Tiểu Trư Ca, con mẹ nó, đả ngứa quá.
Hoàng hôn, đã hoàng hôn.
Ánh mặt trời tà chiếu trên hoang dã, trong buổi chiều thu trên xứ bắc.
Xa xa hình như có tiếng người đang cười lớn, tiếng cười truyền lại, phảng phất có một lá cờ lớn màu đen đang nghinh gió thổi phần phật.
Đặng Định Hầu nắm chặt hai nắm tay, lắng nghe hồi lâu, rồi mới thở ra một hơi dài:
- Đây là hạng người nào? Hạng người nào lại có bản lãnh cao cường như vậy?
Ngũ Khuyển Khai Hoa, lá cờ tung bay quyện gió.
Tiểu Mã một tay cầm cây cờ lớn, đứng trên lưng ngựa bằng một chân, đứng vững như Thái Sơn.
Con ngựa này là thứ lương câu, chạy bon bon thần tốc như mủi tên.
Tiểu Mã ngẫng mặt lên lớn tiếng nói:
- Tiểu Gia Cát hôm nay biến thành Tiểu Trư Ca, con mẹ nó, thật là đả ngứa.
Y còn chưa cười xong, dưới bụng ngựa bỗng có bàn tay thò ra, nắm lấy bàn chân của y xoay một cái.
Tiểu Mã lộn trong không trung hai vòng, té ngồi xuống đất, cây cờ trên tay chẳng còn thấy đâu.
Cây cờ đã nằm trong tay Đinh Hỷ, ngựa đã chậm vó lại, Đinh Hỷ đang ngồi trên lưng ngựa nhìn y cười hì hì.
Tiểu Mã sờ sờ mủi, cười khổ hỏi:
- Anh làm gì vậy?
Đinh Hỷ mỉm cười nói:
- Chẳng qua muốn giáo huấn chú một chút, nhắc chú đừng có đắc ý quá quên đi cả mọi chuyện.
Tiểu Mã đứng dậy, cúi gầm đầu, y muốn nổi nóng lên mà không dám, y còn làm như muốn bật khóc cả lên, xem ra có phải là "Phẫn Nộ Đích Tiểu Mã" gì nữa đâu, phải là "Khả Lân Đích Tiểu Lư Tử" mới đúng.
Đinh Hỷ hỏi:
- Chú muốn khóc?
Tiểu Mã trề môi, không nói gì.
Đinh Hỷ nói:
- Người nào muốn khóc thì không có rượu uống.
Tiểu Mã cắn chặt môi lại, rốt cuộc cũng mở miệng ra hỏi:
- Còn người không khóc thì sao?
Đinh Hỷ nói:
- Người không khóc thì theo ta lại Bảo Định uống rượu.
Tiểu Mã hỏi:
- Có thể uống được bao nhiêu?
Đinh Mã nói:
- Hôm này phá lệ, có thể uống mười cân.
Tiểu Mã bỗng nhiên hô lên một tiếng, nhảy dậy, búng người lên không trung, bàn tay của Đinh Hỷ đã chờ đó.
Hai người lập tức hỷ hỷ hả hả trên lưng ngựa, xô qua xô lại, cười vang cả lên.
Kiện mã chạy như bay về phía trước, tiếng cười dần dần đi xa, cây cờ trên ngựa tung bay phần phật trong gió.
Bấy giờ tia sáng cuối cùng của một ngày đang chiếu trên lá cờ đen bỗng tắt phụt, rồi màn đêm thình lình bao trùm xuống vạn vật, lá cờ đen không còn thấy bóng dáng ở đâu.
Chương sau