- Hiện tại ngươi đã là đường chủ rồi đấy.
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 4 - Đa tình hoàn - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tiêu Thiếu Anh mừng rỡ ra mặt:
- Nghe tin vui, tôi nhịn không nổi muốn uống vài ly.
Cát Đình Hương hỏi:
- Cái tin này có đủ để ngươi vui không ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Cái tin này ít nhất là đáng để uống ba trăm ly thật thống khoái.
Cát Đình Hương cười lớn, nói:
- Tốt, đem ly lớn lại đây, xem y uống được bao nhiêu ly ?
Ly bằng vàng, rượu lưu ly.
Quách Ngọc Nương lấy bàn tay mềm mại trắng ngần như bạch ngọc đưa ly rượu lại trước mặt Tiêu Thiếu Anh.
- Mời !
Tiêu Thiếu Anh đón lấy lập tức uống ngay, uống ly này tới ly khác, cặp mắt thì cứ nhìn dính vào Quách Ngọc Nương, như con đĩa đang bám vào đùi hút máu vậy.
Cát Đình Hương thì vẫn mãi nhìn y, rốt cuộc lão nhịn không nổi mở miệng ra hỏi:
- Ngươi có biết nãy giờ ngươi đang nhìn chăm chăm vào ai không ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Tôi chỉ biết cô ta là người đáng được nhìn ngắm.
Cát Đình Hương hỏi:
- Ngươi chỉ bất quá nhìn nhìn thôi ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Tôi còn muốn ...
Cát Đình Hương ngắt ngang lời của y, lão lạnh lùng nói:
- Bất kể ngươi còn muốn làm gì, tốt nhất là đừng có nghĩ tới nữa.
Tiêu Thiếu Anh vẫn còn muốn hỏi:
- Tại sao ?
Cát Đình Hương nói:
- Bởi vì ta nói vậy.
Lão rắn nét mặt lại, nói từng tiếng một:
- Hiện tại ngươi đã là thuộc hạ của Thương Hương Đường, bất kể ta nói gì, đều là mệnh lệnh, ngươi chỉ được nghe, không được hỏi.
Tiêu Thiếu Anh trả lời:
- Tôi hiểu rồi.
Cát Đình Hương tươi mặt nói:
- Ta nhìn ra ngươi là một người hiểu biết lắm.
Lão bỗng rút từ dưới bàn trong hộc ra một tập ngân phiếu:
- Chỗ này là năm vạn lượng, trừ chỗ nợ ra, còn thừa chắc là đủ cho ngươi tiêu xài trong mấy ngày.
Tiêu Thiếu Anh không thò tay ra nhận.
Cát Đình Hương nói:
- Hiện tại ngươi có thể lấy đi thôi, ta biết ngươi uống rượu rồi nhất định tính đi tìm đàn bà.
Tiêu Thiếu Anh cười khổ nói:
- Tôi nhìn ra được ông là một người hiểu biết lắm, chỉ tiếc là ...
Cát Đình Hương hỏi:
- Chỉ tiếc gì ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Chỉ tiếc là còn chưa đủ.
Cát Đình Hương nói:
- Không phải lúc nãy ngươi chỉ muốn có bao nhiêu đó ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Lúc nãy tôi chỉ bất quá là một tên bần cùng không tên tuổi không đồng bạc nào trong túi, còn thiếu nợ đầy cả đầu tối đa cũng chỉ có thể muốn có bao nhiêu đó.
Cát Đình Hương hỏi:
- Còn bây giờ ?
Tiêu Thiếu Anh ưỡn ngực lên, nói:
- Bây giờ tôi đã là phân đường chủ của Thương Hương Đường, thân phận địa vị dĩ nhiên là khỏi phải nói, có thể muốn nhiều thêm chút đỉnh.
Y cười hì hì rồi lại nói tiếp:
- Huống gì, phân đường chủ Thương Hương Đường ra ngoài, trên người không có đủ tiền bạc để tiêu, lão gia tử có phải mất mặt lắm không ?
Cát Đình Hương nhịn không nổi lại cười lớn nói:
- Hay, hảo tiểu tử, ta cho ngươi tiêu cho đã luôn.
Lão quả thật rút ra thêm một tập ngân phiếu nữa, lại là năm vạn lượng.
Tiêu Thiếu Anh đón lấy, cũng chẳng liếc tới nửa mắt, tùy tùy tiện tiện nhét vào trong ống giày.
Quách Ngọc Nương bỗng hỏi:
- Anh đã mấy ngày rồi chưa rửa chân ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Hai ngày.
Quách Ngọc Nương hỏi:
- Anh bỏ ngân phiếu vào giày mà không sợ thúi sao ?
Tiêu Thiếu Anh cười cười:
- Chỉ cần đổi được tiền, bất kể ngân phiếu thúi bao nhiêu, cũng đâu có người giành lấy.
Quách Ngọc Nương nhịn không nổi bật cười lên. Cô vốn đã là đàn bà trong đám đàn bà, cô cười lên càng lộ vẻ kiều mỵ.
Lúc cô cười, thiên hạ không có mấy người đàn ông nhịn được không nhìn vào cô.
Lần này Tiêu Thiếu Anh chẳng nhìn đến cô.
Cát Đình Hương lộ vẻ rất bằng lòng, lão bỗng hỏi:
- Lễ vật của ngươi chừng nào mới đem lại đưa ta ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Ba ngày.
Cát Đình Hương hỏi:
- Ba ngày đã đủ rồi sao ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Trước giờ tôi chưa làm chuyện gì không chắc trong tay.
Cát Đình Hương mỉm cười gật đầu:
- Được, ta chờ ngươi ba ngày.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Ba ngày nữa, giờ Tí, nhất định tôi sẽ đem lễ vật lại.
Cát Đình Hương hỏi:
- Đúng vào giờ Tí ?
Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu, nói:
- Chỉ bất quá tôi cũng có điều kiện.
Cát Đình Hương nói:
- Ngươi nói đi.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Trong ba ngày này tôi được hành động tự do, ông không được sai người theo dõi tôi, nếu không ...
Cát Đình Hương hỏi:
Chương trước | Chương sau