Tiểu Hà "ai y" một tiếng, tấm thân mềm mại ấm áp đã quyện vào người y như một con rắn.
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 4 - Đa tình hoàn - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Em mà là con mèo, thì anh là con chuột.
Cô cười ngặt nghẽo nói:
- Em ăn anh đây.
Cô quả đã biến ra như muốn ăn thịt người thật.
Trên đời này có hạng đàn bà như vậy thật, lúc đứng thì tuy đoan trang văn nhã đấy, nhưng lúc nằm xuống thì biến hẳn.
Cô chính là hạng đàn bà đó.
- Nhẹ một chút được không, đừng quên là hiện giờ tôi là người đang bị thương.
Tiêu Thiếu Anh hình như đang năn nỉ.
Nhưng Tiểu Hà lại không tha cho y !
- Em chẳng cần biết, ai biểu anh bị thương làm gì.
Tấm thân cô đang nóng hừng hực lên:
- Ai cũng nói anh là sắt thép, em phải xem thử anh có làm bằng sắt thép thật không.
- Tôi chỉ có một chỗ là làm bằng thép, tôi ...
Y còn chưa nói hết câu, cô đã cắn ngay vào cổ y, cắn luôn cả máu me ra.
Nhưng cô vẫn còn chưa chịu nhả ra, ánh mắt cô ngược lại càng phát ra tia sáng kỳ dị.
Tiêu Thiếu Anh trước giờ chưa từng sợ người đàn bà nào, nhưng hiện tại hình như y đã có vẻ sợ hãi.
Tình dục của cô gái này, cứ như là một con dã thú.
... Thật ra, cô có nhiều chỗ rất giống một con dã thú.
... Nhị cô nương là người rất quy củ, bình thời không bao giờ đặt chân ra khỏi nhà, trước giờ không một ai thấy cô bước ra khỏi sân nhà.
Y lại nhớ đến lời Cát Thành nói. Cát Thành xem ra là một người thành thực, nhưng lời nói của y lại cứ như là lời nói xạo.
Tại sao ?
Tiêu Thiếu Anh không nghĩ tiếp, y cũng không rảnh ngồi đó nghĩ tiếp.
Có Tiểu Hà, một người con gái như vậy bên mình, chẳng ai có cách gì ở không ngồi nghĩ chuyện khác.
May mà chính ngay lúc đó, ngoài song bỗng có tiếng người gọi khẽ:
- Nhị cô nương.
- Ai đó ?
- Em đây, Thúy Nga đây. Đại cô nương có chuyện cần, mời nhị cô nương mau mau lại dùm.
Tiểu Hà thở ra:
- Bình thời chị ta chẳng ngó ngàng gì đến mình, có điều mình có chuyện gì, chị ta bèn lại thôi thúc, đây là bản lãnh của chị ta mà.
Cô đưa tay vén lại tóc, tính đứng dậy. Nhưng Tiêu Thiếu Anh lại ôm cứng eo cô.
Tiểu Hà cười lẳng lơ năn nỉ:
- Anh thả em ra được không ? Em đi một chút rồi về lại.
- Không được, không cho cô đi.
- Nhưng chị của em trước giờ còn hung dữ hơn em, em không về, chị ấy giận lên đấy.
Tiểu Hà vậy mà có người để sợ.
- Chị của cô là ai ?
- Anh xấu lắm.
Tiểu Hà trề môi:
- Anh biết rõ ràng, mà còn cố ý hỏi.
- Cô nói Quách Ngọc Nương đấy à ?
- Ừm.
Tiêu Thiếu Anh cười cười nói:
- Chính cô là Quách Ngọc Nương, tại sao còn đi tìm mình làm gì nữa ?
Tiểu Hà phảng phất như đang giật nãy mình:
- Anh nói gì vậy ?
Tiêu Thiếu Anh hững hờ nói:
- Tôi nói cô chính là Quách Ngọc Nương, Quách Ngọc Nương chính là cô.
Tiểu Hà kinh ngạc nhìn y, sờ sờ vào trán y hỏi:
- Có phải anh đang phát nhiệt đấy không ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Tôi đang tỉnh táo lắm, trước giờ chưa có lúc nào tỉnh táo bằng.
Tiểu Hà nói:
- Tại sao anh cứ nhất định nói em là chị của em ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Bởi vì hôm nay tôi thấy một chuyện lạ.
Tiểu Hà hỏi:
- Anh thấy chuyện gì vậy ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Tôi thấy tới ba cô Thúy Nga.
Tiểu Hà thở ra:
- Nhất định là anh đang phát nhiệt đây, không những vậy mà còn tệ hại lắm, vì vậy anh nói gì, em chẳng hiểu chút nào cả.
- Cô phải hiểu đấy chứ, không những vậy, còn hiểu hơn ai cả.
Tiêu Thiếu Anh hững hờ nói tiếp:
- Nhưng tôi vốn là không hiểu, tại sao chỉ có một Thúy Nga thôi, mà lại biến thành ra ba người ?
- Hiện tại anh đã hiểu rồi sao ?
Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu:
- Ba cô Thúy Nga, dĩ nhiên có hai cô là giả.
- Hai cô nào ?
- Tôi thấy cô ở trong sân chỗ nhà Tôn Tân không phải là Thúy Nga, mà là cô.
Tiêu Thiếu Anh nói tiếp:
- Tôi không nhìn được rõ, Cát Thành cũng không, nhưng y biết cô thường hay lại nơi đó. Y không muốn tôi biết chuyện đó, vì vậy mới thuận miệng thêu dệt để gạt tôi, nói cô là Thúy Nga. Nhưng cô không phải là Tiểu Hà. Cái cô Thúy Nga thứ hai tôi thấy, mới đúng là Tiểu Hà.
- Sao ?
- Dĩ nhiên cô ta cũng biết bí mật của cô, vì vậy cũng không muốn tôi biết cô ta mới là Tiểu Hà, cô ta cũng thuận miệng nói láo, nói mình là Thúy Nga.
- Tại sao bọn họ không nói tên gì khác, cứ chọn Thúy Nga ? Không lẽ cái tên đó có gì đặc biệt hay lắm sao ?
- Cái tên đó không hay lắm.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Chỉ bất quá bọn họ đều biết Thúy Nga cả ngày nằm trong phòng Cát Tân, nhất định tôi sẽ không gặp cô ta, vì vậy mới giả mạo cái tên đó.
Y cười cười nói tiếp:
- Nào ngờ tôi lại xông vào phòng Cát Tân, gặp phải cô Thúy Nga thật.
Tiểu Hà chớp chớp mắt nói:
- Nếu em không phải là Tiểu Hà, tại sao lại mạo xưng cô ta làm gì vậy nhỉ ?
- Bởi vì Tiểu Hà tùy tiện leo lên giường với ai đều không sao, nhưng Quách Ngọc Nương thì không được.
- Bởi vì Quách Ngọc Nương biết lão gia tử rất ghen tuông ?
- Chỉ tiếc là lão gia tử tuy máu ghen thì lớn, nhưng thứ khác lại không lớn, có lúc thậm chí ông ta còn có sợ sợ Quách Ngọc Nương, thà nhốt một mình mình vào thư phòng còn hơn.
Tiêu Thiếu Anh thở ra một hơi, nói tiếp:
- Quách Ngọc Nương lại là người thiếu không nổi đàn ông.
- Quách Ngọc Nương mạo xưng Tiểu Hà, không lẽ không sợ lão gia tử biết được hay sao ?
- Bởi vì lão gia tử không hề xen vào chuyện riêng của ai, cũng không đến phòng của Quách Ngọc Nương. Nếu ông ta muốn Quách Ngọc Nương, thì đã có Thúy Nga lại thông báo.
- Cũng như lúc nãy vậy !
Chương trước | Chương sau