Tiêu Thiếu Anh nói:
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 4 - Đa tình hoàn - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ta không giết người đang nằm.
Cát Tân nói:
- Nhưng tôi thích nằm chết.
Y thở ra một hơi, lẩm bẩm:
- Một người đến lúc chết, cũng nên có quyền chọn lựa chết cách nào chứ.
Tiêu Thiếu Anh cười lạt nói:
- Ta muốn ngươi đứng lên rồi chết, ngươi sẽ đứng đó mà chết !
Cát Tân nói:
- Xem ra ông không còn là cái kẻ biết điều lúc nào.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Hiện tại ta đã biến đổi rồi.
Y bỗng xông lại, chụp ngay lấy vạt áo của Cát Tân, xoay ngược tay tát vào mặt y.
Cát Tân không những không tránh né, ngược lại còn nhắm luôn mắt lại, hững hờ nói:
- Hiện tại ông là phân đường chủ, ông có thể bất chấp lý lẽ, chỉ bất quá tôi có thể không đứng là không đứng.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Ta sẽ có cách cho ngươi đứng dậy.
Bàn tay của y vung ra, y bỗng nghe dưới giường có tiếng gì thật kỳ quái, giống như tiếng hai hàm răng đánh vào nhau lập cập.
- Dưới giường không lẽ có người ?
Đầu gối của Tiêu Thiếu Anh đụng tới, cái giường gỗ lập tức nghiêng qua, phía dưới lập tức có tiếng người kinh hô lên. Tiếng đàn bà.
Dưới giường quả nhiên có người, một người đàn bà cơ hồ đã hoàn toàn lõa thể.
Lần này, người thộn mặt ra lại là Tiêu Thiếu Anh !
Người đàn bà này không những còn trẻ, mà còn rất đẹp, ngực nhô cao, eo thon nhỏ, cặp đùi thuôn dài.
Tiêu Thiếu Anh hiển nhiên không nhìn lom lom vào cô ta, nhưng y cũng đã thấy rất rõ ràng.
Cặp mắt của y trước giờ không thành thật cho lắm.
Mặt cô đã đỏ cả lên, giật cái chăn trên người của Cát Tân, nhưng cô cũng quên mất phía dưới người Cát Tân, ngoài cái chăn ấy ra, cũng giống như một đứa oa nhi mới ra đời vậy.
Lần này Tiêu Thiếu Anh tuy có nhìn qua, nhưng y chẳng thấy rõ ràng cho lắm.
Cát Tân cười khổ nói:
- Hiện tại chắc ông cũng nên rõ tại sao tôi không chịu đứng dậy nãy giờ.
Tiêu Thiếu Anh cũng không nhịn nỗi cười khổ:
- Hiện tại ta mới hiểu ra tại sao lúc nào ngươi cũng như người thiếu ngủ.
Cô gái bỗng lớn tiếng nói:
- Vậy thì ông càng phải hiểu rằng, người ám toán ông nhất định không phải là y.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Nãy giờ cô vẫn ở nơi đây ?
Cô gái lại càng đỏ mặt hơn, nhưng cô vẫn còn gật đầu:
- Y cũng không hề ra khỏi nhà.
Tiêu Thiếu Anh nhìn nhìn cô, rồi lại nhìn nhìn Cát Tân, rồi bỗng bật cười lên.
Cô đã chia cho Cát Tân một nửa đắp lên người, phía dưới chăn còn thấy có gì động đậy.
Tiêu Thiếu Anh mỉm cười nói:
- Có một cô gái như cô nằm bên cạnh, xem ra y quả thật không ở không đi ám toán người khác.
Cô gái cắn môi, nói:
- Dù y có muốn đi ra, tôi cũng chẳng cho y ra.
Tiêu Thiếu Anh cười nói:
- Ta nhìn ra được, ta là người đàn ông rất có kinh nghiệm.
Cô gái cười cười nói:
- Tôi cũng thấy được vậy.
Tiêu Thiếu Anh cười lớn:
- Ta mà có một cô bé như vậy bầu bạn, ta cũng sẽ ngủ không đủ được đâu.
Y cười lớn, vỗ vỗ vào vai Cát Tân:
- Nhưng sao ngươi không nói sớm cho rồi ?
- Bởi vì ...
Cát Tân ấp úng nói:
- Bởi vì chuyện này không thể để cho lão gia tử biết được.
- Tại sao ?
- Bởi vì cô ta là người trong nhà của Quách cô nương, vốn không được đến nơi đây.
Cát Tân rốt cuộc đã nói thật ra.
- Cô ta cũng là người trong nhà Quách cô nương ? Cô ta tên gì ?
- Tên Thúy Nga.
Thúy Nga, lại Thúy Nga.
- Nơi đây có bao nhiêu Thúy Nga ?
- Chỉ có một người.
Tiêu Thiếu Anh bất giác cười khổ, chỉ có một Thúy Nga, mà y đã thấy tới ba rồi.
- Tôi là Thúy Nga đây, ông có nói lão gia tử biết, tôi cũng không sợ, tôi có chết cũng theo y.
Thúy Nga ôm choàng lấy Cát Tân:
- Bất kể sống chết ra sao, tôi cũng đeo dính y.
Xem ra cô Thúy Nga này có vẻ thật.
Còn hai cô kia thì sao ?
Cái tên Thúy Nga đã chẳng hay ho gì, cũng chẳng đặc biệt cho lắm, tại sao bọn họ muốn mạo danh Thúy Nga ?
Tại sao Cát Thành phải nói dối ? Y đang nói dối cho ai ?
- Tuy là người không biết điều, nhưng cũng không phải không hiểu biết cho lắm.
Tiêu Thiếu Anh rốt cuộc đã bỏ đi, đối với những chuyện đó, y rất lấy làm đồng tình. Y mỉm cười bước ra ngoài, còn để ý ráp lại cái cửa y vừa rồi đã đá tung ra nữa.
- Chỉ bất quá ngươi cũng nên đổi cái cửa mới, nhất định đổi cái nào càng dày càng tốt !
o O o - Chỉ tiếc là gặp phải hạng người như ngươi, dù ta có lắp cái cửa sắt vào đó, cũng chẳng ăn thua gì cả.
Câu nói ấy là của Cát Đình Hương thốt ra.
Tiêu Thiếu Anh vừa ra tới sân bèn thấy ngay Cát Đình Hương.
Gương mặt lão còn đang lộ vẻ tươi cười, lão lại nói tiếp:
- Xem ra cái bệnh nghi tâm của ngươi quả thật quá nặng, không những vậy mà đúng là không đếm xỉa gì đến lý lẽ nữa.
Tiêu Thiếu Anh cũng cười cười nói:
- Thà giết lầm ngàn người, còn hơn là tha lầm một người. Câu đó hình như là chính ông đã nói đấy mà.
Cát Đình Hương hỏi:
- Những gì ta nói, ngươi đều nhớ cả ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Mỗi chữ đều nhất định không quên.
Cát Đình Hương nhìn y, gương mặt lão lộ vẻ thỏa mãn:
- Ta không phải là người khó tính chút nào.
Lão chầm chậm nói tiếp:
- Bởi vì huynh đệ của ta không những đều đổ mồ hôi vì ta, mà còn đổ cả máu nữa, bọn họ bình thời có hoang đường chút xíu, ta cũng không hề xen vào.
- Nhưng ông lại đối với Cát Tân ngoại lệ.
Cát Đình Hương thừa nhận:
Chương trước | Chương sau