Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long

Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 5
5 sao 5 / 5 ( 49 đánh giá )

Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long - Hồi 3 - Huyết tửu

↓↓

Đoàn Ngọc gật gật đầu nói:

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Chính như tiền bối đã nói, thanh đao này là vật gia truyền nhà vãn bối, phải lúc nào cũng đeo bên mình.


Thiết Thủy bỗng ngẩng mặt cười lớn nói:


- Tốt, ngươi muốn, thì lại đây lấy !


Ánh đao lóe lên, đã nhanh như điện xẹt chém tới vai Đoàn Ngọc.


Đây vốn là thanh đao tốt, người sử đao lại là tay cao thủ tuyệt đỉnh, nhát đao vừa vung ra, chỉ thấy hàn quang lóe lên, gió cuốn ào ào, ngay cả Cố đạo nhân đều nhịn không nổi muốn nổi da gà lên, một luồng sát khí ép tới mi mắt.


Đoàn Ngọc thất thanh hỏi:


- Tiền bối, sao ông giết tôi, ông giết lầm người rồi.


Đao nhanh, thân pháp của y còn nhanh hơn.


Chỉ nói có mấy tiếng, y đã tránh được bảy nhát đao.


Nhưng trong khoang thuyền không lớn lắm, khoảng trống cho y tránh né không được bao nhiêu, Nghiêm Cửu đang ở bên cạnh nếu xuất thủ, Đoàn Ngọc e rằng đã chết dưới lưỡi đao.


Nhưng không ngờ rằng, Nghiêm Cửu không hề xuất thủ. Ông ta vẫn còn đang dựa vào tường, đang si ngốc ở đó, tựa như đã hoàn toàn bị tê liệt.


Thiết Thủy xuất thủ càng lúc càng nhanh, nhân vật hùng tài mới quật khởi đã chấn động giang hồ này, quả nhiên có một thân vũ công kinh thế hãi tục.


Thiếu Lâm tuy không sở trường đao pháp, nhưng thanh đao này sử ra trong tay y, oai lực không hề dưới tay danh gia đao pháp nào trong thiên hạ.


Hiện tại đao pháp của y đã biến hẳn, thi triển ra Loạn Phi Phong, thứ đao pháp bá đạo nhất, độc ác nhất trong các thứ đao pháp.


Chỉ trong khoảnh khắc, ánh đao đã phủ kín khoang thuyền, Đoàn Ngọc cơ hồ không còn chỗ nào để thoái lui.


Ngay cả Cố đạo nhân và Vương Phi cũng đều bị ép ra khỏi khoang thuyền.


Đoàn Ngọc không phải là không muốn lùi ra, khổ nổi bất cứ lùi về hướng nào, ánh đao cũng đều đã phong kín hết đường đi của y.


Tuy khinh công của y rất cao, ở trong này, làm sao còn thi triển gì được nữa ?


Vương Phi đứng ngoài khoang nhìn vào, nhịn không nổi thở ra:


- Ta còn không tin được một thiếu niên thành thực như vậy, lại là hung thủ giết người.


Cố đạo nhân trầm ngâm một lúc, nói:


- Không chừng trước giờ y vẫn làm ra vẻ ngu ngốc, không lẽ ông nhìn không ra y rất có thể đang giả vờ ?


Vương Phi lạnh lùng nói:


- Tôi chỉ nhìn ra được Thiết Thủy là tên tàn nhẫn hiếu sát thôi.


Cố đạo nhân nói:


- Sao ?


Vương Phi nói:


- Y muốn giết Đoàn Ngọc, làm như không phải vì báo thù giùm cho Nghiêm Cửu, mà là vì chính y thích giết người.


Cố đạo nhân thở ra nói:


- Chỉ cần y giết ai đều không phải oan uổng ...


Vương Phi ngắt lời y nói:


- Sao ông biết những người do y giết đều không phải oan uổng ?


Cố đạo nhân nói:


- Sự thật rành rành ra đó.


Vương Phi hỏi:


- Sự thực gì ? Thanh đao đấy à ?


Cố đạo nhân nói:


- Ừ.


Vương Phi hỏi:


- Ông giết người rồi, có để đao của mình lại làm gì không ?


Cố đạo nhân suy nghĩ một thoáng rồi nói:


- Thanh đao này hình như bị dính cứng trong đó, không chừng y đi vội quá, không kịp rút nó ra.


Vương Phi trầm ngâm một hồi:


- Ông nói y đáng giết ?


Cố đạo nhân hỏi lại:


- Bất kể ra sao, đợi hỏi cho rõ ràng rồi giết cũng không muộn.


Cố đạo nhân hỏi:


- Không lẽ ông tính cứu y đó sao ?


Vương Phi trầm mặc, một bàn tay đã thò vào trong cái túi để bên hông, trong túi chính là hỏa khí danh chấn thiên hạ của Phịch Lịch Đường ở Giang Nam.


Cố đạo nhân đã kéo tay y lại, trầm giọng nói:


- Chuyện này quan hệ lớn lắm, tôi và ông không phải người trong cuộc, đừng nên vội vã nhúng tay vào.


Vương Phi còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên, bình lên một tiếng lớn, cơ hồ muốn lật luôn cả chiếc thuyền, mọi người đều bị chấn động té nhào cả ra.


Đao quang vừa lóe lên, mấy chiếc du thuyền đã tụ lại chung quanh coi náo nhiệt, càng lúc càng đông.


Bỗng nhiên, từ trong một chiếc du thuyền lớn, có một gã thiếu niên mặc áo tím nhạt, tay cầm trường sào nhảy ra.


Y xem ra có vẻ yếu đuối, nhưng sức hai tay lại không nhỏ tí nào, cây trường sào chỉ điểm xuống mấy cái, chiếc thuyền đã xông lại như mũi tên, bình một cái, đụng mạnh vào bên hông trái của chiếc thuyền hoa.


Đoàn Ngọc vốn đang tránh né càng lúc càng chật vật, cái bàn dài trong tay vừa cầm lên gạt, bỗng ánh đao lóe lên, đã cụt đi còn cái chân.


Thiết Thủy bồi thêm ba nhát đao, nào ngờ thân thuyền bị đụng cho một cái, hạ bàn của y có vững đến đâu, lưỡi đao cũng bị lệch qua một bên.


Người của Đoàn Ngọc đã bị chấn động bay lên, ra khỏi vùng đao ảnh, bùm một tiếng, đã rớt xuống giữa hồ.


Chỉ thấy mặt hồ nước bắn tung tóe, người của y thì đã chìm sâu xuống hồ.


Thân thuyền còn đang lắc lư, Thiết Thủy la hét giận dữ chồm tới trước song cửa.


Gã thiếu niên mặc áo tím nhạt lấy thuyền lớn đụng vào, nhìn y nhoẻn miệng cười một cái, bỗng vung tay lên, phóng ra một đám hàn quang.


Thiết Thủy vung đao lên, ánh đao như bức tường, gạt những đám hàn quang ra ngoài.


Nhưng bấy giờ gã thiếu niên áo tím đã tung người lên, Ngư Ông Nhập Thủy, người cũng đã chìm sâu xuống hồ.


Trên hồ, sóng nước còn lăn tăn, người của y thì đã lặn hút dưới hồ, không còn thấy đâu.


Thiết Thủy quay người lại xông ra, chụp ngay lấy cổ áo của Cố đạo nhân giận dữ hỏi:


- Tên tiểu tử này từ đâu ra vậy ?


Cố đạo nhân nói:


- Chắc là theo Đoàn Ngọc lại.


Thiết Thủy hỏi:


- Ngươi biết hắn là ai không ?


Cố đạo nhân nói:


- Sớm muộn gì rồi cũng biết.


Thiết Thủy dậm chân một cái, hằn học nói:


- Đợi ngươi biết rồi, Đoàn Ngọc e là không biết đi đâu.


Cố đạo nhân hững hờ nói:


- Đại sư mà sợ y chạy đâu mất, xin cứ việc yên tâm ...


Thiết Thủy giận dữ nói:


- Ta yên tâm cái gì ?


Cố đạo nhân nói:


- Nhà họ Đoàn trước giờ ở Trung Nguyên, trên đất liền tuy là như rồng như hổ, xuống dưới nước chỉ sợ khó mà trồi đầu lên.


Y mỉm cười quay đầu lại, bỗng phát hiện ra, Vương Phi đang mở to mắt, nhìn y trừng trừng.


Gã thiếu niên mặc áo tím nhạt trên chiếc thuyền lớn là ai nhỉ ? Bất cứ ai đều cũng nghĩ ra được, dĩ nhiên nhất định là Hoa Hoa Phong.


Một người đàn bà đã thích tìm mình gây phiền phức, ghen với mình, đấu võ mồm với mình, hạng người đàn bà ấy dĩ nhiên không ngu ngốc lắm.


Vì vậy đợi đến lúc mình gặp phải phiền phức, người đến cứu mình thường thường là cô ta.


Hoa Hoa Phong cũng nghĩ đến chuyện Đoàn Ngọc rất có thể là một người không biết bơi.


Còn cô thì trong nước, cô là con cá, một con cá có cặp mắt to. Nhưng cô không thấy Đoàn Ngọc đâu.


Đoàn Ngọc rõ ràng là nhảy xuống chỗ này, tại sao bây giờ lại không thấy đâu ?


Không lẽ y chìm xuống đáy hồ tựa như một quả trùy ?


Hoa Hoa Phong vừa tính thò đâu lên mặt nước đổi hơi, rồi lặn xuống đáy hồ tìm nữa, cô bỗng phát hiện có thứ gì lọt vào trong cổ áo.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Có một người thầy...

Có một người thầy...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Thấy thầy vui

24-06-2016
Đơn giản vì em yêu anh

Đơn giản vì em yêu anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Tình

25-06-2016
Hoa vàng mấy độ

Hoa vàng mấy độ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Có một người thầy...

Có một người thầy...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Thấy thầy vui

24-06-2016
Chỉ cần bên cạnh nhau

Chỉ cần bên cạnh nhau

Tôi bắt đầu thấy khó chịu với tình yêu của em, nó sâu sắc và chân thành đến khó

01-07-2016
Bản tình ca mùa đông

Bản tình ca mùa đông

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Hắn đi chậm

24-06-2016

Ring ring