Polly po-cket
Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long

Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 6
5 sao 5 / 5 ( 148 đánh giá )

Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long - Hồi 4 - Vận mệnh

↓↓
Danh gia đao pháp, kiếm pháp, thường thường cho rằng dùng song đao song kiếm là chuyện rất ngu xuẩn.


Dưới cặp mắt danh gia thương pháp, song thương không thể được coi là một loại thương.


Bởi vì vũ công cũng giống như rất nhiều cái gì khác trên đời này, nhiều chưa chắc nhất định là hay.


Một người bàn tay có bảy ngón chưa chắc điểm huyện tinh vi hơn người chỉ có năm ngón tay.

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Người chân chính rành điểm huyệt, chỉ cần dùng một ngón tay là quá đủ.


Nhưng người dùng song đao, song kiếm cùng có cái đạo lý của họ. Người ta rõ ràng là có hai tay, tại sao chỉ dùng một vũ khí thôi ?


Bất kỳ đạo lý nào chính xác hơn, hiện tại, nhất định không ai cho rằng Cao Lập buồn cười tí nào.


Cặp thương của y giống như đầu con rồng, cánh con chim ưng. Y từ trước mặt Tây Môn Ngọc xông qua, cây thương của y bay ra. Cây thương bay ra đó, biểu thần một trận huyết chiến đã bắt đầu khai diễn.


Nhưng Thu Phong Ngô còn chưa động đậy, bởi vì Tây Môn Ngọc chưa động đậy, thậm chí còn không để mắt nhìn tới Cao Lập. Ánh mắt của y đang nhìn chăm chú vào bàn tay của Thu Phong Ngô, bàn tay cầm kiếm.


Thu Phong Ngô có thể cảm thấy được lòng bàn tay của mình đang rướm đầy mồ hôi lạnh.


Tây Môn Ngọc bỗng cười một tiếng, nói:


- Ta mà là chú, hiện tại đã thả cây kiếm đó xuống đất.


Thu Phong Ngô nói:


- Sao ?


- Bởi vì nếu chú thả cây kiếm xuống, không chừng còn có cơ hội sống được.


- Có cơ hội nhiều ít ?


Tây Môn Ngọc nói:


- Không nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng hay hơn là không có tí cơ hội nào cả.


Thu Phong Ngô nói:


- Cao Lập không có tí cơ hội nào sao ?


- Thương pháp của y không tệ, trong các tay cao thủ sử dụng thương, y cơ hồ có thể coi là kẻ khá nhất.


- Ông nói rất công bình.


- Ta đã có thấy qua thương pháp của y, cũng có thấy qua cách giết người của y, trên đời này không ai hiểu rõ vũ công của y bằng ta.


Thu Phong Ngô nói:


- Tôi biết ông nhất định rất chú ý đến y.


- Ta cũng rất hiểu Mao Chiến và Đinh Cán.


- Ông cho rằng bọn hạ đã đủ sức đối phó với Cao Lập ?


Tây Môn Ngọc nói:


- Ít nhất cũng không sai nhiều lắm.


- Còn tôi thì sao ?


- Dĩ nhiên ta rất hiểu chú.


- Ông và Ma Phong đủ sức đối phó với tôi ?


Tây Môn Ngọc mỉm cười nói:


- Hơi nhiều một tí.


- Ông tính đúng rồi mới lại đây ?


- Phải, tri kỷ tri bỉ, mới bách chiến bách thắng được, nếu không chắc trong tay chín phần mười, ta đâu có lại đây.


Thu Phong Ngô bỗng thở ra một hơi thật dài, làm như một người đang nổi lênh đênh trên mặt biển, vừa sắp chết đuối, bỗng phát hiện ra đất liền trước mặt vậy.


Tây Môn Ngọc "chắc trong tay chín phần mười", rốt cuộc cũng còn tính sai lần này.


Y không tính Kim Khai Giáp trong đó.


Dĩ nhiên y nằm mộng cũng không ngờ được rằng oai chấn thiên hạ năm xưa Đại Lôi Thần lại ở nơi đây.


Bất cứ sai lầm nhiều hay ít, đều có thể là sai lầm trí mệnh. Lần nay y phạm phải lỗi lầm quả thật quá trí mệnh.


Thu Phong Ngô chầm chậm gật đầu nói:


- Ông thật tính rất chính xác, bọn các ông bốn người đủ sức đối phó với hai chúng tôi.


Hiện tại bọn họ tuy chưa thấy Kim Khai Giáp, nhưng họ đã biết lão nhất định sẽ xuất hiện đúng thời điểm.


Y cơ hồ nhịn không nổi, muốt bật cười lên.


Cặp thương nhảy múa, loang loáng tia sáng, chiếu trên gương mặt y, xem ra y chưa bao giờ nhẹ nhàng thoải mái như bây giờ.


Tây Môn Ngọc nhìn chăm chú vào mặt y, bỗng cười một tiếng, nói:


- Ta biết nơi này còn có một người nữa.


- Ông biết ?


Tây Môn Ngọc hững hờ nói:


- Vì vậy chúng ta đến cũng không chỉ có bốn người.


Thu Phong Ngô thở ra nói:


- Tuy tôi chưa thấy gì, nhưng đại khái cũng nghĩ ra được.


- Sao ?


Đao vào thương đang bay qua bay lại sau lưng y, cách không quá hai thước.


Đao thương chạm nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng động kinh tâm động phách, đao phong lẫm lẫm, thổi bay tung tán đầu tóc của y. Nhưng gương mặt y, ngay cả một thớ thịt cũng không cử động một mảy may.


Thu Phong Ngô không thể không bội phục, trước giờ y chưa bao giờ gặp qua một người trấn tĩnh như người này.


Y cũng cười một tiếng, nói:


- Còn người nào khác nữa ? Có phải ở phía sau nhà chuẩn bị nổi lửa ?


Tây Môn Ngọc nói:


- Đúng vậy.


- Đốt lửa để ngăn chặn đường thoái lui của chúng tôi trước, sau đó bọc lại trước cùng các ông giáp công hai bên trước sau.


Tây Môn Ngọc nói:


- Hình như chú rất hiểu tôi.


- Tôi học nhanh lắm.


Tây Môn Ngọc thở dài:


- Chú đúng là làm bang thủ rất đắc lực cho tôi.


Ánh mắt của y bỗng di chuyển từ người của Thu Phong Ngô sang tới người Song Song.


Song Song còn đang đước trước cửa, đứng dưới ánh mặt trời.


Bàn tay nhỏ bé yếu đuối của cô đang tựa vào khuôn cửa, hình như tùy thời tùy lúc đều có thể ngã xuống.


Nhưng cô không hề ngã xuống.


Thân hình của cô hình như đã hoàn toàn cương cứng, gương mặt cô lộ một nét biểu tình không sao hình dung được.


Tuy cô chưa ngã xuống, nhưng cả người cô hình như hoàn toàn tan rã ra.


Không có ai có thể tưởng tượng ra cái tư thế, cái biểu tình ấy ra sao. Thu Phong Ngô không nỡ quay đầu lại nhìn cô, y bỗng cười một tiếng nữa, hỏi:


- Lửa đã đốt lên chưa ?


Tây Môn Ngọc nói:


- Còn chưa đốt.


- Tại sao còn chưa đốt ?


Tây Môn Ngọc hỏi:


- Chú đang lo lắng giùm cho tôi đấy sao ?


- Tôi sợ bọn họ không biết đốt nhà.


- Ai cũng biết đốt nhà.


- Chỉ có một hạng người không biết.


Tây Môn Ngọc nói:


- Người chết ?


Thu Phong Ngô bật cười.


Chính ngay lúc đó, Tây Môn Ngọc đã xông qua bên cạnh y, xông tới chỗ Song Song, Ma Phong nãy giờ đang nằm duỗi người dưới gốc cây cũng đột nhiên bay lên, thanh kiếm xanh thẫm bốc lên một cái, kiếm nhanh tới cổ họng của Thu Phong Ngô.


Nhưng cũng chính ngay lúc đó, phía sau mái nhà bỗng có hai bóng người bay lại, bình lên một tiếng, rớt xuống mặt đất. Tây Môn Ngọc không nhìn hai người này, bởi vì y biết bọn họ đã chết, y đã nhận ra mình tính sai một nước cờ. Hiện tại mục tiêu của y là Song Song.


Y đã nhìn ra tình cảm của Cao Lập đối với Song Song.


Chỉ cần bắt được Song Song làm áp lực, trận này dù không thắng được, ít nhất cũng có thể toàn thân thoái lui.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Ngày và Đêm

Ngày và Đêm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Kế hoạch cua trai

Kế hoạch cua trai

- Tao sẽ cua chàng, bằng mọi giá. Đừng ngăn cản tao. Tôi nói gần như hét vào mặt con

28-06-2016
Thằng ăn trộm

Thằng ăn trộm

Đó là ông Bảy Chánh, Việt kiều mới về làng tôi. Nghe nói ông về được nửa năm đã

24-06-2016