Teya Salat
Thần Mộ - Phần I - Ngô Biển Quân

Thần Mộ - Phần I - Ngô Biển Quân


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 285
5 sao 5 / 5 ( 89 đánh giá )

Thần Mộ - Phần I - Ngô Biển Quân - Chương 9 - Hồi quy

↓↓
Tiểu bảo chúa đưa tay cầm lấy tờ khế ước bán thân của Thần Nam, cau mày nói:" khó coi chết đi được, chữ viết thiệt tệ quá đi, trông con nhện nó còn đẹp mắt hơn. Ngươi thật là một tên gia hỏa không có học hành mà, nhưng mà những chữ này không có trong học hội mà, thật là......ôi, Sở quốc chúng ta làm sao mà có một tên như thế này, thật đúng là sự sỉ nhục của quốc gia, bại hoại của dân tộc mà."


Choáng! Thần Nam cảm thấy phẫn nộ nhưng không dám nói ra, trên mặt không lộ ra một cảm xúc nào.


"Tên xú tặc nhà ngươi không phải rất lợi hại sao, trước kia chẳng phải ngươi rất can đảm mà...." Nói đến điều này tiểu bảo chúa vừa xấu hổ vừa giận dữ hai má tức thời ửng hồng, cô liền quay mình tiến vào khu rừng, một lát sau chạy ra trong tay ôm một khúc cây to bằng cái bát đích thị là khô mộc, hướng về Thần Nam kêu to:" nằm xuống!"


Nhìn thấy thân hình mỹ lệ xinh đẹp vô ngần của tiểu bảo chúa cùng với khúc khô mộc to dài, Thần Nam thần trí tức thời hoang mang, hoảng sợ.

bạn đang xem “Thần Mộ - Phần I - Ngô Biển Quân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Công chúa điện hạ.....người...."


Tiểu bảo chúa thô bạo đẩy ngã Thần Nam xuống đất, cầm lấy khúc khô mộc to bằng cái bát đánh xuống mông hắn nhiều lần.


"a....." Thần Nam chịu không được thảm thiết kêu lên:"công chúa điện hạ đánh chết ta rồi, làm sao đưa ta cùng vượt qua ngọn đại san này a?"


Tiểu bảo chúa nghe vậy cảm thấy có lý, cô không đủ sức để cõng cái tên gia hỏa này trên vai mà xuất sơn được, cô liền cật lực đánh xuống hai phát nữa, sau đó nghĩ đến vứt khúc khô mộc đi, lần này bởi vì Thần Nam bị đau thêm lần nữa bi thảm kêu:" tiểu ác ma, ta chỉ nhẹ nhàng đánh vào hai mông cô thôi, không đến mức cô....."


Nghe thấy Thần Nam nói đến chuyện đó, tiểu bảo chúa tức thì cuồng nộ trở lại:" cái tên gia hỏa đáng chết nhà người vẫn còn can đảm nhắc lại chuyện đó, ta đánh! Đánh chết cái tên vô sỉ bại hoại này!"


Một trận gào la thê thảm vừa dứt, tiểu công chúa cầm lấy khúc khô mộc thô đại vứt ở bên cạnh.


"Hừ, tạm thời cho dù ta đã bình tĩnh lại, cái tên xú tặc ngươi lại tạo cơ hội tốt cho ta trừng phạt tiếp,"


Bỗng nhiên tiểu bảo chúa ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của tuyết kê, không chịu được cất tiếng khen:" mùi thơm quá." Nói xong liền chạy đến bên đống lửa,cô liền rút thanh mộc côn đang cắm nướng con tuyết kê ra khỏi mặt đất, nhìn thấy con tuyết kê vàng ươm, cô nhẹ nhàng cắn một miếng.


Sau khi cắn miếng thịt tuyết kê trơn bóng ngào ngạt vào miệng, cô không kìm được bật tiếng khen:" thịt rất mềm, mùi vị thật đậm đà, mập nhưng lại không ngậy, quả nhiên là món ăn ngon."


Có lẽ là cô đã đói rất lâu, tiểu bảo chúa chẳng quan tâm đến hình ảnh của một nàng công chúa nữa, cắm thanh mộc côn lên mặt đất, một tay xé một cái đùi gà, tay còn lại xé lấy một cái cánh, lập tức nhai lấy nhai để chẳng có vẻ gì là một thục nữ cả.


Thần Nam nhếch mép sỉ vả bò dậy khỏi mặt đất, nhìn vào tiểu công chúa đang ăn một mình, hắn liền nuốt nước miếng thèm thuồng, tức thời quên đi chuyện trước đây tiến lên phía trước.


"Ngươi cần cái gì? Tránh cho khuất mắt ta, trông thấy cái tên xú tặc ngươi, ta lại thấy tức giận." tiểu công chúa bất mãn nhìn Thần Nam quát tháo.


" Ta chỉ là muốn lấy con tuyết kê mà thôi." Tay hắn hướng tới một con tuyết kê khác.


" không được động vào con tuyết kê đó."


"tại sao vậy?"


"cái tên gia hỏa xấu xa người trước đây đối với ta như thế nào, trước đây gây ra bao nhiêu chuyện như thế, hừm, phạt ngươi nhịn ăn trong ba ngày."


" a, không thể nào, kiểu đó khác nào lấy đi một nữa sinh mệnh của ta, tại giữa vùng núi mênh mông này há chăng phải làm liên lụy đến công chúa điện hạ sao."


Nhãn tình tiểu công chúa đưa qua đưa lại, tiếu dung lộ ra một chút dí dỏm:" Này, cái này cho ngươi, vẫn còn cái này."


Đầu gà và phao câu gà hai cái dính đầy dầu mở lần lượt được ném tới trước mặt Thần Nam, nhìn thấy cái dáng cười đáng ghét của tiểu công chúa, Thần Nam chính tưởng có thể bất chấp mọi thứ xông lên véo vào cái mặt đó của cô ta, dốc sức véo một trận.


" ăn hay không ăn? Nêu như nói không ăn, ta lập tức ném nó đi, bất quá ngươi chỉ không được ăn một bữa thôi." Tiểu bảo chúa ác ý cười nói.


"Ta ăn!" Thần Nam cố gắng nhai cái đầu gà, đuôi phượng, tựa hồ như đang ra sức cắn xé tiểu bảo chúa.


"Xú tặc từ từ mà ăn, không có ai giành của ngươi đâu, này, ở đây vẫn còn nữa này." Tiểu bảo chúa vừa cười hi hi vừa cầm lấy một con tuyết kê xé kê đầu phượng vĩ ra như trước.


" Ờ, ngon miệng quá, mùi vị thực là ngon tuyệt, bại hoại ngươi thực không có văn hóa, dù cho có ăn ngon, cũng không nên gắng sức nhai như thế." Tiểu bảo chúa một mặt vừa ăn, một mặt chê bai phong cách con người hắn.


Thần Nam nhỏ tiếng nói:" ai không có văn hóa, ngươi có lẽ là công chúa của một nước, nhìn thấy bộ dạng của ngươi, tai trái đùi gà, tay phải cánh gà, gương mặt thì đỏ rực, miệng đầy dầu mỡ, rõ là......"


" xú tặc ngươi thì thầm cái gì?"


"Hả, không có gì."


"Còn dám nói là không có gì hả, ta nghe rất rõ, không phải ngươi đang chửi rủa ta sao?"


Thần Nam chẳng ngờ lại dây vào cô ta không biết ứng phó làm sao, liền bế khẩu bất ngôn, nhìn vào gương mặt cô đang ăn, trong lòng hắn không ngừng nguyền rủa: vừa mới nãy trông thấy ta bắt tuyết kê trở về thì nói rằng ta tàn nhẫn, nói ta chính như là quân đồ tể , là ma quỷ, hừ, bây giờ nhìn cái bộ dạng đang ăn kia kìa! Xương gà mắc trong họng, để cho tiểu ác ma đó xuông địa ngục mà gặp người thân của cô ta đi.


Sau cùng tiểu bảo chúa cũng giao phần thừa còn lại của tuyết kê cho Thần Nam


"Hừ, nhìn bộ dạng đáng thương của ngươi, bổn công chúa tựu đại phát từ bi, nhớ lấy điều tốt lành này để sau báo đáp ta, nghiêm túc mà chấp hành các mệnh lệnh của ta.


Thần Nam ra vẻ cảm kích mừng rỡ khi nhận được con tuyết kê lập tức ăn như hổ đói, nhưng trong lòng thì không ngừng chủi rủa:" cái con xú thí công chúa ngươi...... rõ ràng đây là con tuyết kê do ta bắt......ôi, tại sao lại để ta rơi vào tay của con tiểu ác ma này?"


Tiểu bảo chúa đi đến bên con suối để rửa tay, rồi sau đó quay trở về đến chổ Thần Nam lau lên người hắn.


"Oa, xú tặc ngươi đích thực là lôi thôi lếch thếch, quần áo sao lại dơ bẩn như thế này, thật khiến người ta phát ói mất thôi." Nói xong liền chạy đến ngọn suối để rửa lại bàn tay.


Thần Nam không biết nên khóc hay nên cười.


"Xú tặc xoay người lại ."


Tiểu bảo chúa ngang ngược phát ra mệnh lệnh, sau đó tháo giày ra để lộ hai bàn chân trắng như ngọc bắt đầu bước xuống dòng suối, múc nước nghịch ngợm. Sau cùng chơi đã mệt rồi, cô ngồi lên ven bờ gần đó, chỉ vừa mới ngồi xuống, cô liền hét lên:" đau chết mất."


Cô nhanh chóng từ dưới bờ đứng lên, hai tay không ngừng xoa vào mông. Cô đã từng hai lần bị Thần Nam ném trên mặt đất, lúc đó công lực toàn thân đã bị phong trụ, cho nên hai lần cái mông thân mật tiếp xúc cùng mặt đất thì đều do bị rơi xuống, đến hiện tại vẫn còn rất đau nhức.Tiểu bảo chúa đã ngượng ngịu lại còn tức giận, cô hung dữ nhìn Thần Nam, nhãn tình như phún xuất ra lửa.


" Cái tên gia hỏa đáng chết nhà ngươi vẫn còn ở đó mà ăn ư, thật sự là rất ngon a!"


Nhìn thấy tiểu bảo chúa hung dữ tiến lại gần hắn, Thần Nam nhanh chóng bỏ miếng thịt gà cuối cùng vào miệng, nhưng bởi vì hắn ăn gấp quá, hắn đã ợ lên một tiếng không hợp vào thời điểm này.


Điều này có lẽ khiến tiểu bảo chúa nổi giận, cô không để cho Thần Nam phân trần đè hắn xuống đất, cái mông của Thần Nam vừa bị hành hạ bởi đại mộc xong lập tức tiếp xúc với mặt đất, trong khu rừng tức thời vang lên một trận gào thét bi thảm khiến người không khỏi lạnh rét.


"Cái tên bại hoại ngươi trước kia can đảm đối xử với ta như vậy mà, đáng đời!"


Thiên sứ cùng ác ma cộng thể, mỹ lệ cùng tà ác tịnh tồn, tiểu bảo chúa có hình dung như thiến sứ, bản chất của ác ma, nhưng bất luận ai nhìn vào hình dung như hoa như ngọc của nữ hài này đều không thể tưởng được đây là một ác ma có thể khiến đau đầu bao người.


Thần Nam lại lần nữa rơi vào tay tiểu ác ma,trên đường khổ nạn liên miên, tiểu bảo chúa đối với những việc hắn làm trước đây liên tục tiến hành những trận báo phục cuồng bạo.


Hai ngày sau, tiểu bảo chúa cùng Thần Nam cuối cùng cũng đã rời khỏi ngọn đại sơn.


Trên đường vào núi nhóm người tiểu bảo chúa trên người vẫn còn mang theo một ít quần áo, nhưng trải qua cuộc chiến với cự xà cùng cuộc tranh đấu giữa khu rừng sau này, hầu như mọi vật phẩm sử dụng hằng ngày đểu đã bị thất lạc, xuất hiện lần này, cả hai người y phục lam lũ, y phục trên người đều đã bị các bụi gai trong núi phá hỏng, vào lúc này cũng không có một bộ y phục nào để có thể thay đổi.


"Xú tặc ngươi nhìn cái gì? Quay đầu đi chổ khác."


Y phục của tiểu bảo chúa không đủ để che đậy hết cơ thể, để lộ ra một vùng da trắng như tuyết trên cơ thể, đi ở phía trước là Thần Nam nếu như không chú ý quay đầu hay nghiêng người lại đều có thể nhận một tràng khiển trách.


Nhìn thấy từ xa có một tiểu trấn hoang vắng, hai người dường như xa cách nhân thế , cuối cùng cũng ly khai khỏi vùng quần sơn không nhà không cửa đó, tiến nhập vào khu dân cư của nhân loại. Chạy đến tiểu trấn nhìn thấy người đi đường đi lại khắp nơi, cả hai người bất giác không tự chủ được trong lòng dấy lên một cổ cảm giác thân thiết, cảm thấy mỗi cá nhân của đô thị này đều thật gần gũi, đương nhiên hai người bọn họ vào lúc này tuyệt đối không thể cảm thấy thân thiết hay gần gũi gì với đối phương.


Trên đường mọi người kì quái nhìn vào y phục rách rưới lam lũ của hai người trẻ tuổi này, Thần Nam ngoại mạo bình bình, chỉ hấp dẫn một số ít mục quang của người đi đường, nhưng tiểu bảo chủ thiên sinh lệ chât, cho dù y phục có rách rưới, hư hỏng ra sao, cũng khó mà che đậy được tuyệt sắc dung nhan, đã hấp dẫn tuyệt đại đa số mục quang của chúng nhân.


Bị chúng nhân nhìn chăm chú như thế này, hai người cực kỳ không quen, vội vã chạy đi tìm gấp một khách điếm. Tiểu bảo chúa lấy từ trên đầu xuống một đóa châu hoa, đưa cho lảo bản(ông chủ) của khách điếm để hắn đến tiệm cầm đồ đổi lấy tiền, sau đó lại dặn hắn mua một ít y phục thích hợp.


Chiếc châu hoa hoàng gia của tiểu bảo chúa đương nhiên không phải là bảo vật tầm thường, vô luận là màu sắc(sắc trạch) hay độ to nhỏ của trân châu đều là cực phẩm trong cực phẩm. Nhìn thấy mục quang(ánh mắt) tham lam của lảo bản khách điếm, Thần Nam biết rõ tên gian thương này khẳng định sắp kiếm chác một mõn lãi kếch xù, bất quá vật này là của tiểu ác ma, hắn cũng không cần phải để tâm nhắc nhở.


Chính như Thần Nam dự liệu như thế, giá trị không nhỏ của châu hoa bị lảo bản khách điếm để giá cả cực ký thấp so với xuất khứ của nó, hơn hết khi đi mua y phục lại đắt đỏ kinh người, nhưng cố khoa trương rằng toàn bộ y phục này rất rực rỡ phù hợp, nhượng lại cho hai thanh niên nhân y phục lam lũ này để thay đổi hoàn toàn y phục.


Tiểu bảo chúa thiên sinh khí chất cao quý tự nhiên lộ xuất, mỗi cái cử tay nhấc chân đều bộc lộ nét hoàng gia uy nghi, bất quá mỗi khi cô ta đối mặt với Thần Nam, khí chất hoàng gia thiên nữ tựa như không hề tồn tại, lúc này trong cái nhìn của ngoại nhân cô trông như một tiểu tiên nữ tinh nghịch, nhưng trong con mắt của Thần Nam cô lại là một tiểu ác ma đang trương nha vũ trảo(nhe răng múa vuốt).


Sau khi bữa ăn tối xa hoa, thịnh soạn được bày ra, hai người lang thôn hổ yết(ăn như hổ đói), dường như cả hai đều quên đi thân phận của mình, chẳng qua là đang chuyên tâm tiêu diệt đống mỹ thực trước mặt. Trong rừng mặc dù có vô số dã vị(thức ăn rừng), nhưng dẫu sau cũng không có gia vị phụ dụng,


Sau khi hưởng dụng hoàn toàn xong các món ăn ngon, tiểu bảo chúa hung dữ trừng mắt nhìn Thần Nam, những tưởng như sắp trừng trị hắn một trận, nhưng sự mệt mọi đã lộ xuất trên người cô, trải qua cuộc kinh hiểm ở trong núi đã khiến cô cực kỳ mỏi mệt, cô đành phải xem như không có gì ( không tiến hành nữa ( hành hung ^_^) ). Sau cùng cô liên tục điểm lên hai mươi đại huyệt trên người Thần Nam, mới yên tâm để hắn lại ném ở giữa phòng.


Tiểu bảo chúa thân thể mệt nhọc, nằm trên giường sau đó liền chìm vào giấc ngủ, trên gương mặt nhỏ hồng hiện ra nụ cười thỏa mãn. Ánh nguyệt quang nhu hòa chiếu rọi vào giữa phòng, khiến cô trên người phát xuất một cổ khí tức thánh khiết, cô như một tiểu thiên sứ hạ lạc chốn phàm trần điềm tĩnh dị thường, khả ái vô bỉ.


Thần Nam nằm thẳng đơ trên giường, thân thể cứng nhắc vô bỉ, hắn không ngừng sử dụng huyền công gia truyền trùng kích hai mươi huyệt đạo bị phong bế, nhưng sự xung kích các huyệt đạo rất nhỏ, nếu như với tộc độ như thế này thì cho dù đến sáng ngày hôm sau hắn cũng khó mà tự mình giải huyệt được, điều này không thể nói tại huyền công gia truyền của hắn không huyền diệu, chỉ là trên người hắn bị phong bế quá nhiều huyệt đạo, cuối cùng hắn cũng không thể không bỏ cuộc.


Làn nguyệt quang như thủy chiếu đến giữa phòng, Thần nam nghĩ đến rất nhiều rất nhiều việc, vạn năm trước hắn gia thế hiển hách, thân phận vinh hiển, vạn năm sau hắn không hiểu ra sao lại trở thành tù nhân của người khác. Khóe miệng hắn khẽ hiện một tia khổ tiếu, ngày trước thân thế hiển hách, nhưng cuộc sống lại như thiếu sinh khí, hắn thầm tưởng: giờ đây biết đâu lại không giống như thế ư...... nhưng mà cô tiểu công chúa này thật sự là một sự khủng bố........


Trong khi nghĩ đến tiểu công chúa,hắn cảm giác phần đầu băng lãnh dị thường, khó chịu vô cùng, mãi cho đến lúc này hắn mới phát hiện ra điều dị thường của tư thế ngủ đó, Thần Nam ở trong lòng kêu to:" Tiểu ác ma đang chết này, lại có thể......lại có thể để đầu của ta gối lên trên cái thiết lan can này, ta...." Hắn đích thực đang lúc kích động muốn chửi đổng lên.


Sáng sớm hôm sau tại tiểu trấn huyên náo vô bỉ, hàng loạt đạo quân hướng đến nơi này tiến tới, cư dân trong trấn lo sợ bất an, hoài nghi chiến tranh xảy ra. Dẫu sao đại lục đã bình ổn nhiều năm, nếu như không có chiến sự phát sinh, như thế thì tại vùng biên cương tiểu trấn này nhất quyết quân đội sẽ không tiến đến.


Khói bụi mịt mù, ba trăm thiết kị tiên phong đi trước đến nơi này, theo sau là hai ngàn bộ binh, người hô ngựa hí, khiến cư dân trong trấn ào ào trốn tránh, quân đội phong tỏa toàn bộ tiểu trấn chỉ chừa một lối đi, một quân quan(sĩ quan) hỏi rõ cư dân trong trấn về tiệm cầm đồ ở đâu, ba trăm kị binh như hổ lang liền xông lên đến vây bọc bao quanh tiệm cầm đồ.


Chưởng quỹ của tiệm cầm đồ cùng hai tên làm thuê vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy xung quanh hàng trăm thiết kị mang thiết giáp băng lãnh cùng đao kiếm phát ra lãnh khí sâm sâm, ba người run rẫy sợ sệt, vội quỳ xuống đất.


Một danh tướng quân cùng hơn mười danh ki sĩ phi thân xuống ngựa, đi đến nơi mà mọi người đang bỏ chạy


Danh tướng quân cất to giọng nói:" ai là chưởng quỹ ở nơi này?"


Chưởng quỹ tiệm cầm đồ vội vàng dập đầu nói:" tiểu nhân.....là tiểu nhân."


Tướng quân nói:" không cần phải sợ hãi,ta đây tịnh không có ác ý, hãy đứng dậy mà trả lời."


"vâng vâng...... vâng."


Chưởng quỷ cùng hai tên người làm luống cuống đứng dậy.


"Ta hỏi người, ngày hôm qua ở đây có người đem đến một đóa cực phẩm châu hoa phải không?"


"Có có có, xác thật có người mang một đóa cực phẩm châu hoa đến, có điều đã bị tại hạ phái người xuất đêm đem đi giao cho tổng phô rồi.


Ừ, ai là người đến giao dịch với ngươi?"


"Chính là lão bản của Long Hưng khách điếm ở trên trấn chúng tôi, chỉ là....chỉ là xem ra hình như được người ủy thác, thay người đó đảm nhiện việc giao dịch."


Tướng quân nhãn trung sáng lên, nói:"Hử, làm sao ngươi biết điều đó?"


" Bởi vì sau khi hắn bảo tại hạ định giá, lại bảo tại hạ kê biên một biên nhận với giá cả rất thấp."


"Hay, các ngươi lập tức cùng ta đến long hưng khách điếm."


Ba trăm thiết kị sĩ hùng dũng nhắm thẳng Long Hưng khách điếm xông đến, bộ binh cũng cùng nhau tiến đến, Long Hưng khách điếm lập tức bị bao vây trong ngoài một giọt nước cũng không lọt qua.


Lão bản của Long Hưng khách điếm bị làm sợ chết khiếp, liền bò ra ngoài, vội vã tiến lến nói:" quân... quân gia.... Có gì sai...sai khiến?"


Ngồi ở trên lưng ngựa là danh tướng quân nét mặt lạnh lùng như nước, lạnh lùng nói:" Ngày hôm qua ngươi có đem đi định giá một đóa cực phẩm châu hoa phải không?"


"Vâng....vâng, tiểu nhân.....hôm qua xác thật có thay người đảm nhận việc mang một đóa cực phẩm châu hoa đi cầm."


"Ngươi làm việc đó cho ai?"


"Là....là một đôi thiếu niên nhân."


"Bọn họ trông như thế nào?"


"Là một cặp thanh niên nam nữ, nam tử thân dạng ước chừng vào khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, còn tiểu nữ hài ước chừng mưới sáu, mười bảy tuổi, diễm lệ vô song."


Tướng quân song nhãn bỗng nhiên sáng lên, lấy từ trong tay ra một bức họa quyển, sau đó mở ra, nói:" Nữ hài đó có phải nhân dạng như thế này không?"


"Đúng, chính là người con gái đó."


Tướng quân vội vàng nói:" Bọn họ còn ở đây hay đã rời khỏi rồi?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Giá trị thực sự

Giá trị thực sự

Một lần nọ, cáo và báo cãi nhau xem ai đẹp hơn. Báo khoe từng cái đốm trên khắp

24-06-2016
Vậy là đã mùa hè

Vậy là đã mùa hè

Vậy là đã mùa hè. Thật dã man! Bạn mới hát Jingle Bells đó, bạn mới đi chọn mua một

24-06-2016
Vòng đời làm mẹ

Vòng đời làm mẹ

Con đã đi lòng vòng cả quả đất để tìm kiếm một người thuộc về mình. Người sẽ

25-06-2016
"Kẻ khùng" cậu tôi

"Kẻ khùng" cậu tôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Dĩ nhiên dì

27-06-2016
Dù em ok hay không ok...

Dù em ok hay không ok...

Cô không bất ngờ về nụ hôn, cô đoán là hôm nay anh sẽ hôn. Cô ngủ thiếp trên ghế

01-07-2016
Niềm quên quen thuộc

Niềm quên quen thuộc

Vợ không thay đổi được ý định của anh, đành ấm ức đi đến khách sạn. Trong bữa

29-06-2016
Thiếu nữ Hoa Ban

Thiếu nữ Hoa Ban

(khotruyenhay.gq - Tham gia cuộc thi viết "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi") Một

26-06-2016