Tiểu bảo chủ nói với giọng vô cùng uất ức:" là ngươi muốn ta đi khắp nơi đánh cướp, sau đó tin tức truyền ra, ngươi muốn ta tạm trốn ở đây, ta toàn bộ đều là nghe theo lời ngươi. Chỉ là ở trong vùng thâm sơn cùng cốc này, ta thật sự quá buồn chán, vì vậy mới đi trêu chọc cùng với các vị tu luyện giả, ta biết là ta sai rồi, không nên đi trêu đùa bọn họ. Vừa nãy cũng là ta không tốt, không nên mắng chửi ngươi, ta tưởng là ngươi muốn ta thay ngươi chịu tội, muốn để cho vị tỷ tỷ này bắt ta, ta cảm thấy có phần oan khuất, vì vậy không kiềm được mới mắng chửi ngươi......"
bạn đang xem “Thần Mộ - Phần I - Ngô Biển Quân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy điều đó, liền nhanh chóng thối lùi mấy bước, chuẩn bị cho cuộc chiến đấu.
Thần Nam tức giận đến gần thổ huyết, việc này dù cho có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể tẩy sạch tội trạng cho hắn.
"Tiểu ác ma ngươi.....rõ ràng mọi việc đều là do ngươi làm ra, vì sao lại muốn vu hãm lên người ta? Tiểu nha đầu ngươi quả thật vô cùng xảo trá,, hừm, ngươi nghĩ Đông Phương tiểu thư dễ bị ngươi lừa gạt thế sao? Không cần phải tốn sức lực như thế ?"
Tiểu bảo chủ gỡ tấm sa che mặt trên đầu xuống, lộ ra một dung nhan tuyệt mĩ, nhưng lúc này gương mặt của cô đầy vẻ thương tâm, cô yếu ớt than thở: " Thần Bắc ngươi lại dám đối xử với ta như thế sao, ta thực sự là rất đau lòng mà......"
Đông Phương Phượng Hoàng tức giận nói:" nguyên lai ngươi là Thần Bắc, vậy mà trước kia ngươi lại dám lừa ta gọi ngươi là Thần Tây, hừm!"
Thần Nam không ngừng than khổ, dưới sự việc này e rằng không thể nào biện giải được.
Tiểu bảo chủ than thở:" chúng ta cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, dầu gì ngươi luôn luôn là một vị huynh trưởng chăm sóc ta, vậy mà không thể tưởng được khi gặp phải sự tình này, ngươi để tự bảo vệ bản thân, lại dám đem ta ra thay ngươi gánh tội....."
Cô càng nói càng căm phẫn, càng lúc càng xuất thần, làm như những oan khuất mà mấy ngày qua cô phải gánh chịu bây giờ mới được phát tiết ra, rồi nước mắt lại lả chã rơi xuống, cô bắt đầu khóc nức lên. Không phải là Tiểu bảo chủ không ngờ lại có biến đổi như thế, chỉ là cô trong tình cảnh này vô luận ra sao cũng không kềm được nước mắt rơi xuống.
Thần Nam ngẩn người ra nghe thấy những gì cô nói, thầm than Tiểu bảo chủ giảo trá đa mưu, lại còn đóng kịch, hắn thực sự không thể giải thích được chuyện gì.
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" tiểu lạp tháp mặc dù ngươi nói rất nhiều, nhưng ta vẫn không hoàn toàn tin tưởng ngươi, vì để chứng minh ngươi thanh bạch, ngươi nhất định phải trở về Thần Phong học viện cùng với ta, ngươi dám không?"
Tiểu bảo chủ gật đầu nói:" muội nguyện ý cùng tỷ quay về, chứng minh cho sự thanh bạch của muội."
"Tốt, chúng ta đi nào." Đông Phương Phượng Hoàng nhảy lên kim sắc cự điêu.
Tiểu bảo chủ nói:" hôm nay muội thật sự rất thương tâm, không tưởng được hắn ta lại có thể đối xử với muội như thế, tỷ tỷ, muội vẫn còn vài lời muốn nói với hắn."
"Được rồi, muội hãy nói với hắn đi."
Tiểu bảo chủ đi đến gần Thần Nam, nhỏ giọng xuống nói:" bại hoại chết tiệt, đáng kiếp tên ác ôn xấu xa."
Thần Nam cảm thấy cuồng dại, hôm nay bị Tiểu bảo chủ cước lấy hết tiên cơ, bị cô bôi nhọ như thế, hắn lại vô lực biện giải.
"Ô........tiểu ác ma ngươi quả thực hại chết ta mà."
"Đáng kiếp, ai kêu ngươi mang lão nữ nhân đó đến đây truy bắt ta."
" Ta bị cô ta uy hiếp, nếu không sẽ bị cô ta dán họa tượng của ta lên khắp tội ác chi thành, trở thành phi hổ đại đạo cho mọi người đến bắt, đều là do ngươi gây ra tai họa này."
" Dù vậy ngươi cũng không nên đem ta giao ra."
" Ngươi thân phận là công chúa, cho dù nếu bị bắt cũng không có can hệ gì, chỉ cần ta ngầm ám thị cho bọn họ biết, bọn họ lập tức phóng thả ngươi ngay."
Tiểu bảo chủ cười hắc hắc nói:" đáng kiếp, ai kêu ngươi nhiều lần mạo phạm bổn công chúa, ngươi hãy đợi mọi người trong tự do chi thành đến truy sát đi." Nói xong, cô đi đến bên cạnh hổ vương tiểu ngọc, trở mình ngồi lên trên nó.
Kim sắc cự điêu cùng hổ vương tiểu ngọc bay thẳng lên trời, Thần Nam hét to:" Này này này...... tiểu ác ma, Đông Phương tiểu thư, ta vẫn còn chưa lên mà, các người vì sao lại bỏ rơi ta như thế này?
Tiểu bảo chủ tại không trung than thở:" ngươi đối xử với ta như thế, vẫn còn muốn ta chở ngươi quay về hay sao?"
Đông Phương Phượng Hoàng nói:" ngươi ở nơi này hãy tự kiểm điểm lại bản thân mình một lúc, ngươi rốt cuộc phải gọi bằng danh tính nào đây."
"Này, tiểu ác ma, Phượng Hoàng.......các người không được bỏ mặc ta ở đây."
Đông Phương Phượng Hoàng nghe thấy, huy động ma trượng phóng xuống một phiến hỏa diễm cường đại, theo sau là một đạo thiểm điện bổ đến.
Thần Nam né trái né phải trong cốc, khi hắn né hết những đợt công kích liên tục của ma pháp, Tiểu bảo chủ cùng Đông Phương Phượng Hoàng đã biến mất vào thiên không.
"Ta chửi!$%$#^%&^#&........." Thần Nam muốn khóc mà không khóc được, lại bị hai người đó bỏ mặc trong vùng đại sơn này, nơi này cách tội ác chi thành không dưới trăm dặm, hắn nếu muốn vượt qua từng ngọn từng ngọn đại sơn này để quay về, có trời mới biết phải mất bao lâu mới có thể.
" Trời ơi, ma ơi, giúp ta trừng phạt hai nữ nhân đó đi, thật đáng hận quá mà, đặc biệt là con tiểu ác ma đó, quả thực @$@^%$$%.........."
Thần Nam gian nan hành tẩu trong vùng quần sơn này, cố gắng tránh những nơi hoa hương điểu ngữ trên đường đi, cũng có lúc có trân cầm dị thú xuất hiện trước mặt hắn, nhưng hắn căn bản không có tâm tình để quan sát. Hắn chỉ hy vọng trước khi trời tối có thể quay trờ về tự do chi thành, nếu không khi mà màn đêm buông xuống nơi này, hắn lại còn khó khăn để đi tiếp hơn.
" Trước sự việc này ta quả thực đã vô cùng bị động, ta lại chưa trải qua tình huống này hay sao, tiểu ác ma há không phải là có thể tùy ý giảo biện hoa ngôn xảo ngữ, nếu như đối với những lão cổ hữu đó ấn tượng ban đầu mới là chủ đạo, ta há chẳng phải có cái trăm miệng cũng không thể biện bạch được hay sao, ta@#$%&*@$"
Thần Nam phảng phất như đã nhìn thấy họa tượng của hắn được dán khắp nơi trong tội ác chi thành, vô số cao thủ trong Thần Phong học viện đang truy bắt hắn, hắn thì bỏ chạy thục mạng khắp nơi. Nghĩ đến đây hắn đã cảm thấy rùng mình, nếu như trở về tự do chi thành như thế này, vô cùng có khả năng sẽ bị người truy bắt như hắn vừa suy đoán.
Hắn trong lòng dần dần có một tia ý tưởng rời khỏi tự do chi thành này, bất quá dù đi đến đâu chăng nữa hắn trước tiên cũng phải quay trở về, bởi vì trong vùng quần sơn mịt mù này hắn không cách nào tìm ra được con đường nối liền đông tây đại lục.
Chương trước | Chương sau