Thần Nam cực kỳ kinh động, hắn nhận ra rằng thanh âm của vị nữ tử này cực kỳ quen thuộc, hắn bỗng chốc liên tưởng đến cuộc gặp gở với nữ tử tại nữ sinh túc xá vào buổi tối hôm đó, hắn trong lòng bi thảm kêu lên: "Lẽ nào là nàng ta? Không thể nào, ta vì sao lại xúi quẩy như thế này!"
bạn đang xem “Thần Mộ - Phần I - Ngô Biển Quân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hắn muốn khóc mà khóc cũng không được, vội vàng biện bạch:" cô nhận lầm người rồi, ta không quen biết cô."
" Hừm, ta từ trước đến nay chưa có nhận lầm qua một người nào, chỉ cần nhìn qua một lần, ta cũng có thể nhận ra. Không tưởng được lá gan ngươi lại to đến như vậy, lại có thể đi đến nơi này ư."
Thanh niên đó ở bên cạnh nghe thấy thế, lập tức rút trường kiếm ở bên hông ra nói:" Tiểu thư, tại hạ nguyện ý làm việc này cho tiểu thư."
" Ngươi trước tiên đứng qua một bên, ta vẫn còn chưa hỏi hắn xong."
Thần Nam trong lòng thầm lo sợ, nếu như bị bắt giữ như là một tên sắc lang, khả dĩ có thể tưởng tượng ra được một kết cục bi thảm.
" Kiếu từ, mĩ nữ, ta quả thực không nhận ra cô." Nói xong hắn liền chuyển hướng bước ra ngoài.
Nhưng tuyệt sắc mĩ nữ lập tức thi triển một loại phong tường thuật, lướt đến trước mặt Thần Nam, cản lại đường đi của hắn, nói:" Muốn đi sao, không dễ dàng như thế đâu, người của học viện bọn ta chính đang truy bắt hai người các ngươi ở khắp nơi."
"Hử?" Thần Nam thoáng chốc sững sờ, hắn cảm giác tựa hồ như đang phát sinh một sự hiểu lầm.
Trên mặt hắn lộ ra nét tiếu ý, nói:" Ha ha, nguyên lai thì ra là một sự hiểu lầm, chúng ta có thể nói cho minh bạch hơn, cô nhất định sẽ phát hiện, ta quyết không phải là người mà bọn cô đang muốn truy bắt."
Tuyệt sắc mĩ nữ quát:" Đến hiện tại vẫn còn muốn giảo biện, ta lại không thể không thấy ngươi sao, lần đó ta cùng con tiểu lạp tháp (lôi thôi, nhếch nhác) đối chiến với nhau trên không trung, ngươi thì ở dưới đất quan chiến, không nghĩ là ta không chú ý đến ngươi sao.
Một thanh âm vang rền trong đại não Thần Nam, thầm nói:" Không hay rồi, phiền phức lại càng trở nên trọng đại, so với làm dâm tặc còn đáng sợ hơn, nàng ta lại có thể là mông diện nữ tử cưỡi kim sắc cự điêu hôm đó. Điều này thật thê thảm, chỉ vì tiểu ác ma yêu quái đáng chết đó mà, gây ra biết bao nhiêu là phiền phức như thế này, ôi........"
" Cô......cô là lão nữ nhân đó?" sau khi Thần Nam vừa mở miệng nói ra mới thấy hối hận không ngừng, bất quá muốn chửa lại đã không kịp.
Tuyệt sắc nữ tử nghe thấy, sắc mặt đại biến, tức giận nói:" ngươi và con tiểu lạp tháp đó vẫn thật đáng ghét!" rồi cô hung dữ xiết chặt lấy ma trượng, một quầng điện hồ nho nhỏ từ ngon tay cô không ngừng vang lên nhưng tiếng "bùm bùm"
Thanh niên đứng ở bên cạnh cử kiếm ra chỉa thằng vào Thần Nam, nói:" ta phải thay vị tiểu thư mĩ lệ vô song này trừng phạt ngươi."
" Không cần, ngươi né qua bên cạnh, ta phải tự thân giáo huấn cái tên đại đạo này."
Thần Nam muốn khóc mà khóc không được, vội vã nói:" Khoan, tiểu thư mĩ lệ cao quý hãy nghe ta giải thích, thực sự đây chỉ là một chuyện hiểu lầm!"
" Ngươi vẫn còn có điều gì để giải thích nữa ư, ngươi và con tiểu lạp tháp đó đi đánh cướp khắp nơi tại tội ác chi thành này, khiến nhân tâm kinh hoàng hoang man, hiện tại đề cập đến phi hổ đại đạo, không ai không biết, không ai không hiểu. Mà ngươi so với con tiểu lạp tháp đó còn đáng tệ hại hơn, ngươi từ đầu không xuất diện, ở sau lưng điều khiển tiểu lạp tháp đó đến nơi tác ác, kì thật chủ mưu chân chính mới đúng là ngươi, ta đoán rằng tiểu tạp tháp đó căn bổn là một hảo nử hài thuần chân thiện lương, kết quả bị ngươi xúi giục làm việc xấu, ngươi không chỉ là một tên đại đạo tội ác đa đoan, mà còn là một tên toa phạm(kẻ xúi giục người khác) xấu xa vô sỉ."
"Ô......" Thần Nam thật sự có cảm giác muốn xông lên đập đầu vào tường, hắn không chỉ trở thành một tên đại đạo, mà còn thành một kẻ toa phạm, còn con Tiểu bảo chủ giảo trá xấu xa kia thì lại trở thành một tiểu nữ hài thuần chân lương thiện, mọi tội ác của tiểu ác ma làm ra nhất thiết đều bị đổ lên trên người hắn.
"Tiểu thư mĩ lệ cô phải làm sáng tỏ mọi chuyện thị phi a! Cô và ta chỉ vội vội vàng vàng gặp qua một lần, lại không có một chút chứng cứ nào cho tình hình này, cô làm sao có thể võ đoán phán định toàn bộ sự việc đều là do ta gây ra?"
Tuyệt sắc nữ tử nói:" Ngươi cùng cô ta là đồng bọn, ngươi nếu như không phải là chủ mưu, vậy thì ai là chủ mưu?"
" Ta.......ta cùng cô ta khi tiến thành liền phân khai mỗi người một ngã ngay, những sự việc mà cô ta gây ra, hết thảy đối với ta đều vô can." Thần Nam rõ ràng không đủ sức thuyết phục, tuy nói rằng hắn vô can, nhưng người ngoài nhìn vào, xác thật hắn là kẻ bị hiềm nghi lớn nhất.
" Hay cho cái mọi việc đều vô can đối với ngươi, chỉ một câu nói đơn giản như thế, có thể bắt ta tẩy sạch toàn bộ mọi tội trạng đó cho ngươi sao?"
Thần Nam thực sự có phần nôn nóng, hắn xác thật bị hiềm nghi lớn nhất, đích xác khó có thể tẩy được hết oan khuất.
Tuyệt sắc nữ tử nói:" Hừm, nếu muốn chứng minh là ngươi vô tội, vậy hãy bắt con tiểu lạp tháp đó mang ra đây, chỉ có tìm được cô ta mới có thể biết rõ được chân tướng của sự tình."
Thần Nam nói:" Ta cũng muốn tìm ra cô ta, nhưng đã tìm hết mấy ngày nay, cũng không có phát hiện ra tung ảnh gì của cô ta.
Tuyệt sắc nữ tử nói:" ta hiện tại vẫn còn có việc, ngày mai ngươi lại đến đây, cùng ta bàn kỹ về sở thích và tập quán sinh hoạt của cô ta, sau đó ta và ngươi cùng nhau đi tìm cô ta."
Thần Nam thầm nói:" ngươi nghĩ ngươi là thần bộ sao, biết được những điều đó là có thể bắt được tiểu ác mà à....."
Tuyệt sắc nữ tử nói:" Ngày mai ngươi nếu như dám không đến, ta sẽ dán họa tượng thiếp của ngươi khắp tự do chi thành , toàn bộ cao thủ của Thần Phong học viện đều sẽ xem ngươi là phi hổ đại đạo để truy sát. Hừm, tiểu lạp tháp đó nếu như có dính dáng đến chút gì, ta cũng đã nắm được dạng mạo của cô ta, cũng không tốn nhiều công sức để tìm ra cô ta."
Thầm Nam thầm kêu khổ, nhìn thấy tuyệt sắc nữ tử từ từ đi xa, hắn không kiềm được chửi rủa một câu:" ngươi XXXXXX......."
Đứng bên cạnh nhìn theo bóng ảnh của tuyệt sắc nữ tử, thanh niên với vẻ mặt si si mê mê nghe thấy, tức giận nói:" ngươi lại dám thóa mạ Đông Phương tiểu thư ở sau lưng sao, ta phải cùng ngươi quyết đấu." Nói xong, hắn chỉa trường kiếm trong tay về phía Thần Nam.
Thần Nam cảm thán, uy lực của mĩ nữ vĩnh viễn vô địch, hắn cười nói:" ta đâu phải là thóa mạ cô ta, trong lòng ta chỉ bất quá là nhất thời tức giận mà thôi, nhất thời chỉ không kiềm chế được buông ra lời thóa mạ, vị Đông Phương tiểu thư đó rốt cuộc là một người như thế nào?"
"Nàng ta là học sinh của ma pháp hệ, bất quá ngươi căn bản không có một chút hy vọng, còn không mau đi chứng minh là ngươi vô tội." nói xong, vi thanh niên đó liền chuyển thân rời đi.
" Vì sao và vì sao, ta làm gì có nói là muốn theo đuổi cô ta, ta #@$%^&.........."
Thần Nam nhanh chóng rời khỏi Thần Phong học viện, suýt nữa vừa mới trở thành "phi hổ đại đạo", nếu như ở lại thêm một lúc, nói không chừng lại bị người nhận ra là "dâm tặc".
Chương trước | Chương sau