XtGem Forum catalog
Thần Mộ - Phần I - Ngô Biển Quân

Thần Mộ - Phần I - Ngô Biển Quân


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 285
5 sao 5 / 5 ( 89 đánh giá )

Thần Mộ - Phần I - Ngô Biển Quân - Chương 15 - Long kỵ sĩ

↓↓
Kể từ khi Tiên Ảo Đại Lục cùng Ma Ảo Đại Lục hợp nhất lại với nhau, võ học và đạo thuật của Đông phương cùng đấu khí và ma pháp của Tây phương phát sanh đối đầu kịch liệt, chân khí đấu với đấu khí, phi kiếm và pháp bảo đấu với kiếm khí và ma pháp, đấu khí tung hoành ngang dọc, pháp bảo và ma pháp phát dương quang đại.


Trước đây,có sự đối kháng quyết liệt trong các tu luyện giả ở đông và tây phương, đạo thuật cùng với ma pháp đúng thực là uy lực vô song không gì nghi ngờ, mỗi một người tu đạo giả có một chút thành tựu và ma pháp sư từ trung cấp trở lên (trung giai dĩ thượng) đều có thực lực siêu khủng khiếp. Họ có thể trực tiếp thao túng thiên địa nguyên khí, một người tu đạo có thể đối phó với hàng chục Tây phương võ sĩ, tương tự một ma pháp sư từ trung cấp trở lên (trung giai dĩ thượng) có năng lực đấu với hàng chục Đông phương võ nhân.


Nhưng số người tu đạo cùng ma pháp sư rất hiếm, tu luyện đạo thuật, hoặc là nghiên cứu ma pháp, đòi hỏi thể chất của người học rất khắt khe, vì vậy đạo thuật cùng ma pháp không cách gì phổ cập đại chúng. Hơn nữa người tu đạo sống xa cách trần thế, hiếm khi xuất hiện trước mặt người đời, do đó trong mắt mọi người thì người tu đạo cực kỳ thần bí. Ma pháp sư trong quá trình tu luyện thực tập nhất định phải có rất nhiều tài liệu ma pháp quý giá, vì vậy nếu muốn thành một ma pháp thì không có tiền thật không cách chi đạt được.


Tu luyện Đông phương võ học hoặc Tây phương đấu khí mặc dù cũng đòi hỏi phải có thể chất tốt nhưng không quá khắc nghiệt, người bình thường có thể tu luyện, cũng vì thể chất khác nhau nên thành tựu tự nhiên cũng sẽ chia ra cao thấp khác nhau. Về hình thức mà nói, tu luyện thể thuật của võ giả so với người tu đạo cùng ma pháp sư thì thấp kém hơn một chút, ngoại trừ cách cận chiến thì những võ giả này căn bản không thể trực tiếp thao túng thiên địa nguyên khí để đối địch như tu luyện giả.

bạn đang xem “Thần Mộ - Phần I - Ngô Biển Quân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đương nhiên là không có sự tình gì là tuyệt đối, trong số các Đông phương võ giả cũng có vài người có tu vi tu luyện đạt tới cảnh giới uyên thâm, bất kỳ kẻ tu luyện (tu luyện) nào gặp phải loại Đông phương võ giả kinh khủng này đều phải "đau đầu".


Hơn nữa, trong số Đông phương võ giả ngẫu nhiên cũng có người rèn luyện được một thân cái thế công lực, thực lực siêu khủng khiếp của một vài kẻ có thể xem là thiên hạ vô địch, là ác mộng của các tu luyện giả. Dù ai cũng biết như vậy nhưng võ học tiến triển chậm chạp, và người có thể tu luyện võ học đến cảnh giới cái thế võ giả thì hàng trăm năm cũng khó mà gặp, vì vậy võ học dần dần suy tàn.


Cũng tu luyện như Đông phương võ giả, tuy nhiên tu luyện thể thuật của Tây phương võ giả có nhân số đông đảo hơn, còn thực lực trung bình của họ cũng thấp xa so với người tu đạo và ma pháp sư. Nhưng trong những võ giả này có một bộ phận tu luyện đặc biệt, thực lực siêu cường của họ quả thật không thua kém người tu đạo giả và ma pháp sư, những người này trong mắt mọi người chính là những long kị sĩ.


Muốn trở thành một long kị sĩ điều thiết yếu nhất là phải thuần phục được một con rồng riêng cho mình.


Đương nhiên rồng cũng có phân chia mạnh yếu khác nhau. Rồng Tây phương chia làm 5 loại đẳn cấp theo mức độ mạnh dần: địa long, phi long, á long, cự long, thánh long, vừa đúng tương ứng cùng với năm đẳng cấp tu luyện giả trên đại lục, vì vậy cũng có năm đẳng cấp Long kỵ sĩ như vậy: Địa Long kị sĩ, Phi Long kị sĩ, Á Long kị sĩ, Cự Long kị sĩ, Thánh Long kị sĩ.


Tất nhiên, nếu muốn thành long kị sĩ thì phải đạt đến giai vị cảnh giới, ngoài ra phải thuần phục được một con rồng có cảnh giới tương đương. Sở dĩ long kị sĩ đều là cường giả,có thể qua tầm quan trọng này để giải thích, long kị sĩ vì sao phải cưỡi rồng thay cho ngựa điều đó đã đủ chứng minh thực lực cường đại của họ.


Ở tây đại lục, số lượng Cự long kị sĩ rất ít, thánh long kị sĩ thì càng tựa ngang "voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao" (Nguyên bản: "phượng mao lân giác"), nhưng đã đạt đến cảnh giới long kị sĩ đều xứng là siêu tuyệt, thực lực rất kinh khủng, thậm chí nếu là ma pháp sư hoặc tu đạo giả có thành tựu cũng không dám khinh địch một chút nào.


Sau khi Thần Nam từ Hoàng gia cổ thư khố quay về Kì sĩ phủ, hồi tưởng lại những trải nghiệm mới qua trong cổ mộ dưới đất, hiện tại vẫn còn chút sợ hãi..


"Lão nhân này thực là thâm tàng bất lộ, ông ta không có ý giết ta diệt khẩu nhưng ta không sớm ly khai nơi này thì càng sớm gặp rắc rối ......"


Qua việc này, hiện tại y đã hoàn toàn hiểu rõ câu nói của người xưa: "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên." Lão nhân đó bề ngoài trông như rất già lão (lão mại bất kham), suy nhược vô cùng, nhưng thực sự là một tay tu vi khủng khiếp một tuyệt thế cao thủ, Gia Cát Thừa Phong còn phải chịu kém một bậc, xem ra đúng là tu luyện giả tầng thứ năm, thậm chí có thể đã vượt qua tầng thứ năm rồi..


" Tiểu tư lại đang si mê cái gì đó, rõ thật là không có chút triển vọng nào!"Lão độc quái hai tay vịn trên thành tường viện, mắt thì mở to không rời khỏi hắn.


"À này, lão đầu tử biến thái sao cứ nhìn trộm ta hoài vậy!" Thần Nam bước ra khỏi phòng.


"Tâm động không giống như hành động. rời khỏi ư, Lương Thủy cùng chúng ta sẽ trông theo người rời đi."


"Nàng ......" nhớ lại Nạp Lan Nhược Thủy, Thần Nam do dự một lúc, nếu bỏ chạy như vầy, sợ rằng sau này vĩnh viễn không thể gặp lại nàng.


"À, ta quên mất, là Nhược Thủy, hắc hắc......" lão độc quái bộ dạng trông như đang cười.Thần Nam không muốn dính dáng gì đến lão già độc vật đó, nhưng trong lòng cực kỳ đau khổ phải dừng bước.


Lão độc quái cười nói:"Hôm nay có long kị sĩ đến kì sĩ phủ, rất nhiều người đang muốn xem con rồng của hắn, Nhược Thủy của ngươi là người đầu tiên đó, nhưng không tìm thấy ngươi nên cô ta đã đi trước rồi. Đi nào, chúng ta cùng tham gia trò vui nào."


Long kị sĩ là danh từ khác của cường giả, rồng là loài vật cường đại và thần bí, Thần Nam vừa nghe đã rất hứng thú, chạy theo lão độc quái ra ngoài.


Hôm nay kì sĩ phủ hoàn toàn khác với vẻ yên tĩnh thường ngày. Giác Đấu trường trong phủ tụ tập rất đông người, ngay cả Lão vu bà ngày thường khó gặp cũng đã vứt bỏ "sự nghiệp nghiên cứu ma pháp vĩ đại" để đến đây.


Thần Nam nhìn qua một lượt đã thấy rất nhiều kì sĩ tụ tập lại một chỗ, còn lại tuyệt đại đa sô là các tu luyện giả cường đại, đương nhiên cũng phải có xuất hiện những người có tài năng kiệt xuất trong lĩnh vực nghiên cứu giả như lão độc quái này. Những người này đều trên 30 tuổi, còn người khoảng 20 tuổi như hắn không quá 35 người, cho nên hắn nhanh chóng phát hiện ra Nạp Lan Nhược Thủy.


Nạp Lan Nhược Thủy toàn thân vận thủy lam sắc y sam, uyển nhược không cốc u lan, phiêu dật không linh, đạm nhiên xuất trần. Sau khi nàng thấy Thần Nam cùng lão độc quái đi vào Giác Đấu trường liền lộ vẻ mỉm cười trên khuôn mặt vốn rất điềm tĩnh.


Thần Nam vẫy gọi nàng: "Nhược Thủy......"


Ngoài này, lão độc quái hét to: "Nhược Thủy, ta đến rồi, nửa ngày không gặp tưởng như nửa năm......"


Thần Nam đạp lên chân lão một cái làm lão la lên như heo chọc tiết khiến mọi người đều quay lại nhìn.


Nạp Lan Nhược Thủy tức cười nói: "Thần Nam, huynh đi đứng sao lại không cẩn thận như vậy chứ!"


Lão độc quái như hét lên: "Không phải nó vô ý đâu, là nó cố ý đó."


Nạp Lan Nhược Thủy không thèm để ý đến lão, tiếp tục nói với Thần Nam: "lần tới nếu mà dưới đất không bằng phẳng thì huynh phải dẫm mạnh hơn nữa để tránh bị té."


Lão độc quái:"......"


Nhìn thấy Thần Nam và Nạp Lan Nhược Thủy cùng nhau đi vào trong trường, lão độc quái phẫn nộ la lớn: "Cái đồ qua cầu rút ván......"


Nằm ở chính giữa trung tâm Giác Đấu trường là một con vật khổng lồ và hung hãn, toàn thân có vảy xanh lục lấp lánh, hung bạo dữ tợn. Không cần hỏi cũng biết đây chính là con rồng của long kị sĩ. Thân rồng dài khoảng bảy trượng, đầu mọc hai sừng, đưa ra phía trước một cặp cánh rất lớn, trông bộ dạng rất hung tợn.


Một thanh niên to lớn đứng bên cạnh con rồng đó, diện mạo tuấn lãng, dong hình khôi ngô, thân thể rắn rỏi và khí chất như muốn bộc phá ra ngoài, mang một nét cường tráng lẫm liệt.


Nạp Lan Nhược Thủy mặt hơi đổi khác, nói: "Nhìn xem, người đó chính là một long kị sĩ, hắn là con trai của đại tướng quân Tư Mã Trường Phong, tên là Tư Mã Lăng Không, hồi 10 tuổi đã theo cao nhân ở Tây đại lục tu luyện, đã học thành tài nên quay trở về. Hiện tại đã được hoàng đế sắc phong cho danh hiệu kì sĩ, hôm nay chính thức gia nhập kì sĩ phủ."


Thần Nam gật đầu nói: "Ồ, lai lịch thật là hiển hách, mmm, danh hiệu kì sĩ cũng được dùng để sắc phong à?"


"Đương nhiên, mỗi kì sĩ được hưởng quốc sĩ đãi ngộ, làm sao không thể sắc phong." Giải thích xong, Nạp Lan Nhược Thủy nhìn vào trong mắt hắn, nói: "tuy nhiên huynh là một ngoại lệ, huynh là một ẩn kì sĩ, nhưng......Ồ, huynh......nếu công lực phục hồi trở lại! Dù là không đạt được danh hiệu quốc sĩ vinh diệu, cũng vẫn có một thân công phu cường đại......" sau khi nói xong, cô tỏ ra có vẻ ít nhiều thương cảm.


Thần Nam dù không để tâm đến sự khác lạ của Nạp Lan Nhược Thủy, nhưng trong lòng cũng hơi chua xót, hắn đã muốn rời khỏi đây, khả năng mãi mãi không bao giờ được gặp lại danh y mỹ nữ này, nhưng giờ này lúc này hắn thực sự vẫn không biết phải nói gì.


Nạp Lan Nhược Thủy nói: "Nhìn kìa, con rồng này thực là uy mãnh, muội chưa từng thấy con vật nào to lớn và cường hãn như vậy."


"Uy mãnh ư? Sao huynh chỉ thấy nó như một con thằn lằn có bầu với đôi cánh to thôi."


"Ha ha" Nạp Lan Nhược Thủy bật cười.


"Trời ơi, huynh nhìn cái gì vậy, đó đích thực là một con rồng mà!"


Thần Nam nói:"hồi trước ở trong rừng biên giới phía Tây huynh đã thấy qua một con rồng xanh dài 30 trượng, so với con rồng xanh đó thì con rồng này xem ra chỉ là rồng con, rồng cháu của nó thôi."


"Thật hả, đúng là to như thế ư?" Nạp Lan Nhược Thủy lộ vẻ nghi hoặc.


"Hắc hắc, tiểu tử này không nhầm đâu, thứ hắn thấy đích thị là một con cự long, cự long có thân hình dài hơn 30 trượng. Đây bất quá chẳng qua chỉ là một con phi long bình thường,so ra nó cao cấp hơn những con địa long một chút bới vì những con địa long thì không biết bay mà thôi." Lão vu bà không biết lúc nào đã đến sau lưng bọn họ.


Thần Nam quay đầu lại, như muốn đón chào người hàng xóm khủng khiếp này.


Lão vu bà như gật nhẹ đầu rồi nói: "rồng Tây phương chia làm 05 loại: địa long, phi long, Á long, cự long, thánh long. Ngoài trừ địa long không thể bay thì bốn loại còn lại đều có thể bay. Địa long toàn thân dài khoảng năm trượng, phi long bảy trượng, Á long thân dài từ khoảng mười lăm đến hai mươi trượng, cự long ít nhất cũng phải ba mươi trượng. Ta chưa bao giờ thấy qua thánh long, nhưng nghe người ta nói tất cả thánh long đều là những con rồng có năng lực đặc dị, lực lượng cường đại của nó không nhất thiết phải tương ứng với kích thước thân hình của nó."


Nạp Lan Nhược Thủy cười nói:"Ma pháp bà bà quả nhiên kiến thức uyên bác."


"Hắc hắc, dù sao mà nói ta cũng đã từng sống qua ở tây đại lục một đoạn thời gian, nếu một chút kiến thức này cũng không biết thì không khỏi bị người ta cười chê ư. Nha đầu nhà ngươi nói chuyện ngọt lắm, thật là dễ thương hơn nhiều so với tiểu nha đầu Sở Ngọc, tiểu nha đầu ấy thấy ta đã muốn bỏ chạy ngay."


Trong trường, long kị sĩ Tư Mã Lăng Không hướng về phía mọi người như đang giải thích gì đó, mọi người lắng nghe có vẻ thích thú. Ngay lúc này tiểu bảo chủ Sở Ngọc đột nhiên lấm la lấm lét xuất hiện, cô không ngừng nhìn xung quanh trường như đang kiếm ai đó.


Thần Nam và Nạp Lan Nhược Thủy nhìn nhau một cái, không chịu được đều lộ ra nét tiếu ý.


Lão vu bà giận dữ nói: "Tử nha đầu lại đến! Ta đáng sợ lắm sao? Mà sao mỗi lần đến kì sĩ phủ đều lén lén lút lút, hừ, thực là làm ta phát bực!"


Trinh sát xong "tình hình", tiểu bảo chủ thở ra một hơi dài như trút được gánh nặng, như một con quỷ nghịch ngợm, chạy đến giữa trường.


"Tư Mã Lăng Không, tại sao quay về mà không bẩm báo cho bổn công chúa biết!"Chúng nhân sau khi trông thấy tiểu ác ma xinh đẹp này đều nở nụ cười, nhưng vừa liếc nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Tư Mã Lăng Không như trái banh xẹp, lập tức nín liền.


"Công chúa điện hạ cát tường."


Tiểu bảo chúa thể hiện cái bản tính ngang ngược bất di bất dịch của mình, nói:"những người đi đến tây đại lục để tu luyện, sau khi quay về, đều đến chổ ta để báo cáo, nói, là ngươi đã không chuẩn bị lễ vật cho ta phải không?" nói xong, cô xoay qua nhìn vào con phi long đang được vây quanh, tiếp:"Con rồng này cũng không tồi đấy, có phải quà cho ta không? Nhưng mà nhìn nó xấu xí quá, để xem nào, ta đành phải miễn cưỡng mà thu nhận nó vậy.


Nghe xong, Tư Mã Lăng Không mặt mày xám xanh nhưng cũng ráng nở một nụ cười nói: "Tiểu bảo chúa, đây là tọa kị của thần, hạ thần có chuẩn bị một món quà cho công chúa nhưng còn để ở nhà, sẽ ngay lập tức mang đến."


Thần Nam cuối cùng cũng hiểu tiểu ác ma ở đế đô đúng hợp với bốn chữ "thanh danh tại ngoại", ai đã từng gặp cô ta đều phải đau đầu. Có thể tưởng tượng được những tử đệ quý tộc này đã có một thời niên thiếu đáng thương như thế nào.


"Nói vậy là ngươi không muốn đưa con rồng này cho ta?"


"không phải ......Cái này......"


Tiểu bảo chủ hắng giọng nói: "tên khí quỷ, yên tâm đi, ta không cần phải có cái con quái vật xấu xí như thế này đâu, ta ở vùng biên cương phía tây đã trông qua rồng, so với con của ngươi thì lớn hơn nhiều."


Tư Mã Lăng Không vuốt mồ hôi lạnh rồi nói: "Đây bất quá chỉ là một con phi long thì làm sao mà to bằng những con cự long đó."


Tiểu bảo chủ nói:"Con rồng này biết nghe lời không, ta có thể cưỡi nó bay lên trời không?"


"Đương nhiên là được."


"Thật tốt quá!" Trên mặt tiểu bảo chủ lập tức thần tình hưng phấn hẳn lên.


Tư Mã Lăng Không vỗ vào phi long, nói:"sau khi ngươi bay lên phía trên, phải bình tĩnh và vững vàng một chút, nghe rõ chưa?"


Phi long như có nhân tính, gật đầu ra hiệu.


Mọi người cảm thấy thật phi thường.


Tiểu bảo chúa hơi giật mình, nói: "nó có thể hiểu tiếng người hả."


"Đương nhiên, rồng là loài vật có trí tuệ mà, dù nó chỉ là con phi long cấp hai thôi nhưng cũng có thể hiểu vài tiếng người đơn giản."


Tiểu bảo chủ hưng phấn leo lên lưng rồng.


Ngay lúc này Lão vu bà ở đằng sau đám đông, gọi lớn: "Ngọc nhi, nếu muốn bay thì hãy cùng ta học ma pháp, con sẽ thấy thích hơn, tại sao lại phải cần những con rồng này." Nói xong Lão vu bà bay bổng lên, di chuyển đến giữa trường.


Tiểu bảo chủ thấy Lão vu bà ngay lập tức trên mặt đại biến nhưng lập tức thay bằng một nụ cười.


"Chào bà bà, ta có việc, phải lập tức quay lại hoàng cung." Vừa nói xong liền tức tốc từ trên lưng rồng trược xuống đất rồi như cá chạch lẫn vào trong đám đông.


Chúng vị kỳ sĩ bao quanh trố mắt nhìn nhau rồi đột nhiên phá lên cười.


Lão vu bà hét to: "Tiểu nha đầu mới thấy ta đã chạy à, quay lại đây." Bà ta niệm một câu chú ngữ phong hệ là Phong Tường Thuật tức tốc đuổi theo.


Ở đằng xa Tiểu bảo chủ quay lại nói: "Không phải đâu, thực sự ta phải hồi cung ngay......"......Tiểu bảo chúa bị truy đuổi như vậy, miệng thì kêu la rầm trời nhưng không dám phản kháng.


Thần Nam thấy cô ta lâm vào cảnh quẫn bách, không chịu được nữa, lập tức cười khoái trá.


Nạp Lan Nhược Thủy kéo chéo áo hắn nói: "Đừng cười, huynh không thấy ai cũng phải ráng nhịn à, nếu mà bị tiểu nha đầu đó thấy thì huynh gặp rắc rối đến nơi rồi đó."


Thần Nam đương nhiên hiểu tiểu bảo chủ bản tính ác ma, chờ khi tiểu bảo chủ nhìn về phía hắn thì hắn sẽ nín cười ngay lập tức.


Lão vu bà cười nói: "Hắc hắc, đừng có làm mình làm mẩy như vậy, nhiều người cầu xin ta nhưng ta không dạy. Con đừng tưởng ta không thể bay lên trời, để ta giúp con!"


Lão vu bà lại niệm động một chú ngữ, một quang cầu thủy lam sắc quang mang bao quanh tiểu bảo chủ, làm cô ta cứ bồng bềnh giữa không trung.


"Chơi vui không? Theo ta học một thời gian con cũng có thể làm được như vậy."Mặc dù tiểu bảo chủ lộ vẻ thích thú nhưng khi nghe những lời nói sau cùng của Lão vu bà thì lắc đầu quầy quậy.


Lão vu bà lập tức thu lại năng lượng ma pháp, tiểu bảo chủ liền la hét không ngừng từ trên không rớt xuống đất, chỉ thôi khi được một đạo quang mang nhu hòa đỡ lại, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã sợ hãi đến trắng bệch.


Thần Nam cuối cùng cũng biết tại sao tiểu bảo chủ lại sợ Lão vu bà đến như vậy, đồng thời cũng biết tại sao mà cô ta không chịu bái Lão vu bà làm sư phụ.


Bấy giờ, Tư Mã Lăng Không tiến lên thi lễ, nói: "tham kiến ma pháp bà bà."


"Ừ, miễn lễ. Hảo tiểu tử, mới tí tuổi đầu đã sở hữu một con rồng rồi."


Tư Mã Lăng Không nói: "Tiền bối quá khen, vãn bối còn thua kém tiền bối rất nhiều.


Năm đó tiền bối tu luyện tại tây đại lục, uy danh viễn bá, đến tận bây giờ mọi người đều nhắc."


Lão vu bà khục khặc cười nói:"Lời ngươi nói quả không sai, nhưng so ra trong lớp trẻ bây giờ, khó kiếm được ai có thể bì với ngươi, hãy tiếp tục cố gắng, nay mai chắc sẽ trở thành tứ giai cự long kị sĩ."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Thương cho roi cho vọt?

Thương cho roi cho vọt?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Vài chục năm

27-06-2016
Đồng cỏ may ngày ấy

Đồng cỏ may ngày ấy

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Ai từng bảo

27-06-2016
Yêu thầm

Yêu thầm

Lúc đi học, tôi thương thầm một anh học trên mình hai khóa. Anh ấy là tâm điểm của

24-06-2016
Ấu thơ tươi đẹp

Ấu thơ tươi đẹp

"Những đêm như thế này em cũng không ngủ. Em sợ khi mở mắt thức dậy đã nhìn thấy

24-06-2016
Biệt thự máu

Biệt thự máu

Tôi gặp ông Thịnh trong lúc ngồi chờ một chuyến bay. Chuyến bay tôi đi hôm đó bị

24-06-2016
Một lời khen

Một lời khen

Tôi lờ mờ hiểu rằng ở đây chẳng ai ưa một đứa trẻ da đen con nhà nghèo, gầy gò

30-06-2016
Vị ngọt đôi môi

Vị ngọt đôi môi

Rầm ... chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nó đã bị lão ấn ngay vào góc phòng. *** Lão

24-06-2016