XtGem Forum catalog
Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung

Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 118
5 sao 5 / 5 ( 39 đánh giá )

Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung - Hồi 42

↓↓
Trương Dực Ðức Đại Náo Cầu Trường Bản


Lưu Dự Châu Thua Chạy Cửa Hán Tân


Lại nói Trung Tấn, Trung Thân chặn đường Triệu Vân. Vân hoa giáo đâm, Tấn giơ búa đở.


Hai ngựa giao nhau, chưa được ba hiệp, Tấn bị Vân đâm một nhát giáo ngã nhào, rồi Vân cướp đường chạy.

bạn đang xem “Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trung Thân vác kích đuổi theo, sắp đến sau lưng, ngọn kích chỉ còn cách mnh Triệu Vân có vài tấc.


Vân quay đầu ngựa lại, thì hai người chạm vào nhau.


Vân tay trái lấy giáo gạt họa kích, tay phải rút gươm báu ra, chém một nhát, Thân đứt phăng nửa mũ và nữa mặt.


Trung Thân chết lăn xuống ngựa, quân lính chạy tan cả.


Triệu Vân thoát được, chạy về cầu Trường Bản; lại nghe thấy đàng sau có tiếng reo, thì là Văn Sính dẫn quân đuổi tới. Vân đến đầu cầu thì người ngựa đã mỏi mệt, vẫn thấy Trương Phi cưỡi ngựa đứng trên cầu, liền kêu to:


- Dực Ðức cứu ta với!


Phi nói:


- Tử Long cứ chạy cho mau, còn quân đuổi để mặc ta chống cự.


Vân tế ngựa qua cầu, đi được hơn hai mươi dặm, thì gặp Huyền Ðức cùng mọi người đương nghỉ dưới gốc cây.


Vân xuống ngựa thụp xuống đất khóc.


Huyền Ðức cũng khóc.


Vân thở hổn hển, nói:


- Tội Vân chết vạn lần cũng còn nhẹ. My phu nhân vì bị thương nặng, không chịu lên ngựa, nên gieo mình xuống giếng tự vẫn. Vân phải đạp đổ bức tường đất để lấp giếng đi. Bụng mang công tử, mình phá vòng vây, nhờ hồng phúc của chúa công, may mắn thoát nạn. Vừa nãy công tử còn oe oe ở trong bọc, bây giờ không thấy động đậy gì nữa, hay là thế nào rồi đây...


Vân vội cởi bọc ra xem, thì A Ðẩu vẫn ngủ say, Vân mừng rỡ nói:


- May quá, công tử không việc g!


Rồi hai tay nâng đưa cho Huyền Ðức.


Huyền Ðức đỡ lấy A Ðẩu, rồi ném phịch xuống đất, nói:


- Vì ngươi, suỵt nữa ta mất một viên đại tướng!


Triệu Vân vội vàng cúi xuống đất ôm lấy A Ðẩu, khóc lạy, nói:


- Vân dù gan óc lầy đất, cũng không đủ báo được!


Người sau có thơ rằng:


Hổ thiêng vùng vẫy trong quân Tháo,


Rồng nhỏ nằm trong bọc Tử Long


Trung ấy lấy gì yên ủi được,


Ném con thu lấy bụng anh hùng


Lại nói, Vân Sính đem quân đuổi theo Triệu Vân đến cầu Trường Bản, thì gặp Trương Phi, râu hùm vểnh ngược, hai mắt trợn trừng, tay cầm xà mâu, cượi ngựa đứng sững trên cầu.


Lại thấy sau rừng ở mé Ðông cầu bụi bay mù mịt, Sính tưởng có quân phục, dừng ngay ngựa lại, không dám tiến nữa. Một lát, Tào Nhân, Lý Ðiển, Hạ Hầu Ðôn, Hạ Hầu Uyên, Nhạc Tiến, Trương Kiên, Hứa Chử lũ lượt kéo đến.


Trương Phi vẫn cứ trợn mắt, cầm ngang ngọn mâu đứng sững trên cầu.


Tướng Tào thấy vậy, ai cũng sợ là mẹo Khổng Minh không dám tiến gần nữa và bày thành thế trận.


Các tướng Tào đứng dàn hàng chữ nhất ở bên Tây cầu, rồi sai người phi ngựa báo với Tào Tháo.


Tháo nghe tin cũng lật đật lên ngựa chạy đến.


Trương Phi trợn mắt tròn xoe trông thấy hậu quân có tán vóc vàng, mao, việt, tinh, kỳ: đoán biết là Tào Tháo hoài nghi nên đến xem, Phi bèn thét lên một tiếng cực to rằng:


- Ta là Trương Dực Ðức nước Yên đây! Ai dám cùng ta quyết một trận tử chiến nào?


Tiếng Phi to như tiếng sấm, quân Tào nghe thấy run cầm cập.


Tào Tháo vội sai cụp tàn tán xuống, ngoảnh lại bảo tả hữu:


- Bây giờ ta mới nhớ lời Vân Trường nói khi trước rằng Trương Dực Ðức ở trong đám quân trăm vạn, lấy đầu thượng tướng như thò tay vào túi lấy đồ vật. Nay gặp Dực Ðức, không nên khinh địch.


Nói chưa dứt lời, Trương Phi lại trợn mắt quát một tiếng nữa:


- Trương Dực Ðức người nước Yên đây! Ai dám cùng ta quyết một trận tử chiến nào?


Tào Tháo thấy Trương Phi kiêu dũng như thế, có ý muốn lui.


Trương Phi thấy sau trận Tào hơi rục rịch, lại vác mâu quát to:


- Ðánh cũng không đánh, lui cũng chẳng lui, là cớ làm sao?


Phi quát chưa dứt tiếng, Hạ Hầu Kiệt ở bên cạnh Tào Tháo khiếp sợ quá, đứt ruột và gan, ngã nhào xuống ngựa.


Tháo liền quay ngựa chạy.


Quân tướng Tháo thấy vậy cũng nhằm phía Tây chạy cả.


Thật là: ứa con nít miệng còn hơi sữa chịu làm sao được tiếng sấm sét; kẻ tiều phu ốm yếu sao chịu nổi tiếng gầm của hổ báo?


Lúc ấy, người vứt giáo, kẻ rớt mũ, không biết bao nhiêu mà kể.


Người như nước trào, ngựa như núi lở, quân lính giày xéo lên nhau.


Ðời sau có thơ rằng:


Trường Bản cầu này sát khí sinh,


Ngang mâu, chững ngựa, mắt long lanh.


Bên tai một tiếng vang như sấm,


Khiếp vía quân Tào vội rút nhanh.


Tào Tháo sợ oai Trương Phi, tế ngựa về Tây, mũ trâm rơi cả, đầu tóc rũ rượi.


Trương Liêu, Hứa Chử phải chạy lên giữ lấy giây cương.


Trương Liêu thấy Tào Tháo rụng rời, hết vía bèn nói rằng:


- Thừa Tướng đừng sợ, Trương Phi chỉ có một mình thôi! Giờ ta quay binh lại đánh, chắc bắt được Lưu Bị.


Tháo bấy giờ mới hoàn hồn, sai ngay Trương Liêu, Hứa Chử trở lại cầu Trường Bản xem ra sao.


Nói về Trương Phi thấy quân Tào xô nhau chạy cả, không dám đuổi theo, liền truyền cho hai mươi tên kỵ mã đương tế ngựa sau rừng, cởi những cành cây buộc ở đuôi ngựa ra, chặt phá cầu đi, rồi về ra mắt Huyền Ðức, thuật lại việc chặt cầu.


Huyền Ðức nói:


- Em ta dũng cảm thì dũng cảm thực, nhưng tiếc vì mưu mẹo kém.


Phi hỏi sao, Huyền Ðức nói:


- Tào Tháo khôn lắm, em chặt cầu đi, tất hắn sắp đem quân đuổi đến bây giờ.


Phi nói:


- Tôi quát mấy tiếng, đẩy lui hắn mấy dặm, đâu còn dám quay đầu lại?


Huyền Ðức nói:


- Giá em để nguyên cái cầu, thì hắn tưởng có quân mai phục tất không dám sang. Nay chặt cầu đi, hắn biết mnh ít quân sợ hãi, tất hắn đuổi theo. Mà quân hắn hàng trăm vạn, dẫu có qua sông Trường Giang, sông Hàn Thủy thì lấy người mà lấp cũng được, một cái cầu gãy có coi ra mùi gì?


Nói xong, lập tức dẫn cả bọn theo đường nhỏ đi tắt ra Hán Tân theo lối Miện Dương.


Trương Liêu, Hứa Chử đi dò xem tin tức cầu Trường Bản, về báo rằng:


- Trương Phi đã chặt cầu và đi rồi.


Tháo nói:


- Nếu hắn chặt cầu tức là có ỵ sợ rồi.


Bèn truyền ngay lệnh, sai một vạn quân dựng ba nhịp cầu nổi, đến đêm hôm ấy phải xong.


Lý Ðiển nói:


- Tôi sợ đó là mưu Gia Cát Lượng chăng, không nên khinh tiến.


Tháo nói:


- Trương Phi là một đứa dũng phu, có mưu mẹo gì mà sợ!


Bèn truyền lệnh hỏa tốc tiến quân.


Huyền Ðức đi gần đến Hán Tân, bỗng thấy phía sau bụi bay mù mịt, trống đánh vang trời, tiếng reo dậy đất, liền nói:


- Trước mặt có sông to ngăn trở, sau lưng có quân đuổi theo, làm thế nào bây giờ?


Vội vàng sai Triệu Vân chuẩn bị cự địch.


Tào Tháo truyền lệnh trong quân rằng:


- Nay Lưu Bị như cá trong chậu, như hổ trong cũi, nếu không bắt sống lúc này th khác nào thả cá xuống biển, đuổi hổ về rừng, các tướng nến cố sức!


Quân tướng nghe vậy, ai cũng ra sức đuổi riết.


Bỗng sau núi tiếng trống nổi lên, một đội quân mã kéo ra, gọi to lên rằng:


- Ta đợi đây đã lâu rồi!


Tướng đi đầu là Vân Trường, tay vác đao thanh long, cưỡi ngựa xích thố, sang Giang Hạ mượn được một vạn quân mã, về đến nửa đường dò biết được tin đánh nhau ở Ðương Dương, Trường Bản, nên từ đường ấy đánh lại.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Sính lễ

Sính lễ

Thiềm vẫn ngồi trong góc bếp ôm chặt lấy đứa con nhỏ, thằng bé đã nín khóc rồi

24-06-2016
Có mất đi đâu...

Có mất đi đâu...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Đã từ

25-06-2016
Búp bê lật đật

Búp bê lật đật

Phải cho nó biết tự vươn vai đứng dậy trước những khó khăn thách thức thì sau này

24-06-2016
"Sáng rồi, bà ngủ đi"

"Sáng rồi, bà ngủ đi"

Phát hiện đồng hồ báo thức đã hết pin, trời lại lạnh, anh không muốn ra ngoài mua

30-06-2016
Mưa và nước mắt

Mưa và nước mắt

Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách

30-06-2016
Một người anh

Một người anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Sau khi có

27-06-2016
Cô nàng đỏng đảnh

Cô nàng đỏng đảnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016