Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung

Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 118
5 sao 5 / 5 ( 108 đánh giá )

Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung - Hồi 21

↓↓

- Thôi! Xin đừng quá khiêm như thế!

bạn đang xem “Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Huyền Ðức nói:


- Bị vô tài thiển học, từ lâu sống trong tăm tối, nay nhờ ơn Thừa Tướng, Bị được vào triều làm quan. Quả thật chẳng biết những ai là anh hùng trong thiên hạ...


Tháo gặng hỏi:


- Dù không biết mặt đi nữa, cũng có nghe tiếng chứ?


Bấy giờ, Huyền Ðức mới làm bộ suy nghĩ, rồi kể ra:


- Kìa như Viên Thuật ở Hoài Nam, binh nhiều lương đủ, chiếm cứ một phương, có thể gọi là anh hùng?


Tháo cười nói:


- Hắn chỉ là bộ xương khô trong mả! Sớm tối rồi ta bắt sống cho mà xem!


Huyền Ðức lại nói:


- Thế thì Viên Thiệu ở Hà Bắc kia, nhà bốn đời làm đến Tam công, quan lại tay chân, cùng môn hạ đầy dẫy khắp nơi, nay chiếm Ký châu như hổ cứ nhất phương, văn quan võ tướng rất nhiều, có thể gọi là anh hùng?


Tháo lại cười nữa:


- Viên Thiệu mặt béo mà gan non, háo mưu mà vô đoán, gánh việc lớn thì tiếc thân, thấy lợi nhỏ lại quên mệnh, không phải là anh hùng!


Huyền Ðức lại suy nghĩ giây lát rồi nói:


- Có người kia nổi tiếng là một trong "Tám tay tài tuấn", uy trấn chín châu: đó là Lưu Cảnh Thăng, có thể gọi là anh hùng?


Tháo lắc đầu:


- Lưu Biểu chỉ có hư danh, không có thực tài. Ðâu phải là anh hùng!


Huyền Ðức nói:


- Thế thì có người này đang độ huyết khí hăng hái, trí dũng kiêm toàn, hiện làm lãnh tụ toàn cõi Giang Ðông: như Tôn Bá Phù đã đáng mặt anh hùng vậy.


Tháo vẫn chưa chịu:


- Tôn Sách nhờ tiếng của cha mà được thế. Chưa phải là anh hùng!


Huyền Ðức nói:


- Thế thì Lưu Quý Ngọc ở Ích châu có thể gọi là anh hùng chăng?


Tháo nói:


- Lưu Chương tuy là giòng Tôn Thất, nhưng chỉ làm con chó giữ nhà mà thôi! Anh hùng gì?


Huyền Ðức nói:


- Vậy còn những người như Trương Tú, Trương Lỗ, Hàn Toại... thì thế nào?


Tháo vỗ tay cười ha hả:


- Chao ôi! Cái lũ tiểu nhân lúc nhúc ấy, đếm xỉa đến làm gì!


Huyền Ðức kết thúc:


- Vậy thì ngoài những người vừa kể, Bị chẳng biết có ai nữa.


Tháo dõng dạc nói:


- Người anh hùng ấy à? Phải là người nuôi chí lớn trong tim óc, lại phải có mưu cao kế giỏi, có tài bao tàng cả máy vũ trụ trong lòng, có chí nuối trời mửa đất, ấy mới đáng mặt anh hùng chứ?


Huyền Ðức hỏi:


- Ai là người được như thế?


Tháo chẳng úp mở gì nữa, trỏ tay sang Huyền Ðức, rồi lại trỏ về ngực mình mà nói thẳng ra rằng:


- Anh hùng trong thiên hạ ngày nay, chỉ có Sứ quân với... Tháo này thôi!


Huyền Ðức nghe qua, giật nẩy mình lên! Ðôi đũa cầm trên tay bất giác rơi xuống đất!


May thay, lúc ấy trời sắp đổ mưa, vừa vặn có tiếng sấm nổ ran!...


Huyền Ðức mới từ từ cúi xuống, vừa lượm đôi đũa vừa nói rằng:


- Oai trời to thật! Vừa nghe một tiếng, đã đến nỗi này...


Tháo cười hỏi:


- Trượng phu mà cũng sợ sấm à?


Huyền Ðức nghiêm trang nói:


- Ðến Thánh nhân xưa kia, nghe sấm rền gió thét cũng còn biến sắc mặt nữa là tôi!


Thế là Huyền Ðức kịp thời thác ra chuyện "sợ sấm" mà che đậy được cái sợ thực của mình.


Tháo thì cho rằng Huyền Ðức còn tầm thường, từ đó không nghi ngờ nữa.


Người sau có thơ khen Huyền Ðức rằng:


Gượng vào hang cọp tạm nương thân,


Lộ mặt anh hùng, đũa rớt lăn!


Vội vã bầy ra trò sợ sấm,


Tùy cơ ứng biến lẹ như thần.


Cơn mưa vừa dứt, bỗng thấy hai người xông xáo vào hậu viên, tay cầm bảo kiếm lăm lăm, chạy sồng sọc thẳng tại tiểu đình. Tả hữu không sao cản nổi.


Tháo nhìn ra mới biến là Quan Vân Trường và Trương Phi.


Nguyên lai, hôm ấy, Quan, Trương ra ngoài thành săn bắn.


Khi trở về nghe tin Huyền Ðức bị Hứa Chử, Trương Liêu mời đi rồi, thì cứ một mạch chạy thẳng vào Tướng phủ, lại nghe nói Huyền Ðức đang ở hậu viên, sợ xẩy ra chuyện gì chăng, nên xung đột bất kể mà vào kỳ được.


Bấy giờ thấy rõ Huyền Ðức đang ngồi đối ẩm với Tháo, hai ông mới yên tâm, bèn chống gươm đứng lại.


Tháo hỏi:


- Hai người đến đây làm gì?


Vân Trường thưa:


- Bẩm, nghe Thừa tướng cùng gia huynh uống rượu, nên chúng tôi tới xin múa kiếm cho tiệc thêm vui.


Tháo cười nói:


- Ðây đâu phải tiệc Hồng môn mà cần đến Hạng Trang, Hạng Bá? (2)


Huyền Ðức cũng cười. Tháo bèn gọi quân hầu:


- Hãy lấy rượu cho hai "Phàn Khoái" uống, để hú vía!


Quan, Trương bái tạ. Chốc lát tiệc tan, Huyền Ðức cái biệt trở về.


Vân Trường nói:


- Huynh trưởng làm hai em sợ hết hồn!


Huyền Ðức đem chuyện đánh rơi đũa thuật lại cho hai em nghe.


Quan, Trương cùng hỏi:


- Như vậy là ý thế nào?


Huyền Ðức nói:


- Ta sở dĩ học việc làm vườn, là muốn cho Tháo coi thường anh không có chí lớn. Không ngờ Tháo lại nhận anh làm anh hùng, nên anh giật mình đến nỗi đánh rơi đũa. Anh sợ Tháo sinh nghi, vội mượn chuyện "sợ sấm" để che đậy...


Quan, Trương cùng bái phục:


- Huynh trưởng thật là cao kiến!


Hôm sau, Tháo lại mời Huyền Ðức vào uống rượu nữa. Ðang uống bỗng có tin báo:


- Mãn Sủng đi thám thính Viên Thiệu đã trở về.


Tháo cho gọi ngay vào hỏi. Mãn Sủng nói:


- Công Tôn Toản đã bị Viên Thiệu diệt rồi!


Huyền Ðức giật mình, vội hỏi:


- Ðầu đuôi ra sao? Mong ông kể cho nghe?


Sủng thuật lại rằng:


- Toản đánh nhau với Thiệu, gặp bất lợi, mới đắp lũy cao bao quanh thành hình trôn ốc. Bên trên thì xây lầu cao mười trượng, gọi là lầu Dịch kinh, trữ 30 vạn hộc gạo, làm kế cố giữ lâu dài. Quân sĩ kéo ra kéo vào bất thần. Nếu xảy có toán nào bị quân Thiệu vây, các tướng xin ra cứu thì Toản gạt đi mà rằng: "Nếu cứ cứu như thế, thì sau này mỗi khi ra trận, kẻ nào cũng trông đợi được cứu, không ai chịu tử chiến nữa." Nói rồi cứ bỏ mặc. Vì thế, mỗi khi quân Thiệu đến đánh, quân Toản đầu hàng rất nhiều. Toản cô thế, mới sai người mang thư về đây cầu cứu với Thừa tướng. Không ngờ giữa đường sứ giả bị quân Thiệu bắt được. Toản lại đưa thư qua Trương Yên, ngầm hẹn đốt lửa làm hiệu, trong đánh ra, ngoài đánh vào. Nhưng người đưa thư cũng bị Viên Thiệu bắt nốt. Thiệu bèn nhân kế trong thư, đốt lửa ngoài thành lừa dụ Toản. Toản kéo quân ra đánh thì bị phục binh bốn mặt bổ vây. Quân hao tổn mất quá nửa, Toản phải rút vào thành cố thủ. Sau đó, Thiệu ngầm sai quân đào đường hầm... dần dần vào thẳng bên dưới lầu Toản ở rồi chui lên phóng hỏa. Toản không còn đường chạy, liền đem vợ con ra giết trước, rồi treo cổ tự tử. Thây cả nhà bị lửa cháy thành than. Hiện Thiệu đã thu hết quân của Toản, thanh thế rất lớn. Em Thiệu là Viên Thuật ở Hoài Nam kiêu xa quá độ, không thương quân dân, bị họ làm phản rất nhiều. Thuật đã phải sai người qua nói với Thiệu, xin nhường lại Ðế hiệu. Thiệu đòi lấy ấn ngọc, Thuật đã hứa tự mình mang tới nộp. Hiện Thuật đã rời Hoài Nam để qua Hà bắc. Nếu hai anh em y hiệp sức thì ta khó mà trừ được. Xin Thừa tướng tính gấp đi mới xong.


Nghe tin Công Tôn Toản đã chết, Huyền Ðức nhớ tới công ơn tiến cử mình ngày trước, lòng bồi hồi thương cảm. Lại không biết Triệu Tử Long ra sao, lưu lạc về đâu, lòng càng áy náy không yên, nhân nghĩ thầm rằng:


- Nay mình không thừa cơ hội, tìm kế thoát thân, thì biết đợi tới bao giờ?


Bèn đứng dậy nói với Tháo:


- Viên Thuật nếu chạy sang với Thiệu, ắt phải qua lối Từ châu. Xin cho Bị một đạo binh kéo đi triệt đường, có thể bắt được Thuật!


Tháo cười nói:


- Ðược rồi. Ngày mai tôi sẽ tâu Thiên tử, cho ông khởi binh.


Hôm sau, Huyền Ðức vào chầu Vua. Tháo sai Huyền Ðức tổng đốc 5 vạn binh mã kéo đi đánh Viên Thuật.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Đơn xin phép hẹn hò

Đơn xin phép hẹn hò

Sau khi tụi mình học chung với nhau gần hết năm, tớ nhận ra cậu thật sự rất là dễ

30-06-2016
Đường về nhà

Đường về nhà

Phụ nữ hai mươi lăm tuổi. Hẹn hò vội vã, đối thoại hời hợt. Quên mất cách đánh

28-06-2016
Có một loài hoa trắng

Có một loài hoa trắng

Mọi chuyện đến quá nhanh khiến tôi khó xử, tôi không biết mình có đủ dũng khí để

26-06-2016
Con đường anh chọn

Con đường anh chọn

Mùa xuân đã về trên khắp phố phường Hà Nội từ lúc nào. Một màn đêm lạnh giá

24-06-2016
Bài học nhớ đời

Bài học nhớ đời

Gấu lớn cứ bắt nạt Thỏ nhỏ. Chẳng chi cả mà nó cứ tóm lấy Thỏ rồi bạt tai

24-06-2016
Lạc lối

Lạc lối

Tôi là ai? Tôi từ đâu đến? Tháng ngày hôm nay đã là bao nhiêu rồi? Tuyết vẫn còn rơi

24-06-2016

Old school Swatch Watches