Insane
Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung

Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 118
5 sao 5 / 5 ( 26 đánh giá )

Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung - Hồi 16

↓↓
Cửa Nha Môn, Phụng Tiên Bắn Kích


Sông Vị Thủy, Mạnh Ðức Thua Quân


Dương Ðại-tướng xin dâng một kế để bắt Lưu Bị. Viên Thuật hỏi kế ra làm sao. Ðại-tướng nói:


- Lưu Bị đóng quân ở Tiểu Bái. Tuy rằng dễ lấy nhưng còn Lữ Bố giữ ở Từ Châu. Lần trước ta đã hứa đem vàng, lụa, lương và ngựa cho Lữ Bố, nay vẫn chưa đưa thì có lẽ hắn giúp Lưu Bị. Chúa công nên sai người đưa lương cho hắn, trước nữa mua chuộc lấy lòng hắn, để ta có sang đánh Lưu Bị hắn đừng động binh, họa chăng ta mới bắt được Lưu Bị, rồi sau ta đánh Lữ Bố, đánh Lữ Bố rồi sau lấy Từ Châu.

bạn đang xem “Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thuật nghe lời, liền sai Hàn Dận đem hai mươi vạn hộc thóc và một bức mật thư đưa cho Lữ Bố.


Bố mừng lắm, trọng đãi Hàn Dận, Dận về cáo với Viện Thuật. Thuật sai Kỷ Linh làm đại tướng, Lôi Bạc, Trần Lan làm phó tướng, đem vài vạn quân sang đánh Tiểu Bái.


Lưu Bị nghe tin bàn với chư tướng.


Trương Phi xin ra đánh.


Tôn Càn nói:


- Nay Tiểu Bái binh ít, lương hiếm, nên đưa thư về Từ Châu, cầu cứu Lữ Bố.


Trương Phi nói:


- Lữ Bố nào hắn chịu cứu mình!


Lưu Bị nói:


- Càn nói phải đấy.


Liền đưa thư sang Từ Châu, thư rằng:


Từ khi được nhờ tướng quân nghĩ đến cho tôi nương thân ở đất Tiểu Bái, tôi thực bái phục đức cao của ngài. Nay Viên Thuật muốn báo thù riêng sai Kỷ Linh đem binh đến huyện. Nguy ở sớm tối. Phi tướng quân không ai cứu được.


Xin tướng quân đem quân đến, cứu cho nạn gấp này, thì chúng tôi được hân hạnh lắm.


Lữ Bố xem xong thư, bàn với Trần Cung rằng:


- Mới rồi Viên Thuật đưa lương và gửi thư cho ta để cầu ta đừng cứu Lưu Bị. Nay Lưu Bị lại cầu cứu. Ta nghĩ Lưu Bị đóng ở Tiểu Bái vị tất có bao giờ hại được ta. Chứ Viên Thuật nếu đánh được Lưu Bị, chắn hắn lại kết liên với các tướng ở Thái Sơn để đánh ta, ta sẽ không yên được với hắn. Không bằng đi cứu Lưu Bị.


Nói rồi liền điểm quân đi.


Kỷ Linh cất quân kéo bừa đi, đi đến mé sông Nam huyện Bái, lập doanh trại đóng quân, ban ngày cắm cờ đỏ ối cả trên núi dưới sông; ban đêm đốt lửa sáng choang cả trên trời dưới đất.


Trong huyện Lưu Bị chỉ có hơn năm ngàn người, miễn cưỡng ra ngoài huyện bố trí lập doanh trại. Chợt có người đến báo:


- Lữ Bố dẫn quân đến mé Tây Nam, cách huyện có một dặm, lập trại đóng quân.


Kỷ Linh thấy Lữ Bố đến cứu Lưu Bị, sai ngay người đưa thư trách rằng thất tín.


Lữ Bố xem xong thư cười nói rằng:


- Ta có một kế làm cho Viên, Lưu không bên nào trách được ta.


Nói rồi sai sứ sang mời cả Kỷ Linh và Lưu Bị đến ăn yến.


Lưu Bị thấy Bố mời, muốn đi ngay, Quan, Trương can rằng:


- Anh không nên đi. Lữ Bố có bụng bất lương gì chăng?


Lưu Bị nói:


- Ta đối đãi hắn tử tế, tất hắn không hại ta.


Lưu lên ngựa đi, Quan, Trương cũng đi theo đến trại Lữ Bố. Khi vào chào Bố, Bố nói:


- Nay tôi đến đây để gỡ nạn cho ông. Ngày khác ông đắc chí, đừng quên tôi nhé!


Lưu Bị tạ ơn, Lữ Bố mời ngồi. Quan, Trương cầm kiếm đứng đằng sau, chợt có người báo:


- Kỷ Linh đã đến.


Lưu Bị nghe thấy, giật nẩy mình, muốn lánh mặt đi. Lữ Bố nói:


- Nay ta mời hai ông đến để cùng bàn, không được nghi hoặc gì cả.


Lưu Bị chưa rõ tình ý làm sao, trong bụng nghi nghi hoặc hoặc.


Kỷ Linh xuống ngựa vào trại, trông thấy Lưu Bị ngồi trong trướng cũng mất vía, quay mình trở ra. Lữ Bố bước lên kéo lại, như kéo đứa trẻ con. Kỷ Linh sợ nói rằng:


- Thế ra tướng quân định giết tôi à!


Bố nói:


- Ðâu lại thế!


Linh lại hỏi:


- Hay là tướng quân định giết thằng tai to kia?


Bố lại nói:


- Cũng không phải.


Linh lại hỏi:


- Thế thì ra làm sao?


Bố nói:


- Lưu Bị cùng ta như anh em một nhà vậy. Nay bị tướng quân sang đây đe dọa, nên ta đến cứu.


Linh lại sợ, nói rằng:


- Nếu thế thì tướng quân giết tôi rồi!


Bố nói:


- Có lẽ đâu thế. Tính tôi không hay đánh nhau, chỉ muốn làm cho thôi đánh nhau. Tôi nay định giải hòa cho hai ông.


Linh nói:


- Xin dám hỏi cách giải hòa thế nào?


Bố nói:


- Tôi có một phép, nhưng còn tùy lòng trời!


Nói rồi kéo Linh vào trong trướng, để hai người gặp nhau, Lưu Bị, Kỷ Linh đều có lòng nghi kỵ lẫn nhau.


Lữ Bố ngồi giữa, mời Kỷ Linh ngồi bên tả, Lưu Bị ngồi bên hữu, rồi sai mở tiệc yến, uống rượu.


Rượu được vài tuần, Bố nói:


- Hai bên cùng nể mặt ta thì cùng bãi binh cả.


Lưu Bị không nói gì. Kỷ Linh nói:


- Tôi phụng mệnh chúa công tôi, đem sang đây mười vạn quân chỉ cốt bắt Lưu Bị, bãi binh thế nào được?


Trương Phi đứng sau lưng Lưu Bị nghe nói nổi giận, tuốt ngay kiếm ra quát to lên rằng:


- Binh ta tuy ít, nhưng ta coi các ngươi như đàn trẻ mà thôi, ngươi có bằng lũ giặc khăn vàng hàng trăm vạn không, mà dám toan hại anh ta?


Quan Công vội vàng ngăn nói rằng:


- Hãy xem chủ ý của Lữ tướng quân định thế nào, bấy giờ về trại đánh nhau cũng không chậm.


Lữ Bố nói:


- Ta mời hai bên đến để giải hòa, chứ không có mời đến đây để đánh nhau.


Bên này Kỷ Linh tức giận lắm, mà bên kia Trương Phi chỉ lăm lăm muốn đánh. Lữ Bố cũng nổi giận lên mà bên kia Trương Phi chỉ lăm lăm muốn đánh. Lữ Bố cũng nổi giận lên mà truyền rằng:


- Quân đâu! Ðem kích ra đây!


Quân đem kích ra đưa cho Lữ Bố. Kỷ Linh, Lưu Bị không biết thế nào, cùng sợ mất vía.


Bố nói:


- Ta can hai bên mãi không nghe. Vậy để tùy lòng trời định quyết việc này!


Không ai hiểu Lữ Bố định làm gì. Lữ Bố sai quân mang họa kích ra ngoài cửa nha môn, cắm tận đằng xa cùng kiệt, rồi ngoảnh lại bảo hai người rằng:


- Từ đây ra đó, cách 150 bước. Ta xin bắn một phát tên, nếu trúng vào ngạnh kích thì hai bên phải bãi binh; nhược bằng bắn không trúng thì mặc ý hai bên đi mà đánh nhau. Ta định như thế, ai không nghe thì ta gồm sức với bên kia để đánh.


Kỷ Linh thấy kích cắm xa thế mười phần chắc cả mười rằng: Lữ Bố tài đến đâu cũng không sao bắn tin được, liền ưng theo ý Lữ Bố.


Lưu Bị thì vẫn đành muốn thế rồi.


Lữ Bố mời hai bên ngồi xuống, mỗi người uống một chén rượu, rượu cạn chén rồi, Bố sai đem cung lại.


Huyền Ðức khấn thầm, chỉ muốn cho bắn trúng là hay.


Lữ Bố vén tay áo bào, đặt mũi tên, giương hết sức cung. Dây cung bật đánh tạch một tiếng, tên ra vùn vụt, mười mắt nhìn theo; chớp mắt một cái trúng ngay ngạnh kích. Các tướng trên trướng dưới thềm đều reo ầm vỗ tay.


Ðời sau có thơ khen rằng:


Ôn Hầu bắn giỏi thật diệu kỳ!


Từng ở nha môn gỡ được nguy.


Trời rụng quả nhiên hơn Hậu Nghệ!


Vượn kêu hơn hẳn sức Do Cơ.


Dây gân hổ kéo cung căng thẳng,


Tên cánh diều bay vụt vụt đi.


Ðuôi báo lung lây xuyên ngạnh kích.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Mưa Sài Gòn

Mưa Sài Gòn

Nhưng mẹ biết, dù mưa hay nắng, còn có một Sài Gòn khác có thể che mưa che nắng cho

24-06-2016
Những chiếc răng....!

Những chiếc răng....!

- "Em phải nhổ cái răng đó đi nó mới hết đau, em mà không nhổ đi răng mới cũng sẽ

24-06-2016
Người lập dị

Người lập dị

- Tại sao cậu luôn kì quặc như vậy chứ? Tớ thực sự không thể hiểu nổi cậu. –

29-06-2016
Tình yêu và tham vọng

Tình yêu và tham vọng

(khotruyenhay.gq) - Mày không biết liêm sỉ à, cướp người yêu người khác vui lắm

29-06-2016
Nàng

Nàng

Tôi đang ở tiệc cưới. Và tôi say. Say không phải vì rượu. Tôi chắc chắn. Rượu chỉ

24-06-2016
Nợ anh lời xin lỗi

Nợ anh lời xin lỗi

Rất lâu về sau này, lời xin lỗi năm ấy tôi cũng không dám thốt ra. Mà anh cũng không

24-06-2016