Ring ring
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 70
5 sao 5 / 5 ( 108 đánh giá )

Phong Vân - Đan Thanh - Tập 1 - Kinh thế thiếu niên - Chương 1 - Phong

↓↓
Đao, dường như âm thầm than thở...Đây là một thanh đao không tầm thường.


Đao dài ba thước bảy tấc , sắc bén không tỳ vết, vừa nhìn đã biết là một thanh bảo đao tuyệt thế!


Bảo đao tuy tốt, song lúc này lại bám đầy bụi đất, mạng nhện giăng kín xung quanh, ánh sáng rực rỡ năm xưa từ lâu đã ra đi muôn đời không trở lại!


Trước kia, đao cũng từng trải qua quãng thời gian hiển hách. Nó từng nằm trong bàn tay cường tráng của chủ nhân, chém rơi đầu vô số cao thủ.

bạn đang xem “Phong Vân - Đan Thanh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhưng giờ đây, nó lại bị treo lơ đãng trong một góc u ám của căn phòng hẹp này, hai bên chất đống nông cụ, hào quang trong quá khứ đã hoàn toàn bị bóng tối vùi lấp!


Nếu như nó chỉ là một thanh đao bình thường, thì cũng chẳng có gì đáng nói.


Nhưng, nó lại là một thanh bảo đao tuyệt thế!


Thử hỏi một thanh đao như vậy, sao có thể khuất thân trong cái xó tăm tối này?


Chủ nhân của nó, người đang ở phương nào? Liệu y có giống thanh đao này, cũng khuất thân ở nơi không đáng khuất thân chăng?


Đao tên "Tuyết Ẩm", rốt cuộc nó muốn uống máu, hay muốn nuốt hận từ đây?


***


Nhiếp Phong lòng đầy hiếu kỳ không dời mắt khỏi Tuyết Ẩm, mới sáu tuổi đầu, vậy mà nó có thể chăm chú nhìn Tuyết Ẩm suốt ba thời thần rồi.


Cơn gió muộn khẽ lẻn vào căn nhà nhỏ dột nát, làm phất lên những sợi tóc trơn mềm của Nhiếp Phong. Gương mặt cậu nhỏ nhắn thanh tú, trong nét thanh tú lại ẩn chứa vài phần kiên nghị, cương nhu hài hòa.


Nó rất muốn nâng thanh đại đao này lên, thử xem nó nặng chừng nào.


Nó nhớ phụ thân đã từng nhấc bổng Tuyết Ẩm hết sức dễ dàng, thậm chí còn dùng nó để bổ củi!


Bảo đao dùng để bổ củi, lãng phí biết bao, đáng buồn biết bao. Nhưng đây là số phận của đao, chỉ trách chủ nhân nó lòng dạ sắt đá!


Tất nhiên Nhiếp Phong không hiểu nguyên nhân trong đó, trong suy nghĩ thơ ngây nó chỉ một lòng muốn học theo phụ thân, nâng được Tuyết Ẩm, để có thể giúp đỡ cha mình một tay.


Huống hồ thanh đao này không giống những con dao bổ củi bình thường, nó tỏa ra một thứ ánh sáng khó hiểu, vô cùng hấp dẫn Nhiếp Phong.


Ngay cả phụ thân chưa từng cho phép cậu chạm vào Tuyết Ẩm, song tâm hồn bé bỏng vẫn luôn nôn nao muốn thử xem sao.


Dưới ánh nến bập bùng, Tuyết Ẩm tựa như dạ quỷ, lặng lẽ cám dỗ Nhiếp Phong...Nhiếp Phong nhíu chặt lông mày, tâm ý đã quyết, liền tìm một cái ghế thấp, đạp chân lên đó, vừa định lấy Tuyết Ẩm xuống, bỗng cảm thấy thanh đao này nặng một cách lạ thường, lại còn một cảm giác kỳ quái tràn vào trong tim...Đó là một cảm giác bất tường.


Đao dùng giết người, đa số đều mang theo cảm giác bất tường.


Nhiếp Phong biết chuyện không hay, nhưng đã muộn quá rồi.


***


Người, đích thực là một mỹ nhân tuyệt thế.


Nàng có một cái tên rất ôn nhu, nàng gọi là Nhan Doanh!


Nàng đang ở trong bếp của căn nhà sơ sài này, tay không ngừng băm một miếng thịt, tựa như muốn băm mãi cho đến khi đất trời héo mòn.


Người phụ nữ này chính là mẫu thân của Nhiếp Phong!


Ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ tìm vào trong bếp, lạc trên gương mặt nàng; gương mặt đó xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở, mắt mày như trchàng vẽ, mặt như hoa sen, phảng phất nhỏ một giọt lệ cũng sẽ làm vỡ làn da nàng.


Còn trái tim nàng? Liệu trái tim nàng có mềm yếu như vậy không, một giọt lệ cũng làm nó tan vỡ ư?


Nữ nhân mỹ lệ này cũng giống Tuyết Ẩm, cùng thuộc về một nam nhân.


Thiên hạ đệ nhất đao khách từng một thời lừng lẫy - Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương!


Vừa nghĩ đến Nhiếp Nhân Vương, tay Nhan Doanh càng băm thịt mau hơn, dùng lực càng mạnh hơn, cứ như quyết băm nát nó thành thịt vụn.


Miếng thịt dưới lưỡi dao cũng như nỗi oán giận của nàng, nỗi oán giận hơn sáu năm trời...Nhớ khi xưa, nàng yêu Nhiếp Nhân Vương uy võ bất phàm, ngưỡng mộ y là nhân vật số một trong các đao khách, ai ngờ từ sau khi cùng y kết tình vợ chồng, ái lang bỗng phong đao quy điền, cả trái tim y cũng bị phong tỏa!


Áo vải thô sơ, không giấu nổi làn da ngọc ngà; sợi sợi khói bếp, không che nổi sắc đẹp khuynh thành.


Nàng, đích thực là mỹ nhân trong các mỹ nhân.


Một mỹ nhân dường này, vốn dĩ phải xứng với thiên hạ đệ nhất đao khách, sao chịu luân lạc làm một thôn phụ xoàng xĩnh, cả ngày làm bạn với việc bếp núc quét dọn, cuối cùng để củi lửa làm nhơ bẩn dung nhan?


Đúng là phẫn uất ngập lòng...Không cách nào xả hận, chỉ biết vung dao càng nhanh, thịt vụn càng thêm vụn.


Nàng đang suy nghĩ xuất thần, chợt nghe "keng" một tiếng! Âm thanh từ ngoài bếp vọng vào, Nhan Doanh thầm hoảng hốt, chạy vội ra ngoài xem chuyện gì.


Chỉ thấy Nhiếp Phong đứng trên ghế thấp, nghệt mặt nhìn Tuyết Ẩm rơi trên sàn nhà.


Nặng quá! Một hán tử khỏe mạnh muốn giương cao thanh đao này cũng cảm thấy trầy trật, huống chi Nhiếp Phong chỉ mới sáu tuổi, dù lấy được Tuyết Ẩm xuống cũng không tài nào nâng nổi, thế là tuột tay, Tuyết Ẩm va mạnh xuống đất, làm nứt ra một vết rạn trên mặt đất!


"Ôi, Phong nhi, con làm gì thế?" Nhan Doanh ôm chầm lấy Nhiếp Phong, song cậu bé huyết mạch bình hòa, sắc mặt không hề kinh hãi.


"Mẹ, bên trong thanh đao này hình như có thứ gì đáng sợ ý!" Nhiếp Phong không hiểu vì sao, hồn nhiên hỏi.


Nhan Doanh lảng tránh không trả lời, nói: "Thằng bé ngốc này, chẳng phải cha con đã dặn đừng chạm vào nó rồi còn gì? Sao con không nghe lời cha dạy?"


Giọng nói của nàng dịu dàng lạ thường.


"Con...con chỉ muốn giúp cha bổ củi!" Nhiếp Phong nhìn mẹ, dáng điệu ngây thơ khiến Nhan Doanh đổi giận thành cười.


Suy cho cùng, tuy Nhiếp Nhân Vương làm nàng thất vọng, nhưng nàng vẫn còn đứa con dễ thương này.


Nàng dắt tay Nhiếp Phong, nói: "Mẹ con mình đừng để cha con trông thấy, kẻo cha lại mắng cho đấy. Nào, mẹ nhặt lên cho!"


Nàng cúi mình định nhặt đao, nhưng bỗng phát giác nó nặng đến nỗi cả nàng cũng không nâng được; bất chợt, một thanh âm sâu trầm vang lên: "Đừng giúp nó! Để nó tự lo đi!"


Đó là một nam tử râu quai nón, thân hình cao lớn, mặc quần áo màu nâu, bề ngoài trông bình thường như một người nông dân, chỉ riêng khuôn mặt lại toát lên vẻ rắn rỏi khiến cả người như một con mãnh hổ, mãnh hổ trong các mãnh hổ!


"Cha!" Nhiếp Phong cất tiếng gọi.


Hóa ra nam tử đó là phụ thân của Nhiếp Phong - Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương!


Nhiếp Nhân Vương liếc nhìn tàn cục trên mặt đất, rồi nghiêng đầu nói với con trai: "Cha đã dặn con chớ đụng vào Tuyết Ẩm; nếu lần này con đã tự lấy nó xuống, vậy thì chính con phải treo nó lại lên tường!"


"Nhân Vương, Phong Nhi mới chỉ sáu tuổi, sao có thể treo lên được? Chàng không nói đùa đấy chứ?" Nhan Doanh hỏi vặn.


"Bất luận thế nào, thân là nam tử, phải gánh vác mọi trách nhiệm đối với những việc do mình gây ra!" Nhiếp Nhân Vương nhẹ vỗ vai trái Nhiếp Phong, hỏi: "Phong nhi, con hiểu chưa?"


Nhiếp Phong nửa hiểu nửa không, nhưng ánh mắt lộ ra sắc thái kiên nghị hiếm có ở một đứa bé, chầm chậm gật đầu.


"Tốt lắm!" Nhiếp Nhân Vương giãn nét mặt mỉm cười, nói tiếp: "Con còn nhớ Băng Tâm Quyết cha đã dạy con không?"


"Nhớ ạ! Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh!" (Lòng như băng trong, trời sập không hoảng)


"Đúng rồi. Băng Tâm Quyết giúp cho tâm hồn thư thái, cha chỉ muốn con luyện thành thạo Băng Tâm Quyết, không muốn thấy con cầm thương múa đao lần nào nữa, biết chưa?"


Nhiếp Phong thắc mắc: "Tại sao ạ?"


"Trẻ con đừng hỏi nhiều, đợi sau này con lớn, tự nhiên sẽ hiểu nỗi khổ tâm của cha." Nhiếp Nhân Vương nói rồi quay mình hỏi Nhan Doanh đứng bên: "Doanh, nàng bảo có phải không?" Y nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhưng chẳng rõ vì sao mặt nàng lộ sắc giận, hất luôn tay y ra.


Nhiếp Nhân Vương mơ hồ cảm thấy không ổn.


Trong khi đó, Nhiếp Phong không để ý gì đến sự khác lạ của cha mẹ, chỉ đăm đăm nhìn Tuyết Ẩm, con mắt tròn xoe tựa như đang nói với thanh đao: "Tuyết Ẩm ơi Tuyết Ẩm! Ta nhất định có thể đặt mi về chỗ cũ!"


***


Nghĩ thì nghĩ vậy, song với sức lực nhỏ nhoi của Nhiếp Phong, muốn treo lại Tuyết Ẩm nào phải chuyện đơn giản?


Ngày thứ ba rồi, nó vẫn bền bỉ nỗ lực nâng Tuyết Ẩm, được nửa đường lại buộc phải buông xuống, lần này nối tiếp lần khác, không hề gián đoạn.


Nhan Doanh uể oải tựa nghiêng người bên cửa sổ, từ ngoài chỉ thấy nửa gương mặt xinh đẹp, mắt phượng đang theo dõi con trai mình thử hết cách này đến cách khác, nàng không khỏi cảm thấy đứa bé này đúng là ngốc nghếch thậm tệ.


Tính khí giống hệt phụ thân nó!


Nhiếp Nhân Vương lại đi làm ruộng, dường như y làm công việc này không biết chán; còn Nhan Doanh hàng ngày trừ việc vo gạo nấu cơm và quét dọn, quá nửa thời gian là buồn chán ngồi bên cửa sổ, ngẩn ngơ vươn hết tầm mắt ra bên ngoài, cũng chả biết mình đang nghĩ gì.


Có đôi lúc, nếu hàng xóm đi qua, họ đều thân thiện gọi nàng một tiếng "Nhiếp đại tẩu", Nhan Doanh lại phải miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đương nhiên, nụ cười khá cứng nhắc.


Đúng vậy! Nàng không thích người khác gọi nàng như thế. Nàng vốn phải được gọi là "Nhiếp phu nhân" mà, nếu như Nhiếp Nhân Vương vẫn là thiên hạ đệ nhất đao khách...Tiếc rằng, Nhiếp Nhân Vương đã không còn là thiên hạ đệ nhất đao khách khi xưa, nàng cũng vĩnh viễn không phải là "Nhiếp phu nhân".


Ba chữ "Nhiếp đại tẩu" như khoan vào tai nàng, đúng là từng chữ như sấm!


Đối với nàng mà nói, cuộc sống nông thôn tuy nhạt nhẽo buồn tẻ , nhưng may mà nàng vẫn còn Nhiếp Phong, đứa bé này đem đến niềm vui cho nàng.


Nhiếp Phong không giống phần lớn những đứa trẻ khác! Nó không ưa nhiều lời, cũng không hỏi những vấn đề mà người ta không cách nào giải thích, nhưng điều quan trọng nhất là, cậu rất thích bám lấy Nhan Doanh.


Đây có lẽ là điểm di truyền nổi bật duy nhất từ thiên hạ đệ nhất đao khách.


Thấy Nhiếp Phong loay hoay đã lâu, Nhan Doanh không cầm được lòng thương con, liền khuyên: "Phong nhi, nghỉ ngơi một lát đã, đừng để mệt quá."


Nhiếp Phong vẫn không chịu bỏ cuộc giữa chừng, đáp: "Mẹ, con sẽ làm được."


Một mặt cậu vẫn ngoan cường kiên trì, song hơi thở đã ngày càng nặng nề.


Nhan Doanh cũng không nổi nóng, nàng thầm nghĩ tâm sức nó đã bỏ ra tất sẽ phí công vô ích, dù là mẹ nhưng nàng không hề tin rằng Nhiếp Phong có thể làm được.


Song nàng đã quá coi thường con trai mình, nếu nàng biết mấy tối vừa qua, mỗi khi đêm khuya thanh vắng, một bóng đen nhỏ bé vẫn không ngừng nỗ lực, chắc hẳn, nàng sẽ phải giật mình kinh ngạc!


***


Vào buổi sáng ngày thứ năm, trời còn chưa bình minh, Nhan Doanh đã dậy trước vào bếp chuẩn bị bữa sáng.


Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, nàng đã phát hiện ra một chuyện kỳ lạ, bất giác kêu to một tiếng!


Tuyết Ẩm đã được treo ổn định trên tường, Nhan Doanh không thể tin nổi vào mắt mình, nhìn trân trân không nói nên lời!


Nhiếp Nhân Vương nghe tiếng chạy ra, tình cảnh trước mắt cũng khiến y kinh ngạc.


Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau.


"Phong nhi treo lên à?" Nhiếp Nhân Vương hỏi.


Nhan Doanh lắc đầu: "Ai biết được! Nó lấy đâu ra khả năng đấy?"


"Đi theo ta!" Nhiếp Nhân Vương vừa nói vừa cùng Nhan Doanh tiến vào phòng ngủ của Nhiếp Phong.


Trong căn phòng mờ tối, Nhiếp Phong vẫn đang say sưa nằm ngủ, thậm chí tiếng kêu ban nãy của Nhan Doanh cũng không làm cậu tỉnh giấc, xem ra cậu đã kiệt sức vì mệt mỏi.


Nhiếp Nhân Vương tỉ mỉ quan sát, thấy hai tay con trai bị ma sát rách cả da thịt, hiển nhiên đã bị té ngã vô số lần. Y xem hết những vết thương đó, rồi chợt nói: "Quả là một đứa trẻ bất khuất."

Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Mong manh và bền chặt

Mong manh và bền chặt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ" "-

28-06-2016
Nắng mới

Nắng mới

Nhớ lại chỉ mới hôm kia, nó dẫn mấy đứa con gái vào đấy ăn uống thỏa thuê, nó

26-06-2016
Nhà hoang

Nhà hoang

(khotruyenhay.gq) - Có lẽ phải đưa mẹ về quê! Ở thế này mệt mỏi lắm – Anh nói -

27-06-2016
Một cuộc trở về

Một cuộc trở về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Miền kí ức trong nhau

Miền kí ức trong nhau

Cuộc sống cuốn ta đi trong cõi động, trong vô vàn những tính toán, bon chen..Có lúc ta

26-06-2016
Love bus

Love bus

Hạnh phúc đôi khi như cơn gió, nếu ta không nắm giữ sẽ bay đi rất nhanh. *** 1. Hạnh

26-06-2016