Chữ 'giáo' còn chưa rời khỏi miệng, Bộ Kinh Vẫn đã ra tay trước chiếm tiên cơ, chém tới một kiếm! Tốc độ của kiếm, đã vượt qua cực hạn của nó, bởi vì nó tự biết Hoắc gia kiếm pháp không bằng kiếm pháp của đối thủ, chỉ có cách ép được địch thủ trước, mới có hi vọng chiến thắng, vị vậy tấn công trước! Trong chớp mắt kiếm đã đâm tới trước mắt Kiếm Thần, Kiếm Thần tuy lần đầu so tài với người, nhưng không hề có vẻ hoảng sợ, ngược lại càng trấn định tự nhiên.
bạn đang xem “Phong Vân - Đan Thanh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Ba" một tiếng, mộc kiếm đánh trúng trúc bổng, Bộ Kinh Vân mượn lực phản chấn khai ra!
Hai người giao thủ liền phân ra hay dở ngay, Kiếm Thần được sư phụ tận tâm tài bồi, không chỉ có kiếm pháp kỳ tinh, mà ngay cả nội lực cũng hơn Bộ Kinh Vân một bậc. Ngồi ở một bên hắc y hán tử không khỏi trong lòng thầm khen: "Thần nhi khí độ ung dung, một kiếm này phá được tất cả kiếm thế!"
Bộ Kinh Vân đứng ở tại chỗ, nó không tin một kiếm liền bị Kiếm Thần đánh ra làm chính mình bị đẩy lui. Quá nhanh!, Thoáng chốc trong lúc đó, trong lòng dần trầm xuống.
Kiếm Thần lễ phép khom người , nói: "Đa tạ."
Bộ Kinh Vân trong lòng biết đụng phải kì địch, song bây giờ nhận thua, thì không có hi vọng thắng được nữa, hắc y thúc thúc cũng nhìn hắn không thôi.
Đánh, mặc dù thất bại, nhưng không đánh, thì tất bại không thể nghi ngờ!
Tâm niệm vừa động, lập tức dùng lại Hoắc gia kiếm pháp công hướng Kiếm Thần, lần này thế công tuy không nhanh bằng kiếm thứ nhất, nhưng ra chiêu kín đáo, thế đạo càng sắc bén, chiêu chiêu không chút lưu tình. Song Kiếm Thần thân thủ nhanh nhẹn dị thường, ngăn cản dễ dàng.
Hắc y hán tử thấy Bộ Kinh Vân ra chiêu như thế, thầm nghĩ: "Kinh giác tấn công không ngớt, không để lại đường sống, hiểm độc như vậy, thật là hậu bối hiếm thấy!"
Lại thấy Kiếm Thần vẫn chỉ thủ chứ không tấn công, là y muốn nhường cho đối phương, lại nghĩ: "Thần nhi tính cách thiện lương, là người học kiếm mà không có chí tiến thủ, thật là không toàn vẹn!
Đang ở thế khó phân giải, Bộ Kinh Vân thấy Kiếm Thần chỉ thủ chứ không tấn công, thầm nghĩ đối phương khinh thường mình, kích phát lệ khí của nó, kiếm thế trở nên cứng cỏi! Hai người giao đấu hơn mười chiêu, Kiếm Thần trong lòng khó nghĩ: "Tiếp tục dây dưa như thế này không phải là biện pháp! Nếu để Bộ Kinh Vân ngẫu nhiên tìm được sơ hở tất sẽ bại ngay, đến lúc đó sợ rắng sẽ phụ ơn giáo dưỡng của sư phụ, ta không thể bại!" Kiếm Thần suy nghĩ như vậy, đột nhiên đem kiếm trong tay xuất ra, bắn ngược hướng về phía Bộ Kinh Vân, đúng là kiếm thức "Mạc Danh Kì Diệu" trong kiếm pháp mà sư phụ đã dạy. Kiếm chiêu chủ yếu sử dụng kĩ xảo, có thể lấy phương vị khó có thể dự liệu quay lại tập kích địch nhân, Bộ Kinh Vân không kịp phản ứng, cổ tay phải lập tức trúng kiếm, trúc bổng trong tay liền bị rơi ra!
"Ba ba" hai tiếng, trúc bổng rơi trên mặt đất, tựa như tâm của Bộ Kinh Vân rơi trên mặt đất nát bấy! Thắng bại đã phân?
Bộ Kinh Vân ngơ ngác đứng tại chỗ, nó thất bại? Sử dụng kiếm pháp của nó căn bản không cách nào có thể thắng được Kiếm Thần? Nhưng nếu bại bởi Kiếm Thần, tất cả hy vọng báo thù của hắn đều hôi phi yên diệt!
Nó không cam lòng!
Trong thoáng chốc, nhiều năm qua chịu đựng đủ loại cay đắng, huyết hải thâm cừu của Hoắc Bộ Thiên, khắc sâu vào trái tim bé nhỏ của nó, nó không thể không phát tác!
Nó tuyệt không thể bỏ qua như thế, nó oán hận lão thiên, oán hận vận mệnh! Oán hận vạn vật trong thiên địa !
Hận hận hận hận hận ...... hận!
Chìm đắm trong cừu hận một khắc, Bộ Kinh Vân trên mặt bỗng dưng một trận rõ ràng, đột nhiên nó như hiểu được cái gì đó!
Đúng rồi! Là kiếm ý, kiếm ý của Bi Thống Mạc Danh! nó rốt cuộc đã hiểu được!
Nhanh như tia chớp nó nhặt trúc bổng trên mặt đất, nhảy lên giữa không trung, nó muốn tái chiến, nó không trừ thủ đoạn, thậm chí dùng tới kiếm pháp của đối thủ!
Thù sâu như biển! Bộ Kinh Vân trên lưng mang nặng bi thống dời núi lấp bể, điên cuồng xuất ra một thức - Bi Thống Mạc Danh! Khoảnh khắc này, cây cối bốn phía dường như bị cảm động, sa sa tác hưởng, giống như hoài niệm tiếng khóc oan tình của dạ quỷ!
Bi cùng thống trong lòng Bộ Kinh Vân không ngừng đan xen vào nhau, trên tay nó xuất ra bóng kiếm đột nhiên lần lượt thay đổi hóa thành võng kiếm tung hoành đầy trời hướng tới Kiếm Thần lao xuống.
Kiếm Thần thấy Bộ Kinh Vân từ không trung đánh xuống chiêu thức đúng là Đi Thống Mạc Danh, không khỏi kinh ngạc tại chỗ!
Ngay cả hắc y hán tử luôn luôn tỉnh táo cũng biến sắc, thầm nghĩ: "Bi Thống Mạc Danh? nó có thể học trộm được, ngộ tính cực cao!"
Kiếm Thần mặc dù kinh ngạc, nhưng không hổ là kỳ tài luyện kiếm, đối thủ sử dụng Bi Thống Mạc Danh, y tự nhiên cũng sử dụng Bi Thống Mạc Danh ra ngăn cản. Trong chốc lát, mặt đất lại mọc lên một kiếm võng, đón lấy võng kiếm của Bộ Kinh Vân.
Võng Kiếm đầy trời chạm nhau, nhất thời phát ra liên miên "Ba ba" tiếng vang chói tai!
Kiếm thần sở dĩ đã tập luyện chiêu này nhiều lần rồi nên xuất ra cũng thuần thục hơn Bộ Kinh Vân, đáng tiếc y thuở nhỏ được sư phụ tận tâm che chở, có thể nói là trời sinh êm ấm, trong lòng y cũng không có bi thống!
Bóng kiếm chạm nhau, võng kiếm của y lập tức tan vỡ, kiếm ở trong tay cũng bị võng kiếm của Bộ Kinh Vân áp chế, Bộ Kinh Vân thuận tay xuất ra một chiêu, mộc kiếm tức thì rời tay, bắn nhanh về phía hắc y hán tử đang xem cuộc chiến , Kiếm Thần chấn động, hô to: "Sư phụ, cẩn thận!"
Hắc y hán tử nọ vẫn đang nhìn hai người đồng thời sử xuất Bi Thống Mạc Danh, liền thấy mộc kiếm bay đến ngay trước mặt, trong lòng còn đang ngẫm nghĩ: "nếu không phải Hoắc gia kiếm pháp cùng kiếm pháp của ta còn có một khoảng cách, lấy tư chất của Kinh giác, tuyệt không hề thua kém Thần nhi, đáng tiếc, trong thế kiếm của nó lai bao hàm lệ khí vô cùng, cổ lệ khí này khiến nó ......" nghĩ tới đây, chuôi mộc kiếm như tia chớp bay tới, còn cách trước mặt hai tấc, y vẫn không để ý, giờ phút này ánh mắt nhanh chóng rơi trên mộc kiếm, bỗng dưng, mộc kiếm một trận vặn vẹo, rơi xuống mặt đất!
Một cái ánh mắt của y cũng làm cho thanh mộc kiếm cong queo, tu vi cực cao, đương thời vô song! Kiếm thần không ngờ tới chính sư phụ mình võ nghệ dĩ nhiên lại đạt cảnh giới cao thâm như thế, Bộ Kinh Vân lại càng kinh ngạc, thế gian thật có cao nhân như vậy? Nếu như được y truyền thụ, ngày báo thù sẽ không còn xa nữa!
Lập tức Bộ Kinh Vân không hề chần chờ, nó từ trước đến giờ không chịu khuất tất, nhưng vì Hoắc Bộ Thiên, quỳ xuống trước mặt hắc y hán tử, nói: "Thỉnh thúc thúc thu cháu làm đồ đệ!" Nó không biết làm cái gì, cũng chẳng biết nói gì cả, chỉ si ngốc cúi đầu, chờ hắc y hán tử trả lời, nhưng qua một hồi lâu mà vẫn không thấy trả lời. Một lúc sau, đột nhiên nghe Kiếm Thần nói: "Kinh giác, đứng lên đi!"
Bộ Kinh Vân lúc này mới ngẩng lên, phát giác hắc y hán tử không thấy tung tích, trước mắt hiện lên một trận u buồn.
Kiếm Thần như sao lại không hiểu, lựa lời an ủi : "Sư phụ đã trở về phòng nghỉ ngơi, nếu người không cự tuyệt ngươi, thì nhất định đang phân vân!"
Bộ Kinh Vân nhìn phòng ngủ của hắc y hán tử , cũng không lên tiếng.
đêm lạnh như nước.
Hắc y hán tử nọ vẫn nằm trên giường, ngắm nhìn bầu trời trăng sáng, nhớ về một đoạn chuyện xưa ...... bởi vì hôm nay y nhìn thấy Bộ Kinh Vân xuất ra chiêu Bi Thống Mạc Danh!
Y vẫn nhớ kỹ, một thức này, năm đau thương đó ......
Năm ấy tu vi kiếm thuật của y đã đạt cực đỉnh, thanh vọng cực cao, đáng tiếc trong chốn giang hồ kết nhiều ân oán, rốt cục rước lấy họa.
Lúc y trở về sau một thời gian đi xa, phát giác ái thê đã bị cừu gia giết chết, y thậm chí không biết là kẻ thù nào gây nên, muốn báo thù cũng không biết hướng đến ai cả!
Y ôm chặt thi thể ái thê ngây người ba ngày ba đêm, không ăn không ngủ, đau xót gần chết, nhưng khóc không ra nước mắt! Y nguyện bản thân có thể khóc lớn một hồi, nhưng là hết lần này tới lần khác đều không ra nửa giọt nước mắt ......
Bấy giờ y mới hiểu được, bi thống lớn nhất cũng không phải là rơi lệ, là một người chịu đựng bi thống cực điểm mà không rơi ra nước mắt thì bi thống đó mới là khó chịu đựng nhất!
Ngay đêm thứ ba, đêm đó trời mưa to, y không áp chế nổi bi thống trong lòng, ôm lấy thi thể của thê tử đưa vào phòng, trong cơn mưa, điên cuồng múa kiếm!
Nếu không có cách nào để khóc, y muốn đem tất cả bi thống trong lòng phát tiết trên thân kiếm!
Vì vậy y đã sáng tạo ra chiêu thức này, vì tình mà sinh ra một thức - Bi Thống Mạc Danh, khiến tất cả mọi vật trong vòng mười trượng bị phá hủy hoàn toàn, ngay cả hạt mưa cũng không có cách nào rơi xuống mặt đất trong phạm vi võng kiếm!
Đây là Bi Thống Mạc Danh!
Sau đó, y vì bi thống quá độ mà hiểu được tất cả thế sự đều là hư không, bèn giả chết thoái ẩn, không hề nhắc tới tên mình.
Bởi vì bi thống mạc danh chính là chuyển bi thống trong lòng phát lên kiếm trong tay, kiếm ý áp đảo kiếm thức bằng kiếm quyết. Người sử kiếm trong lòng càng bi thống, càng dễ dàng nắm lấy cái tinh túy của kiếm chiêu. Hắc y hán tử cảm thấy Kiếm Thần chưa từng khổ cực, nó chưa bao giờ trải qua biến cố thảm sự, trong lòng không có bi thống, luyện nữa cũng là uổng công
Bộ Kinh Vân sau khi từ bỏ việc học trộm,lại tự đem thân bất hạnh nhập vào trong kiếm chiêu, đúng là một kẻ có thể đào tạo thành tài hiếm hoi! Một đứa nhỏ như vậy, nếu chú tâm tài bồi thì sẽ có một ngày, nhất định có thể đem kiếm đạo phát dương quang đại!
Song, y cũng hiểu được, sau vẻ mặt lạnh lùng của Bộ Kinh Vân, chứa đựng đầy ai oán, cừu hận cùng lệ khí, giống như không thể quên được những việc trước kia. Nếu nó có một ngày kiếm nghệ đại thành, sợ rằng ......
Thật sự là không thể lường trước được. Dạy, hay là không dạy?
Y trầm tư cả hồi lâu, trong lòng thầm quyết định.
Sáng sớm, lúc Bộ Kinh Vân vừa mới xuống giường liền nghe thấy ngoài phòng truyền đến những tiếng động lạ, Vì vậy liền đi đến xem rốt cục là chuyện gì, chỉ thấy Kiếm Thần đang được hắc y hán tử dạy luyện kiếm.
Bộ Kinh Vân hơi ngạc nhiên. Lúc trước hai người bọn họ vì sợ mình biết nên bí mật nửa đêm luyện kiếm, nhưng hôm nay lại công nhiên lúc sáng sớm luyện võ, thật khiến người khác không thể hiểu được!
Kiếm Thần vừa thấy Bộ Kinh Vân tức thì nhoẻn miệng cười, nói: "Ngươi dậy rồi!"
Hắc y hán tử nọ vẫn quay lưng về phía Bộ Kinh Vân, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt bao hàm noãn ý, nói: "Dậy rồi! cháu cũng lại đây nhìn xem Thần nhi luyện kiếm đi!"
Bộ Kinh Vân vạn lần không ngờ tới đột nhiên y nói vậy, vội ứng tiếng "Vâng", sau đó liền chạy nhanh tới.
Hắc y hán tử nọ cười ấm áp, lập tức dạy Kiếm Thần, nói :" Yếu quyết kiếm pháp, chính là hình ý tương thông, không có tư thế nhất định...."
Bộ Kinh Vân đứng ở bên cạnh, một bên nghe y giảng giải, một bên nhìn Kiếm Thần múa kiếm không ngừng.
Tâm ý của hắc y thúc thúc này, đương nhiên nó tâm lĩnh thần hội, trên mặt không khỏi nổi lên một tia vui sướng, hắc y thúc thúc này tựa hồ kế tiếp sau Hoắc Bộ Thiên, người thứ hai đối tốt với nó.
Lần này, nó tuyệt không thể để mất cơ hội.
Vì vậy, Bộ Kinh Vân mỗi ngày đều đứng ở bên cạnh hắc y hán tử nghe, chỉ là tự nghe , hắc y hán tử nọ cũng không có trực tiếp dạy nó, cũng thủy chung không nói qua muốn thu nó làm đồ đệ chính thức.
Bộ Kinh Vân dù sao cũng không còn nơi nào có thể đến, cũng mừng rỡ thích thú nghe đàm kiếm luận đạo, học thêm được một chút về kiếm đạo, có rất nhiều thứ mà Hoắc Bộ Thiên không nói đến, ví như thúc thúc nọ từng nói, cảnh giới cao nhất của kiếm đạo không phải là nhân kiếm hợp nhất, mà là nhân kiếm lưỡng vong! Bộ Kinh Vân ngay cả nhân kiếm hợp nhất cũng không rõ, chứ nói gì đến nhân kiếm lưỡng vong.
Theo vậy mà nói, kiếm pháp cùng kiếm quyết bác đại tinh thâm dàn trải vô tận, phảng phất xa vời học mãi không hết, càng chớ có vọng tưởng đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất hoặc nhân kiếm lưỡng vong!
Ngoài trừ luyện kiếm, bởi vì tết trung thu gần kề, hắc y hán tử nọ cũng trở về dẫn nó và Kiếm Thần đến thị trấn mua đồ, Bộ Kinh Vân mới biết nguyên lai nó ở một gian khách điếm huyên náo trong trấn, tên là " Trung Hoa các".
Trung Hoa các ? nó tầm thường như thế, nhưng là ông chủ của một gian khách điếm, nội tinh thật không thể tưởng tượng nổi!
Khi trở về, ba người đi qua một tòa miếu sơn thần suy tàn, Kiếm Thần chợt nổi tâm tính trẻ thơ, đề nghị nói :" Sư phụ, sắp tới Trung Thi, đồ nhi muốn đến miếu sơn thần nguyện cầu một điều, có được không?"
Phong tục của dân gian đã ăn sâu vào dân tâm, ngay cả là Kiếm Thần bạch y cũng không ngoại lệ, hắc y hán tử tuy là không nói, nhưng không phản đối. Bộ Kinh Vân tựa hồ không nguyện ý vào thần miếu, nhưng cũng không có làm trái.
Hoang sơn cổ miếu, rất ít người thăm viếng, ngay cả người giữ miếu cũng không thấy bóng dáng, trên mình Bồ Tát phủ đầy mạng nhện cùng bụi bặm, thoáng nhìn cũng không rõ hình dạng gì, chẳng biết cung phụng Bồ Tát ra sao.
Trước thần án lại không có hương nến, Kiếm Thần cũng không để ý, cũng không úy kỵ một thân bạch y của mình, cứ như vậy quỳ trên mặt đất, hai tay chắp thành chữ thập, thì thào về phía Bồ Tát nói :" Tín nam Kiếm Thần, cầu bồ tát phù hộ cho sư phụ thân thể an khang, còn cầu Bồ Tát phù hộ cho sư phụ có thể thu nhận Kinh Giác làm đồ đệ...."
Tâm nguyện bình thường, chúc phúc bình thường, lúc này nó phảng phất không hề là một nam hài học kiếm, mà như một đứa nhỏ bình thường, ở đó cầu xin trời cao đem bình an đến cho song thân nó.
Tuy hắn chỉ thì thào nói nhỏ, song núi hoang tịch mịch, hắc y hán tử nọ vẫn nghe được hết sức rõ ràng.
Hắc y hán tử sau khi nghe xong, vẻ mặt vui mừng, Bộ Kinh Vân thấy Kiếm Thần quan tâm đến mình như thế, trong lòng âm thầm cảm kích.
Kiếm Thần còn đang lầm rầm không biết khấn cái gì, đột nhiên nói với Bộ Kinh Vân :" Kinh Giác, sao ngươi không cùng ta cầu thần? chẳng lẽ ngươi không muốn sư phụ nhận ngươi làm đồ đệ sao ?"
Bộ Kinh Vân cảm kích hắn một phen thành ý vừa rồi, không đành lòng lạnh lùng không đáp như thường ngày, vì vậy thản nhiên nói :" Tâm là thần, thần là tâm, nếu muốn hỏi thần, trước tiên tự hỏi tâm!"
Lời nói này như đúng mà không đúng, như tà mà không tà, Kiếm Thần lịch duyệt còn non nớt, đương nhiên không giải thích được ý đó, hắc y hán tử nọ sau khi nghe xong cũng không nói nhưng thầm dấy lên cảm xúc, lập tức hỏi :" Kinh Giác, những lời này của cháu là nghe được từ đâu?"
Bộ Kinh Vân nói :" Tự cháu nói."
Hắc y hán tử nọ thoáng động dung, không nghĩ tới một đứa nhỏ lại có thể nói ra những lời như vậy, vì vậy lại nói :" Ta đây cũng không hỏi thần, ta hỏi cháu! Tâm của cháu rốt cuộc suy nghĩ cái gì?"
Bộ Kinh Vân lạnh lùng ngưng mắt nhìn lên tượng Bồ Tát, chậm rãi xuất ra hai chữ :" Hận thiên(hận trời)!"
"Hận thiên?" hắc y hán tử lại ngẩn ra, hỏi :" Vì sao cháu phải hận trời?"
Bộ Kinh Vân im lặng, nó vốn cũng muốn hắc y hán tử hiểu được tâm ý của nó, nó cũng muốn mọi người khác hiểu rõ, đáng tiếc, căn bản nó không biết biểu đạt tâm ý của mình như thế nào, nó lại càng không biết làm sao để biểu đạt mối hận của mình với tạo hóa trớ trêu!
Kế phụ nó - Hoắc Bộ Thiên cả đời theo nhân nghĩa, kết quả thân đầu mỗi nơi, gặp thảm diệt môn! Nhưng tên Hùng Bá này lại vẫn tiêu dao khoái hoạt, hiển hách giang hồ. Giả như lão thiên có biết, hoắc trên đời thật có Bồ Tát minh xét nhân quả, vậy vì sao không trả một cái công đạo cho Hoắc Bộ Thiên? Rốt cuộc còn có thiên đạo không?
Hắc y hán tử nhìn nó tràn ngập vẻ phẫn hận, biết nó không muốn trả lời chuyện này, vì vậy chuyển hỏi :" Ngoại trừ hân thiên, cháu còn người nào không?"
Bộ Kinh Vân nhất thời huyết khí nổi lên, khác với vẻ lạnh lùng thường ngày, nghiến chặt răng nói :" Hùng Bá!"
"Tại sao?"
Bộ Kinh Vân không muốn giải thích vì sao, giải thích cũng chỉ vô dụng, nó chỉ nhìn hắc y hán tử, nghĩa vô phản cố ( quả quyết một sự thật không đổi) nói :" Người này không thể không giết!"
Hoắc y hán tử nọ cùng nó đối mắt một lúc lâu, rốt cục hướng lên trời hít một hơi dài, than nói :" Rất tốt....rất tốt...."
Y nói rồi bước ra ngoài trước tiên.
Ngày 11 tháng 8
Sáng sớm Kiếm Thần tự mình chuẩn bị đầy đủ ít trúc và lụa, hồ dán làm hoa đăng, giống như hân hoan vô cùng, thứ này như đồ chơi của trẻ thơ, mỗi một đứa nhỏ đều yêu thích không buông tay, Kiếm Thần chỉ mới mười tuổi, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ có Bộ Kinh Vân là ngoại lệ, nó đang ôm gối ngồi cạnh cửa xem Kiếm Thần bận rộn vô cùng, cũng không biết niềm vui thú ở đâu?
Chương trước | Chương sau