The Soda Pop
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 70
5 sao 5 / 5 ( 46 đánh giá )

Phong Vân - Đan Thanh - Chương 23 - Tử thần tái sinh

↓↓

Người đàn ông của Ngư Huyền Cơ cuối cùng lại khiến nàng không thể không cảm thán một câu "Ngàn vàng còn dễ kiếm, khó thấy người hữu tình"...

bạn đang xem “Phong Vân - Đan Thanh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bảo vật dễ kiếm, tình nghĩa khó cầu, quả thực là chuyện bi ai nhất trên thế gian...


Nhưng A Thiết lại vô cùng kiên định nói:


"Vì nàng, ta tuyệt không hối hận!"


Bảy chữ này dứt khoát như chém đinh chặt sắt, nhưng Thần mẫu vẫn tiếp tục thăm dò.


"Được! Hiếm khi thấy ngươi nói tuyệt đối không hối hận! Chỉ có điều lần này muốn ta phạm quy định của Thần mà chỉ ngươi cách cứu nó, lời nói thôi chưa đủ, ta cần phải được chứng minh!"


"Chứng minh thế nào?"


"Ngươi nếu đã là Bất khốc Tử thần, giả như ngươi có thể vì nó mà nhỏ xuống một một giọt nước mắt thì đó chính mà minh chứng tốt nhất!"


Lời vừa thốt ra, con ngươi A Thiết lập tức co rút lại, môi mím chặt, bởi vì đây đúng là nan đề với hắn!


Bất khốc Tử thần thì làm sao có thể có nước mắt? Ngữ điệu của hắn vẫn lạnh lùng mà bình thản hỏi:


"Có cách nào khác nữa không?"


"Biện pháp thay thế được thì cũng không phải là bằng chứng tốt nhất." Thần mẫu nói xong lại nhìn A Thiết, than thở:


"Thứ tình yêu mà lúc nào cũng có thể thay thế được thì đâu còn là tình yêu chân chính nữa, lẽ nào ngươi vẫn chưa rõ?"


"Ta hiểu rồi." A Thiết cũng ngưng trọng nhìn Thần mẫu, hỏi lại một lần:


"Nếu như ta có thể đổ lệ, bà thật sự có cách để cứu nàng chứ?"


Thần mẫu yên lặng không đáp, chỉ khẽ gật đầu. A Thiết yên tâm nói:


"Tốt lắm. Chỉ tiếc ta là một người không có nước mặt..."


"Đã như vậy, ta đành lấy..."


"Máu của mình để thay nước mắt, khóc này!"


Lời vừa thốt ra, A Thiết liền giơ cao song chỉ đâm thẳng vào yết hầu của mình.


Hắn thật sự muốn lấy máu của mình để thay cho nước mắt!


Biến chuyển quá nhanh, Thần mẫu lúc này hoảng hốt vô cùng, không ngờ để cứu Tuyết Duyên mà hắn lại dùng cái chết để chứng minh, vội vàng vươn trảo lên chụp lấy tay hắn, kéo song chỉ của hắn không cắm vào yết hầu. Chỉ có điều tu vi Thần mẫu dù cao nhưng lúc này A Thiết đã có Di Thiên Thần quyết, công lực cái thế vô song, trảo của bà tuy chụp được cổ tay hắn nhưng không thể cản được thế đâm tới của song chỉ, chỉ có thể chật vật kéo lệch hướng đi của nó mà thôi...


"Phập" một tiếng, song chỉ của A Thiết cắm vào lồng ngực của mình, Thần mẫu dùng hết sức kéo lại thì hai ngón tay của hắn mới không cắm ngập vào ngực nhưng cũng đã xé rách vạt áo của A Thiết, đâm vào ngực hắn hai vệt sâu hoắm, máu tươi từ đó chảy ra...


Thoáng như hai hàng lệ nóng, là huyết lệ chân chính!


Bất khốc Tử thần rốt cuộc cũng có thể vì nàng mà đổ hai hàng lệ...


Thần mẫu vẫn nắm chặt tay hắn, thở dài nói:


"A Thiết, ngươi...việc gì phải...khổ như vậy?"


A Thiết mặc không đổi sắc nói:


"Cái mạng này là do nàng tặng ta, có chết thêm lần nữa thì đã sao?"


Thần mẫu hỏi:


"Vì nó, ngươi thật sự không sợ chết sao?"


A Thiết đáp:


"Ta chỉ muốn cứu nàng sống lại rồi nói với nàng một câu chưa kịp nói."


"Nói cái gì?"


"Nói một câu mà nữ tử trong thiên hạ thích nghe nhất."


Câu gì mà nữ tử trong thiên hạ thích nghe nhất? Thần mẫu nào phải ngốc nghếch, nghe qua đã hiểu ngay.


Bà sững sờ nhìn vào đôi mắt thà chết không rời kia của A Thiết, đôi mắt ấy tuy lạnh lẽo nhưng sâu thẳm trong đó lại chừng như chôn giấu một ngọn lửa hừng hực cháy.


Nàng đột nhiên buông tay hắn ra, lại quay đầu nhìn Tuyết Duyên ở trên giường, thở dài sâu kín nói:


"Hóa ra...hắn còn chưa nói với cô câu ấy à? Ôi, thật sự đáng tiếc! Chỉ có điều...con mắt nhìn của cô rất chính xác, cô thật sự có thể tìm ra trong số chúng sinh một người đàn ông sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì cô..."


Dứt lời, bà dừng lại một chút rồi quay đầu liếc nhìn A Thiết, nói:


"A Thiết, nếu muốn cứu nó thì ngươi phải đi ngay!"


"Đi đâu?"


"Tây Hồ, đáy Lôi Phong Tháp, nơi an táng Bạch Tố Trinh."


"Để làm gì?"


"Để tìm Vu Bát cứu người con gái ngươi yêu thương."


A Thiết khẽ nhướng mày, hỏi:


"Vu Bát vốn là một thứ siêu cấp vũ khí, đã là vũ khí giết người thì làm sao cứu người?"


Thần mẫu thong thả đáp:


"Lúc nào ngươi tìm thấy Vu Bát tự khắc sẽ hiểu ngay."


"Nhớ cho kỹ! Người tu luyện Di Thiên Thần quyết một khi thần công rời khỏi thân thể, nếu không tìm được Vu Bát thì sau một tháng, toàn thân sẽ biến thành bọt biển mà chết..."


A Thiết ngẩn người, hỏi:


"Như vậy nghĩa là..."


"Nói như vậy nghĩa là thời gian còn lại của Tuyết Duyên không nhiều, chỉ còn có hai mươi bảy ngày mà thôi..."


Sắc mặt A Thiết càng tái nhợt, Thần mẫu lại nói:


"Ta vốn nên cùng ngươi đi, chỉ có điều mộ chí của Bạch Tố Trinh xưa nay là cấm địa đối với môn hạ Sưu Thần cung, cho nên ta xuất hiện cùng ngươi có hơi bất tiện, tốt nhất là ta nên ẩn thân đợi đến thời điểm thích hợp sẽ hiện thân giúp ngươi..."


Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tuyết Duyên trên giường, tiếp tục:


"Hơn nữa ta tin rằng muốn cứu người con gái mình yêu thì phải do ngươi toàn tâm toàn ý, nếu lúc này nó biết có một mình ngươi hết sức cứu nó, nhất định sẽ rất vui. Cho dù cuối cùng có không cứu nổi thì chắc nó cũng cam tâm tình nguyện..."


A Thiết nói:


"Chuyện đó nhất định sẽ không xảy ra, nàng nhất định không thể chết!"


Thần mẫu cười khổ nói:


"Đừng có nói chắc chắn quá như vậy, mộ của Bạch Tố Trinh cơ quan tầng tầng lớp lớp, hung hiểm vô cùng, ngay cả là ta vào được cũng chưa chắc có thể sống sót đi ra, con đường ngươi sắp đi là một tử lộ không có đường về đấy..."


A Thiết đáp:


"Cho dù là tử lộ thì ta cũng không thể không xông vào!"


"Giả như có cao thủ mạnh hơn nhiều xuất hiện ngăn cản ngươi thì sao?"


"Thì ta giết y! Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!"


Thời khắc này, trên mặt A Thiết lại một lần nữa xuất hiện vẻ băng lãnh khủng khiếp kia, hắn đột nhiên bước đến bên cạnh Tuyết Duyên, ôm lây nàng chuẩn bị bước đi.


Tình yêu đáng sợ như thế đấy, khi tình yêu đã đến thì nó có thể khiến một người thay đổi hoàn toàn!


Người thô bạo có thể vì tình mà trở nên dịu dàng, người thiện lương cũng có thể vì tình mà trở nên tàn nhẫn!


A Thiết trước giờ ôn thuần từ sau khi bước vào địa ngục trở ra, lúc này lại vì tình yêu với nàng mà trở nên lạnh lẽo vô cùng, lạnh đến mức không khác gì tiền thân năm năm trước của hắn – Bất khốc Tử thần Bộ Kinh Vân!


Bởi vì chỉ có lạnh thì mới có thể khắc chế nỗi nhớ thương vô hạn về nàng trong lòng hắn, mới có thể khiến hắn mạnh mẽ tiến về phía trước, không sợ điều gì!


Tất cả đều vì nàng.


Thần mẫu thấy A Thiết nói đi là đi, kinh ngạc nói:


"Sao ngươi lại phải mang nó đi? Để nó lại đây đi! Để ta chăm sóc cho nó được rồi!"


Tuy Thần mẫu có ý tốt nhưng A Thiết vẫn lắc đầu nguầy nguậy, nói:


"Không! Nếu chuyến này không thể tìm đươc Vu Bát tức là ta vĩnh viễn chôn thân dưới Lôi Phong tháp, nàng cũng không thể sống lại được, cho dù chết ta cũng phải chết cùng một chỗ với nàng, ta cùng nàng, đến chết..."


"Cũng không rời xa!"


Ngữ điệu của hắn dứt khoát như vậy, Thần mẫu dường như cũng cảm động sâu sắc, nên cũng không cản lại nữa, chỉ nói:


"Nhớ cho kỹ! Nước Tây Hồ còn, Giang hồ không loạn, Lôi phong tháp đổ, bạch xà xuất thế!"


A Thiết nghe vậy chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn Thần mẫu, tựa như đang nhẩm đọc ý nghĩ câu cấu vừa rồi của bà, cuối cùng không nghĩ ra bèn nói:


"Thần mẫu, đa tạ bả đã phản bội Thần mà cho ta câu này, nếu còn mạng sẽ gặp lại!"


A Thiết nói xong không còn gì lưu luyến xoay người bước đi, kiên định vô cùng.


Tựa hồ như theo mỗi bước chân ấy, chân diện mục của Bất khố Tử thần cũng dần dần khôi phục, Tử thần xem ra sắp sửa sống lại trong thân thể hắn...


Thần mẫu nhìn A Thiết từ từ đi xa, nhìn Tuyết Duyên nằm trong vòng tay hắn, không khỏi thở dài nói:


"Hài tử, con quả thực may mắn hơn Bạch Tố Trinh nhiều, ít nhất con cũng tìm được một người đàn ông chân chính..."


"Cho dù chuyến đi này cả hai đứa có chết cùng một chỗ thì cũng là chết không hối tiếc có phải không? Ôi..."


Khi A Thiết ôm Tuyết Duyên đi đến đoạn cuối địa đạo, con rắn trắng Tiểu Bạch vẫn nằm canh giữ ở cửa phân đàn.


A Thiết không nói gì đi lướt qua nó, nhưng bỗng nhiên hắn thấy có gì đó kéo lại từ phía sau.


A Thiết quay đầu lại nhìn, thì ra là Tiểu Bạch lấy miệng cắn chặt lấy vạt áo của Tuyết Duyên, tựa như lưu luyến không muốn rời xa.


A Thiết cay đắng nói:


"Mi cũng muốn đi sao?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Nụ hôn cuối cùng

Nụ hôn cuối cùng

Gặp gỡ nhau đôi khi là do định mệnh, gắn bó bên nhau không phải là do định mệnh,

24-06-2016
Sa Pa không cô đơn

Sa Pa không cô đơn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") "Chào." Cô

27-06-2016
Hoa bụi đường

Hoa bụi đường

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Chúng ta

25-06-2016
Miêu Mãn Mị Hồn

Miêu Mãn Mị Hồn

Miêu Mãn Mị Hồn là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Tứ

26-07-2016 6 chương
Trái tim không gục ngã

Trái tim không gục ngã

 Sẽ luôn có những người cảm phục Khiết Du vì cô chính là một trái tim không bao giờ

23-06-2016
Thời đại số

Thời đại số

"Tắt hết! Thoát hết! Ra ngoài mà hít thở không khí của cuộc đời!"   *** "Bỏ cái

26-06-2016
Ngày sinh nhật

Ngày sinh nhật

Từ khi nó sinh ra đã không có ngày sinh nhật. Kể cả trong giấy khai sinh. Lúc nhỏ nó

01-07-2016
Con bù nhìn

Con bù nhìn

Thường vào những đêm hè. Trời quá nóng nực, khiến tôi chẳng tài nào ngủ được

24-06-2016