XtGem Forum catalog
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 70
5 sao 5 / 5 ( 24 đánh giá )

Phong Vân - Đan Thanh - Chương 21 - Nhượng ngã nhất khốc 2

↓↓

"Kì thực trên đời này làm gì có chuyện nào không giải quyết được chứ! Giống như ta vậy, mẹ ta mất sớm, cha vì muốn thay Hùng bang chủ đi xa nên để ta ở lại Thiên Hạ Hội, đi đã ba năm mà không tung tích, sống chết chẳng hay, ta giờ chỉ có thể ở lại Thiên Hạ Hội làm nô tì chờ người trở về..."

bạn đang xem “Phong Vân - Đan Thanh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Dù sao cũng chỉ là một cô bé hơn mười tuổi, có thể dễ dàng kể chuyện trong lòng mình với một người hoàn toàn xa lạ, một thiếu niên không biết mặt, thật là trẻ con nói chuyện vô tâm.


Bộ Kinh Vân cho tới nay cũng chưa thể nói ra những lời trong lòng nó, có lẽ vì chưa từng có cơ hội, hoặc không có ai muốn nghe những lời trong lòng nó.


Trong bóng tối, vì không ai nhìn rõ đối phương nên cô gái cũng bạo dạn hơn không ít, nàng lại nói: "Hy vọng về sau dù có xảy ra chuyện gì ngươi cũng đủ kiên cường để sống tiếp, đừng có nghĩ bậy, còn sống mới thật đáng quý..."


Cô gái này dường như cũng hiểu nhiều chuyện, nên nói tới đây, thanh âm lại hơi khàn khàn, có lẽ câu "còn sống mới thật đáng quý" kia lại làm nàng nhớ tới người cha không rõ sống chết kia của mình, tự thương cảm cho bản thân chăng?


Trong bóng đêm, Bộ Kinh Vân thoáng nhìn thấy nàng lấy tay quệt nhẹ lên mặt, một giọt nước vẩy đến trên tay Bộ Kinh Vân.


Tay nó rất lạnh, giọt nước này lại ấm áp, chẳng lẽ là...


Nước mắt?


A, thật là một cô gái số khổ! Cũng không biết ở Thiên Hạ Hội phải chịu bao nhiêu hà khắc, oan ức.


Bộ Kinh Vân chưa từng rơi lệ, cũng chưa từng chạm vào một giọt nước mặt thật sự.


Nước mắt thật ra như thế nào?


Nay nó đã biết, nước mắt là ấm nóng.


Hơn nữa lại là một giọt nước mắt con gái, giọt lệ ấm nóng này liệu có thể xuyên qua bàn tay máu lạnh như băng của Bộ Kinh Vân?


Từ lúc mới gia nhập Thiên Hạ Hội, vì quyết thề báo thù mà trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm tuyệt đối không nảy sinh tình cảm với một cành cây ngọn cỏ nào ở nơi đây, nhưng mà người đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình?


Mặc dù nó vẫn tự nhắc nhở mình không được dính dáng đến ai cả, nhưng chắc chẳng bao giờ nó nghĩ rằng, ở góc tối tăm này nó sẽ gặp một cô gái đáng thương không rõ diện mạo, vì nó mà thương cảm, vì nó mà khóc...


Tấm lòng cô gái này cũng giống như Hoắc Bộ Thiên năm đó, dìu dắt nó đi trong bong đêm.


Người từng dìu nó đi trong bóng đêm thì nó sẽ không bao giờ quên, cũng không muốn quên...


Lúc này thân thể nó như suy yếu đi, bức tường băng để lộ một khe hở để cho những ấm áp nhân gian thừa cơ mà chảy vào.


Hai người cứ im lặng như vậy, thật lâu sau, phía xa xa truyền đến tiếng kêu một cô gái: "Này! Chủ quán nói, nếu ngươi còn không trở về thì sau này khỏi cần về."


Thanh âm này chính là của cô bạn đồng hành của nàng đên thúc giục! Cùng lúc đó, một ngọn đèn đã thấp thoáng hiện ra, chứng tỏ cô gái kia đang cầm đến, nhưng nàng lại không đến gần.


Tuy thêm một ngọn đèn nhưng lại ở quá xa, ánh sáng chiếu tới nơi này đã rất yếu ớt, nên Bộ Kinh Vân với cô gái kia vẫn chưa có duyên nhìn thấy mặt.


Cô gại lại quan tâm hỏi: "Ngươi đã thấy khá hơn chút nào chưa?"


Giọng nói của nàng dịu dàng như trăng đêm sau màn mưa, thê lương mà bình tĩnh, Bộ Kinh Vân lẳng lặng gật đầu.


Cô gái khoan thai đứng lên nói: "Vậy thì ta phải đi đây, chủ quản dữ lắm! Nếu mà còn ở đây lâu, chắc sẽ đánh chết ta mất!"


Ôi! Thiên Hạ Hội lấy uy danh bang chủ làm tối thượng, những người khác đều là đê tiện hết sao?


Ngữ khí của nàng như thể cảm thấy có lỗi, vì lúc này bỏ Bộ Kinh Vân lại nên cảm thấy áy náy.


"Còn ngươi thì phải nghỉ ngơi cho khỏe đã rồi mới về nghe chưa!"


Nàng nói xong xoay người, đang muốn bước đi thì Bộ Kinh Vân bỗng nhiên mở miệng nói hai chữ đơn giản: "Cảm ơn."


Ngữ điệu mặc dù lạnh như băng nhưng cũng đã là cố gắng lớn nhất của nó.


Cuối cùng nó đã nói.


Cô gái rất ngạc nhiên, mày khẽ cau, nói: "Ngươi đúng là một kẻ kì quái!"


Nàng lại mỉm cười, nói: "Nhưng ta hy vọng có thể gặp lại ngươi."


Nói xong, nàng quay người, lần này bước đi thật sự.


Chỉ còn lại một mình Bộ Kinh Vân ngồi trong một góc tối tăm.


Gió xuân bất chợt thoảng qua, một trận mưa thu lạnh lẽo đã đổ xuống, đêm tối lạnh lẽo lại trở về bên nó...


Bộ Kinh Vân bỗng nhiên nhớ lại, lúc nãy ở trong bóng tối nó cũng không thấy nàng.


Nó chỉ là nghe thấy nàng!


Nó hoàn toàn không biết nàng trông ra sao, cũng không biết nàng là ai.


Nàng là ai?


Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Xóm trọ

Xóm trọ

Thụy và Tuấn yêu nhau được một năm. Mong manh và hờ hững, đôi khi Thụy tự hỏi

01-07-2016
Bản chất

Bản chất

Nhìn thấy một bác Hổ đang ngủ say, bên cạnh bác là một ả Rắn, Thỏ ta mới nghĩ

24-06-2016
Yêu em!

Yêu em!

Đêm nay lại như bao đêm khác, anh nhớ về em, nhớ về vùng đất nghèo nàn mà hai ta cùng

25-06-2016
Vị Tình Đầu

Vị Tình Đầu

Tên truyện: Vị Tình ĐầuTác giả: huymanutdThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn

18-07-2016 50 chương
Bắt gian

Bắt gian

Tình hình là rất tình hình. Cái Lan nháy mắt với Hoa, Hồng, Thảo. Mấy đứa ngồi lại

27-06-2016
Lạc lối

Lạc lối

Tôi là ai? Tôi từ đâu đến? Tháng ngày hôm nay đã là bao nhiêu rồi? Tuyết vẫn còn rơi

24-06-2016