Cuối cùng A Thiết cũng đi ra tới cửa động, mới phát hiện thì ra phân đàn này nằm sâu trong một khu rừng ở phía bên kia con đê. Nơi này rất bí mật, cho dù không có con rắn trắng này canh chừng thì người khác cũng không dễ gì tìm ra được.
Tuyết Duyên đứng tựa vào cửa động, đôi mắt nàng dán vào bóng lưng cao lớn của hắn, u sầu nói:
"Huynh...muốn đi thật sao?"
A Thiết không đành lòng quay đầu lại nhìn cô gái đã kiên trì đi tìm kiếm mình suốt năm năm qua, hắn bình tĩnh cất tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc ở đây:
bạn đang xem “Phong Vân - Đan Thanh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Tôi đã sớm quyết định, phải đi thôi."
Vừa nói xong, hắn đã cất bước đi tới.
Tuyết Duyên luống cuống, mặc dù nàng có võ công vô địch thiên hạ nhưng đối mặt với nam nhân mình đã thương nhớ từ lâu này, đột nhiên lại không biết phải làm thế nào. Đúng vậy, nàng không biết làm sao cả, với tâm tình rối bời thế này, nàng cũng không biết mình đang nói gì nữa.
"Huynh...huynh có...nhớ ta chăng?"
Nói chuyện nãy giờ, tâm nguyện của nàng cuối cùng vẫn chỉ có thế, mong hắn có một chút ấn tượng với nàng.
Nghe nàng nói thế, A Thiết chợt dừng bước nhưng lại không dám quay đầu, bởi vì hắn sợ nàng sẽ nhìn thấy cảm xúc của mình lúc này.
Hắn do dự một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát lắc đầu, kiên định trả lời:
"Không."
"Tôi...chỉ muốn quên cô, quên cô chính là người đã làm cho cả nhà tôi phải gặp thảm biến vào đêm đó, càng muốn quên mình chính là Bộ Kinh Vân mà cô đã gặp năm năm trước..."
"Tôi chỉ muốn làm A Thiết con trai của Từ má, an phận sống qua ngày, lặng lẽ chờ đệ đệ A Hắc quay về..."
"Nhưng mà, Tuyết Duyên cô nương, tôi vẫn muốn cảm ơn cô trong suốt năm năm qua vẫn luôn nhớ nhung đến con người Bộ Kinh Vân trước kia của tôi, càng muốn cảm tạ ân nghĩa hai lần cứu giúp, chẳng qua...tôi và cô là hai người ở hai thế giới khác nhau, chúng ta đừng tiếp xúc với nhau thì hơn. Hi vọng cô có thể hiểu!"
Dứt lời, A Thiết liền cất bước tiến lên, không hề quay đầu lại.
Đến cuối cùng, hắn cũng không quay đầu lại nhìn nàng dù chỉ là một lần.
Nhưng nếu như hắn quay đầu lại nhìn nàng một lần thôi, hắn sẽ thấy vẻ mặt của nàng lúc này.
Một vẻ mặt còn đau đớn hơn cả chết đi.
.....................
Rời khỏi phân đàn Sưu Thần cung, A Thiết cũng không trở về nhà ngay lập tức, hắn cảm thấy rất khó chịu, có lẽ là vì vết thương còn chưa lành hẳn. Hắn lang thang bước đi vô định, cuối cùng đi tới trước một quán rượu ở trong chợ.
Hắn mơ màng đưa tay vào trong ngực lấy ra vài vụn bạc, thì ra trên người hắn còn bạc.
A Thiết đi vào trong quán rượu, để bạc xuống, cầm lấy một vò rượu rồi rời đi.
Hắn không biết nên đi đâu, chỉ thấy mình đang bước tới một góc âm u không có người lui tới, hắn chán nản ngồi xuống, giơ cao bầu rượu rồi dốc ừng ực.
Hắn muốn say.
Trong năm năm qua, đây là lần đầu tiên hắn uống rượu! Hắn không nhớ rõ Bộ Kinh Vân năm năm trước có biết uống rượu hay có thích uống rượu không? Nhưng vào lúc này, hắn đang lấy rượu chuốc say mình!
Mẹ, Tiểu Tình, A Hắc...
Thật sự rất đau khổ! Mỗi khi nhớ tới người mẹ hiền từ trước khi chết còn liều mạng bảo hắn chạy mau, Tiểu Tình lúc khí tuyệt còn mãn nguyện gọi một tiếng "A Thiết đại ca", cho tới A Hắc mang thương tích đầy mình sống chết chưa rõ, A Thiết lại cảm thấy trong lòng mình rất đau...
Hắn rất muốn mình chính là người bị bắt đi, còn mọi người được an toàn sống yên ổn!
Nhưng tại sao đến lúc này, người còn sống chỉ có hắn?
Đột nhiên, hắn lại nhớ Đại thần quan từng nói bốn chữ "Bất Khốc Tử Thần" để hỏi hắn và A Hắc, ai trong hai người là Bộ Kinh Vân. Như vậy có nghĩa là con người Bộ Kinh Vân lúc trước, cũng chính là hắn, đã từng có danh hiệu Bất Khốc Tử Thần?
Bất Khốc Tử Thần, đây là một ngoại hiệu tuyệt tình lãnh khốc đến cỡ nào cơ chứ? Mặc dù Tử Thần này đã từng cứu những đứa trẻ vô tội kia nhưng có thể nhận được danh hiệu này thì đây nhất định là một người vĩnh viễn không khóc, luôn mang đến bất hạnh và tử vong cho mọi người.
Mà chính A Thiết đã bắt đầu tin tưởng hắn đúng là vị Bất Khốc Tử Thần kia. Bởi vì, mặc dù hôm nay hắn muốn khóc thật to lên, khóc cho mẫu thân và Tiểu Tình, nhưng nước mắt của hắn lại không thể rơi xuống được, thì ra hắn vốn là một người không nước mắt.
Nghĩ tới đây, A Thiết lại nâng vò rượu trong tay lên, dốc từng ngụm lớn xuống cổ họng.
Rượu thật nồng, rượu quả thực rất nồng, nhưng người lại không phải là người uống rượu. Rượu vốn dành cho người khổ tâm, hơi rượu nồng như một thanh đao sắc đang cắt ngang cổ họng hắn...thì ra, uống rượu lại khổ đến như thế.
Bởi vì rượu quá nồng nên chỉ một lúc sau hắn đã ho sặc sụa không ngừng, nhưng hắn vẫn đưa tay vào trong ngực, lấy ra một vật.
Một tấm lụa màu trắng đã từ từ "già cỗi đổi màu" theo thời gian, chuyển thành một màu ngà ngà!
A! Tấm lụa màu trắng này là...
Tấm lụa màu trắng này chính là vật A Thiết luôn trân trọng mang theo bên mình trong suốt năm năm qua.
Hắn nhớ tới một việc xảy ra năm năm trước: không rõ vì lý do gì mà hắn đã bị trọng thương, mặc dù vết thương nặng đến mức khiến cho hắn mê man nhưng hắn vẫn biết đã có một cô gái trẻ cứu mình, rồi trên đỉnh núi ấy, nàng đã dùng một tấm vải trắng quấn quanh trán hắn để băng bó vết thương.
Cho nên sau khi tỉnh lại, A Thiết vẫn luôn giữ tấm vải trắng này không bao giờ để nó xa mình, có thể nói là vật bất ly thân. Tuy không biết gương mặt cô gái thần bí đó ra sao, hay lúc lớn lên dung mạo nàng sẽ như thế nào nhưng A Thiết lại luôn hoài niệm khó quên, đã không ít lần tưởng tượng.
Trong suy nghĩ của hắn, đây là một cô gái dịu dàng và xinh đẹp, hắn chỉ mong có một ngày mình sẽ gặp lại cô gái ấy.
Đáng tiếc, năm nối tiếp năm trôi qua mà cô gái ấy vẫn không xuất hiện. Vật duy nhất nàng để lại cho A Thiết chỉ là một tấm lụa trắng dài chừng một trượng cùng một kỷ niệm không thể nào buông bỏ được, A Thiết rất nhớ nàng...
Nhớ nhung nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn đã có cơ hội gặp mặt, được nhìn ngắm cô gái ấy thật kỹ.
A Thiết không thất vọng, so với những gì hắn đã tưởng tượng thì Tuyết Duyên còn xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn. Hơn nữa, hắn cũng không ngờ suốt năm năm qua, nàng cũng nhớ nhung hắn.
Mọi việc như đã được xếp đặt từ trước, chỉ tiếc rằng nàng lại có một thân phận quá đáng sợ.
Bạch Tố Trinh!
Nếu như nàng tiếp tục ở chung một chỗ với A Thiết thì kết cục của nàng chỉ có một, chính là cái chết! Cũng giống như Bạch Tố Trinh, nàng rồi cũng phải ôm hận mà chết dưới tháp Phong Lôi! Không! Không! Có lẽ kết cục của nàng còn thảm hơn!
Không! A Thiết không muốn nàng chết! Số phận của nàng đã rất đáng thương rồi, hắn chỉ mong nàng có thể bình an sống tiếp, lặng lẽ hưởng thụ cuộc sống trường sinh!
Hắn cũng biết tình cảm của Tuyết Duyên với mình, nhưng hắn đành phải tàn nhẫn với nàng, cần phải nhân lúc tình cảm của hai người còn chưa sâu đậm mà chặt đứt mọi tình cảm với tới nàng!
Hắn tin rằng thời gian sẽ làm nàng từ từ quên đi, rồi hoàn toàn quên hắn!
Nhưng còn A Thiết? Hắn có thể quên nàng hay không?
Hắn không thể! Từ lâu, hắn đã khắc sâu tấm lụa trắng kia vào trong ký ức, lúc nào cũng sợ nó sẽ bị tổn hại dù chỉ một chút. Hắn lại giơ cao bầu rượu lên, dốc ừng ực!
Hắn vốn không phải là người hay uống rượu, nhưng hôm nay hắn lại muốn say. Rượu còn chưa được uống hết một nửa, hắn đã lảo đảo muốn ngã xuống.
Bỗng nhiên A Thiết muốn về nhà! Mặc dù ngôi nhà từng là mái ấm đầy tình yêu thương đó giờ đã không còn người nữa, nhưng đó vẫn là nhà của hắn.
A Thiết miễn cưỡng đứng lên, từng bước từng bước đi tới phía trước, nhưng men rượu trong cơ thể hắn lại bắt đầu phát tác, hai chân cứ mềm nhũn. "Phầm" một tiếng, hắn đã đổ sụp xuống đất.
Lúc hắn tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là đêm tối.
Thì ra A Thiết đã ở trong nhà, cửa sổ này chính là cửa sổ trong nhà hắn.
A Thiết vội vàng ngồi bật dậy, nhìn quanh nghi ngờ. Hắn nhớ rõ ràng là mình đã ngã trong một góc phố âm u không bóng người nào đó, nhưng sao bây giờ lại ở trong nhà?
Chẳng lẽ...A Hắc may mắn trốn thoát quay về, hay là hàng xóm xung quanh phát hiện hắn ở góc phố đó rồi mang hắn về nhà?
Nhưng hắn nhanh chóng biết rằng mình đã đoán sai, bởi vì lúc này có một người đẩy cửa phòng bước vào trong.
Thì ra là nàng!
Một lần nữa, hắn lại nhìn thấy đôi mắt mỹ lệ nhưng lại ẩn chứa nhiều tâm trạng ấy.
"Là cô?" - A Thiết nhướng mày, hoàn toàn không ngờ người tiến vào lại là nàng.
Lúc này, Tuyết Duyên không còn mặc bộ xiêm y lộng lẫy sang trọng trước nữa mà đã sớm đổi thành một bộ quần áo trắng đơn giản bình thường. Đáng lẽ, với thân phận tôn quý ở Sưu Thần cung, nàng không cần phải làm như thế. Ngoài ra, tay nàng còn bưng một chén trà.
Nàng bưng chén trà đến trước mặt A Thiết, nhẹ nhàng nói:
"Uống rượu say, uống một chút trà xanh sẽ đỡ hơn đấy. A Thiết, uống thử đi."
A Thiết không đưa tay nhận chén trà, hỏi:
"Cô vẫn đi theo tôi? Là cô mang tôi về nhà?"
Tuyết Duyên xấu hổ gật đầu, nàng cúi đầu rất thấp, bởi vì nàng thấy sắc mặt A Thiết hơi khó coi, nàng cũng biết mình đã làm chuyện hắn không thích.
A Thiết vốn đã quyết sẽ không gặp mặt nàng nữa, nhưng không ngờ nàng lại theo hắn như hình với bóng. Nàng tựa như một âm hồn mãi không tiêu tán, một khi đã tìm được người mình thích thì sẽ không bao giờ rời xa hắn nữa...
Điều mà nàng muốn chính là vĩnh viễn được ở bên cạnh hắn, không để hắn rời xa nàng một bước, cho dù kết quả cuối cùng là vì tình mà chết thì nàng cũng tuyệt đối không oán hận!
Nhưng A Thiết lại không muốn nàng chết.
Hắn xoay người lại, hờ hững nói:
"Tuyết Duyên cô nương, nơi này không phải là nhà cô, cũng không phải là nơi cô có thể ở, mời cô đi cho."
Tuyết Duyên nghe thấy vậy liền biến sắc, sắc mặt như tro tàn. Có lẽ nàng không ngờ A Thiết lại lãnh đạm với mình như thế, nhưng nàng vẫn kiên trì, nói:
"Không! A Thiết, muội sẽ không đi, muội đã coi nơi này là nhà của mình rồi, muội quyết định từ nay sẽ sống ở đây."
Sắc mặt A Thiết đột nhiên thay đổi, hắn không ngờ rằng nàng lại nói thẳng ra như thế. Hắn nói:
"Thật sao? Nhưng tôi nghĩ rằng đây chỉ là cảm xúc nhất thời của cô mà thôi. Khi đã nhìn rõ căn nhà này rồi, cô sẽ nhìn thấy nơi này rất cũ kỹ, bên trong còn có nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến,... Với thân phận tôn quý của mình, cô cần gì phải ở một nơi thôn quê nghèo nát như thế?"
Mặc dù hắn nói nhẹ nhàng nhưng dường như Tuyết Duyên đã sớm biết trước, nàng nói:
"A Thiết, xin đừng nhắc lại hai chữ tôn quý này nữa. Có lẽ muội nên nói với huynh một việc, trước khi tới nơi này, muội đã lập lời thề, muội quyết định vứt bỏ thân phận Thần Cơ của mình."
"Cái gì?"
A Thiết ngẩn ra, ngồi yên nhìn nàng chằm chằm.
Tuyết Duyên buồn bã, nói:
"Trong mười bốn năm qua, muội vẫn luôn bị Thần điều khiển, thân bất do kỷ, sống một cách vô nghĩa để giữ lấy thân phận Thần Cơ của mình. Nhưng tận trong lòng muội vẫn biết, cái mình cần không phải là những thứ đó, cái muội cần chính là có thể chân chính tận hưởng cuộc sống ở thế gian một lần, đi tìm giấc mộng của mình..."
Vừa nói xong, nàng đưa mắt nhìn A Thiết, trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa thâm tình vô hạn.
Giấc mộng trong lòng nàng là gì? A Thiết không phải là kẻ ngốc, dĩ nhiên hiểu rõ đấy là gì, nhưng hắn lại hỏi tiếp:
"Cho dù...có biến thành một thôn nữ tầm thường thì cô cũng không hối hận?"
Tuyết Duyên không nghĩ ngợi, đáp lại:
"Làm một thôn nữ có gì không tốt? Để buông bỏ thân phận quá khứ hoàn toàn, muội quyết định sẽ không trở về phân đàn Sưu Thần cung dưới Tây Hồ, cũng không dính dáng gì đến Sưu Thần cung nữa. Nếu như không phải có việc nguy cấp, muội cũng không sử dụng Di Thiên Thần quyết mà Thần đã truyền cho..."
Chương trước | Chương sau