Từ khi Lục Hương Xuyên mới vào phòng, lão đã chú ý quan sát điệt nhi của mình, không bỏ sót mảy may, ánh mắt hay cử chỉ đáng ngờ nào.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bây giờ ánh mắt Lục Mãn Thiên có phần dịu đi, tâm sự cũng bớt nghi vấn và nặng nề, thầm nghĩ :
- May mà Lão Bá không quá nóng vội khi quyết định hành động cuối cùng như mình, nếu không...
Lão không dám nghĩ thêm, thầm biết ơn lòng nhân từ và sự thận trọng của Lão Bá.
Cho dù sau này kết quả thế nào, nhưng đến hiện tại, Lão Bá không làm cho tay Lục Mãn Thiên phải nhuốm máu chính đứa cháu ruột của mình, đồng thời cũng cứu vớt được danh dự cho gia đình họ Lục.
Lão hy vọng lần này Lục Hương Xuyên sẽ sáng suốt, có thể lấy được đầu người của Thập Nhị Phi Bằng bang đưa về gặp Lão Bá để chứng minh lòng trung thành của mình.
Hiển nhiên không ai muốn người thân của mình phải chết không có chỗ táng thân.
* * * * *
Lục Hương Xuyên vừa từ chỗ Lão Bá trở về, vừa mở cửa đã thấy Lâm Tú đứng chờ sẵn.
Lâm Tú là vợ Lục Hương Xuyên. Họ thành thân đã mấy năm, nhưng tình cảm vẫn thắm thiết như khi mới cưới.
Lâm Tú là người vợ trung thành. Dù Lục Hương Xuyên có việc phải xa nhà lâu bao nhiêu, cô ta cũng không chút tỏ ra oán thán.
Không khí trong gia đình rất đầm ấm và hạnh phúc.
Ngôi nhà nhỏ của hai người ở ngay trong hoa viên của Lão Bá, bởi vì Lục Hương Xuyên là thủ hạ đắc lực và tin cẩn nên bất cứ lúc nào, cho dù đêm khuya cũng có thể triệu tập nhanh chóng.
Đối với Lão Bá, Lâm Tú cũng cung kính không kém gì chồng mình, mặc dù trước đây Lão Bá không đồng tình lắm với cuộc hôn nhân của hai người. Bởi vì Lâm Tú là người Giang Nam, còn Lão Bá lại muốn vợ của Lục Hương Xuyên cũng là người đồng hương với mình.
Nhưng đó chỉ là chuyện của quá khứ.
Lâm Tú bước đến cầm tay chồng, cười nói :
- Thiếp không ngờ chàng trở về nhanh như vậy, sợ chúng ta không ăn sáng vào đúng giờ thường lệ. Thiếp đi chuẩn bị các thứ điểm tâm ngay đây!
Rồi quày quả đi về phía bếp, còn quay lại nói thêm :
- Thân mẫu thiếp thường bảo rằng bữa ăn sáng là rất quan trọng, phải ăn thật no. Thiếp đã chuẩn bị sẵn món gà rán, thứ mà chàng rất thích.
Lục Hương Xuyên lặng lẽ nhìn dáng người duyên dáng của thê tử, không nói gì.
Đã gần bốn năm chung sống, nhưng Lâm Tú vẫn giữ được vẻ thanh xuân, vì họ còn chưa có con.
Lục Hương Xuyên chợt đến gần ôm lấy vợ.
Lâm Tú kêu lên :
- Buông thiếp ra, kẻo con gà rán cháy thui cả bây giờ...
Lục Hương Xuyên cười giả lả :
- Ta không ăn gà đâu, chỉ ăn... nàng thôi.
Lâm Tú chợt thấy trào lên một cảm giác ngọt ngào, quay lại liếc xéo chồng nói :
- Ít ra chàng cũng phải đóng cửa lại đã chứ!
Lục Hương Xuyên bế thốc vợ lên :
- Ta không đợi được!
Vừa nói vừa bế nàng đưa vào giường.
Đối với mọi người, Lục Hương Xuyên lạnh lùng và vô tình, chỉ có Lâm Tú hiểu chồng là người rất tình cảm.
Sống với nhau gần bốn năm, nhưng tình yêu của họ không hề phai nhạt.
Hôm nay cũng vậy, họ ái ân nhau rất cuồng nhiệt, thậm chí còn hơn cả trước đây.
Cô ta biết chồng sắp đi, vì lúc nào trước khi đi xa nhà một chuyến, Lục Hương Xuyên vẫn có hành động cuồng nhiệt như vậy.
Cuối cùng Lâm Tú thấp giọng hỏi :
- Có phải chàng lại đi không?
Lục Hương Xuyên lặng lẽ gật đầu. Về công việc, y không bao giờ nói nhiều với vợ.
Lâm Tú nhìn sâu vào mắt chồng, nhận thấy trong ánh mắt Lục Hương Xuyên có ẩn chứa nỗi lo lắng và một chút sợ hãi.
Giọng cô ta thủ thỉ :
- Lần này chàng nhận một nhiệm vụ rất nguy hiểm phải không?
Lục Hương Xuyên thở dài, một lúc chợt hỏi :
- Nàng có nhớ Đại Phương khách điếm ở Hàng Châu không?
Lâm Tú gật đầu :
- Đương nhiên thiếp còn nhớ.
Sau hôn lễ hai người từng đến khách điếm này sống mấy ngày, giống như tuần trăng mật.
Lục Hương Xuyên trầm ngâm nói :
- Ngay mai ta sẽ đến đó tìm một người...
Lâm Tú vội hỏi :
- Nhất định chàng phải tìm một nhân vật rất quan trọng đúng không?
Lục Hương Xuyên gật đầu :
- Chính thế!
- Chàng có thể nói đó là ai không?
- Đó là Hàn Đường!
Lâm Tú nhíu mày :
- Hàn Đường ư? Thiếp chưa từng nghe đến cái tên đó...
- Quả là người đó không được mấy người biết tiếng. Một nhân vật đáng sợ không nhất thiết phải nổi tiếng.
Lâm Tú lo lắng hỏi :
- Có phải... Lão Bá phái chàng đến giết hắn không?
- Không sai.
- Đó là người rất đáng sợ?
Lục Hương Xuyên lại thở dài :
- Có thể đó là người đáng sợ nhất mà ta từng gặp.
Lâm Tú biết trong thâm tâm, Lục Hương Xuyên không muốn đi chuyến này. Chính cô ta cũng rất sợ hãi, nhưng không dám ngăn cản.
Hồi lâu, cô ta mới thấp giọng hỏi :
- Chàng không ăn chút gì rồi đi sao?
Lục Hương Xuyên vừa mặc y phục vừa nói :
- Lúc này ta không muốn ăn gì nữa.
Rồi đứng dậy bước ra cửa.
Lâm Tú đi theo, đến cửa mới hỏi :
- Ngày kia chàng có thể trở về không? Đó là ngày sinh nhật của thiếp...
Lục Hương Xuyên không đáp, dừng lại giây lát rồi đột nhiên quay phắt lại ôm chầm lấy vợ.
Lâm Tú thấy lòng rộn lên, có linh cảm như đây là lần chia tay cuối cùng.
Nước mắt cô như chực trào ra, nhưng cố ghìm lại.
Trước lúc phân ly, cô ta không dám khóc trước mặt chồng.
Hồi lâu, y chợt buông tay ra nói :
- Phải rồi. Ta quên đưa hai con chim bồ câu tặng cho Phùng Hạo. Ta đã hứa với hắn, nàng ở nhà giúp ta mang tới cho hắn.
Phùng Hạo cũng là một thủ hạ thân tín của Lão Bá đặt dưới sự chỉ huy trực tiếp của Lục Hương Xuyên. Hắn cũng là người từ quan ngoại được Lão Bá đưa tới đây như Lục Hương Xuyên và phần lớn những thủ hạ thân tín khác của Lão Bá.
* * * * *
Lâm Tú là người rất thích nuôi bồ câu.
Dù rất tiếc nhưng cô ta cũng phải theo lời chồng, đưa hai con chim đến cho Phùng Hạo.
Phùng Hạo nhận hai con chim bồ câu, cảm kích nói :
- Thật quý hóa quá! Nhưng phu nhân cần gì phải vội như thế làm gì chứ? Cứ để tiểu nhân tới lấy cũng được.
Lâm Tú cười nói :
- Phu quân tôi trước lúc đi dặn phải mang đến ngay. Tính anh ấy xưa nay vẫn sốt sắng như vậy...
Phùng Hạo ngạc nhiên hỏi :
- Lục tiên sinh đã đi rồi sao?
Lâm Tú gật đầu :
- Anh ấy vừa đi chưa lâu.
Phùng Hạo lẩm bẩm :
Chương trước | Chương sau