- Kẻ nào dám vô lễ với Lão Bá, kẻ đó phải chết.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tiểu Hà đứng bật lên, cánh tay phải còn lành lặn vung lên như chớp.
Võ công của hắn cũng như Mạnh Tinh Hồn: chuẩn xác và phàm tốc, tuy kém một vài phân nhưng hiện tại với bản năng tự cứu nên tăng thêm phần lợi hại.
Tiếc rằng đối thủ của hắn là Tôn Kiếm.
Tôn Kiếm bản năng liều mạng, bây giờ hắn còn thêm mối thù hận.
Chỉ nghe bình một tiếng như sét, song chưởng tiếp nhau làm cả gian tiểu điếm chao đảo, bàn ghế đổ lổng chổng.
Cả hai xuất thủ đều nhanh không sao tưởng tượng được.
Tiểu Hà nghe thấy xương tay mình vỡ răng rắc, bị chưởng lực bức lùi vào tận tường nhưng chưa kịp kêu lên tiếng nào thì tả chưởng của Tôn Kiếm đã đánh thẳng vào miệng hắn.
Từ miệng Tiểu Hà một vòi máu tươi ộc ra cùng mấy chiếc răng bị gãy. Hắn ngã chồng lên một chiếc ghế đổ.
Hai tên thủ hạ trong Khuyển tổ há hốc mồm biết rằng mình đã mắc phải sai lầm lớn nhưng không đủ sức ngăn cản Tôn Kiếm.
Với thân phận thấp hèn, chúng chỉ biết phó mặc cho số phận.
Tôn Kiếm khoát tay ra lệnh :
- Mang hắn về Tổng đàn!
Hai tên thuộc hạ đành răm rắp làm theo.
Tôn Kiếm cũng theo chúng rời khỏi tửu điếm, không một tên quản lý hoặc tiểu nhị nào dám ngăn cản.
Chỉ có một người đưa mắt nhìn theo với nụ cười đắc ý trên môi.
Toàn thân Tiểu Hà mềm nhũn, nếu chưa chết thì cũng sẽ trút hơi thở cuối cùng trước khi tới Cúc Hoa viên.
Người nhìn theo với vẻ đắc ý đó cũng là người tung mảnh giấy báo tin cho Tôn Kiếm.
Hơn nữa, đó là một nữ nhân.
Chỉ mới trông thấy Tôn Kiếm, thị liền nảy ra mưu kế đó và bây giờ còn thầm phục cao kiến của mình.
Giá như Mạnh Tinh Hồn trông thấy cảnh tượng đó, ngay cả một kẻ máu lạnh giết người như hắn cũng không sao chịu nổi khi chứng kiến sự lạnh lùng tàn bạo của nữ nhân kia.
Người ta thường nói: "Tối độc phụ nhân tâm" thật chẳng sai, bởi so với nam nhân, nữ nhân khéo biết cách giết người không vấy máu hơn.
* * * * *
Lão Bá đưa mắt nhìn nhi tử, vẻ mặt không chút biểu cảm nào.
Hai tên thủ hạ đã ra khỏi phòng, sau khi để lại Tiểu Hà nằm bất động, khắp người đầy thương tích.
Lục Hương Xuyên thầm lo lắng cho Tôn Kiếm. Hắn biết cơn phẫn nộ của Lão Bá được ẩn giấu bên trong sự bình thản đó.
Hồi lâu Lão Bá mới lên tiếng :
- Ngươi gặp hắn ở đâu?
Tôn Kiếm trả lời :
- Trong một tiểu điếm ở Hoàng Thạch trấn.
Lão Bá lại hỏi :
- Vì sao ngươi tham gia vào việc nào?
- Có người báo tin cho con biết hắn muốn mưu hại cha.
- Người đó là ai vậy?
Tôn Kiếm đành kể lại chuyện hắn được một người ném viên đá kèm theo mẩu giấy báo tin.
Lão Bá vẫn kiên nhẫn :
- Và ngươi không cần nghe gì đến hai tên trong Khuyển tổ giải thích?
Tôn Kiếm đáp :
- Con thấy rằng hai tên đó quá thận trọng...
Lão Bá ngắt lời, quát lên :
- Không ngờ ngươi ngu xuẩn đến như vậy. Người trong Khuyển tổ xưa nay chưa bao giờ được điều động thi hành nhiệm vụ sát nhân. Chính ngươi đã làm hỏng việc của chúng.
Tới đó, chừng như thấy mình vì quá giận dữ nên đã nặng lời, giọng Lão Bá có phần dịu hơn :
- Ngươi không thấy rằng mình đã bị mắc lừa thay đối phương giết người diệt khẩu hay sao?
Tôn Kiếm nhớ lại mảnh giấy, chợt hiểu ra mảnh giấy đó hoàn toàn không phải do người của mình, nghĩa là địch nhân đã lợi dụng sự nóng nảy thiếu suy xét của hắn để giết người diệt khẩu.
Nhiều năm nay, Lão Bá chưa từng trách móc nhi tử nặng lời đến thế, nhưng lần này Tôn Kiếm vẫn nhận thấy rằng hành động đó đối với mình là hoàn toàn xác đáng.
Riêng Lục Hương Xuyên hiểu rõ hơn vì sao Lão Bá đã bộc lộ cơn nóng giận trái với bản tính mình.
Nguyên do là sáng nay người của Thập Nhị Phi Bằng bang mang tới Cúc Hoa viên hai chiếc hòm gỗ.
Trong hai chiếc hòm đó có hai xác chết và một người còn sống.
Trong hòm gỗ thứ nhất là thi thể của Vũ Lão Đao, ngoài vết thương trí mạng ở yết hầu còn nhiều vết đâm chém khác làm mặt mũi biến dạng, rất khó nhận ra.
Trong chiếc hòm thứ hai gồm thi thể Mặc Mặc thân thể trần truồng không một vết thương, bị bóp cổ chết và Tiểu Vũ toàn thân nát nhừ nhưng vẫn chưa chết.
Khi mới mở nắp hòm ra, diện mạo Lão Bá trông rất khủng khiếp, hồi lâu mới thốt lên mấy tiếng :
- Nhất định tôi sẽ trả thù cho huynh!
Chưa bao giờ Lục Hương Xuyên thấy vẻ mặt Lão Bá đáng sợ như thế. Dù vào sinh ra tử hàng trăm lần, chứng kiến không biết bao nhiêu bằng hữu và thủ hạ bị giết, thế mà Lão Bá chưa từng phẫn nộ như lần này.
Lục Hương Xuyên biết rằng những lời Lão Bá vừa nói ra là phải được thực hiện, cho dù phải trả giá thế nào.
Thấy vẻ mặt thống khổ của nhi tử, Lão Bá nói thêm một câu an ủi :
- Hành động của ngươi tuy ngu xuẩn nhưng không hẳn là vô ích. Ít nhất cũng chứng minh rằng tên họ Hà không phải do Vạn Bằng Vương phái đến.
Tôn Kiếm ngước mắt lên, ánh mắt dịu lại ít nhiều, còn Lục Hương Xuyên thì khẽ gật đầu.
Lão Bá nói tiếp :
- Vạn Bằng Vương đã lộ mặt thách thức. Bởi thế nếu tên họ Hà do hắn phái đến thì chẳng cần phải tìm cách diệt khẩu như thế làm gì.
Lục Hương Xuyên đã nghi ngờ điều này từ trước. Chỉ không biết người đó được ai phái đến.
Lão Bá thở dài :
- Lẽ ra chúng ta có thể tra rõ người nào đã sai hắn đến đây...
Tôn Kiếm hiểu rõ nửa câu sau của Lão Bá: "Tiếc rằng có người lại làm hỏng việc".
Đầu hắn càng cúi thấp mãi xuống không dám ngẩng lên.
Lục Hương Xuyên trầm ngâm nói :
- Chúng ta thế nào rồi cũng tra rõ kẻ nào đã sai tên họ Hà tới đây...
Lão Bá gạt đi :
- Chuyện đó sẽ bàn sau. Bây giờ cần phải dốc toàn lực để đối phó với Vạn Bằng Vương trước đã!
Tôn Kiếm bấy giờ mới ngẩng lên nói :
- Để tôi đi!
Lão Bá nghiêm giọng hỏi :
- Ngươi định đi làm gì vậy? Chính bọn chúng đang ngồi chờ ngươi tới nạp mạng đấy!
Tôn Kiếm lại cúi đầu, nhưng hai bàn tay nắm chặt, máu trong người như sôi lên.
Hắn đã biết chuyện về hai chiếc hòm đựng tử thi.
Giọng Lão Bá có phần nhẹ hơn :
- Vạn Bằng Vương muốn chúng ta đi, chúng ta sẽ không đi nữa. Chúng có thể kiên nhẫn thì chúng ta càng kiên nhẫn hơn. Chúng muốn khiêu khích chúng ta, nhất định sẽ có hành động kế tiếp.
Lục Hương Xuyên cung kính đáp :
- Dạ!
Lão Bá chợt hỏi :
- Ngươi thấy chúng ta cần có hành động gì?
Lục Hương Xuyên không dám trả lời. Hắn vừa phạm phải sai lầm và hậu quả rất nghiêm trọng.
Người ta không phải lúc nào cũng làm ra vẻ thông minh. Thậm chí có khi phải trở thành một kẻ ngốc.
Lão Bá lại nói :
- Mai là ngày đại tế cho các huynh đệ của Thiết Thành Cương. Nhất định Vạn Bằng Vương cho rằng chúng ta sẽ có hành động gì đó và chuẩn bị giăng lưới. Vì thế chúng ta cần để chúng mất công vô ích...
Nghe tới đó, Tôn Kiếm vội vã đi ra khỏi phòng.
Lão Bá không lưu tâm đến hắn, còn Lục Hương Xuyên vẫn trầm tư nghĩ ngợi.
Hồi lâu, Lão Bá thấp giọng hỏi :
- Ngươi đã bố trí mọi việc đầy đủ cả rồi chứ?
Lục Hương Xuyên đáp :
- Bẩm, người khiêng quan tài, đào huyệt, kèn trống và cả đạo sĩ đọc kinh đều được thay bằng người của chúng ta. Mọi việc đều đã chuẩn bị chu đáo, chỉ sợ Vạn Bằng Vương không chịu hành động thôi!
Chương trước | Chương sau