Chiếc xe ngựa được kết cấu thật tiện lợi, bên trong như một chiếc giường, có thể nằm nghỉ rất thoải mái.
Lục Hương Xuyên đi trên chiếc xe ngựa này suốt mấy trăm dặm cũng như nằm nghỉ ở nhà không chút mệt mỏi.
Lão Bá dành cho Lục Hương Xuyên sự chăm sóc đặc biệt đó để y có thể dồn tâm trí cho việc đối phó với Vạn Bằng Vương.
Chỉ chừng đó cũng đủ biết nhiệm vụ sắp tới của y quan trọng đến mức nào.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chắc rằng nhiều người không hiểu vì lẽ gì mà Lão Bá chỉ do chiều lòng một vị bằng hữu lại mạo hiểm cả cơ nghiệp của mình, hơn nữa chung quy chỉ vì lòng si mê của một nam nhân với nữ nhi.
Lão Bá thường nói rằng một nam nhân vì ái tình mà mê muội là không đáng được trọng thị, thế mà nay nhi tử của Vũ Lão Đao không lấy được một thiếu nữ tên là Mặc Mặc cũng sinh trọng bệnh, ông lại không ngần ngại can thiệp vào một thế lực lớn như Vạn Bằng Vương, há chẳng mâu thuẫn?
Nhưng hơn ai hết, Lục Hương Xuyên hiểu tâm ý của Lão Bá trong việc này.
Vạn Bằng Vương từ lâu đã là đối tượng của Lão Bá.
Thập Nhị Phi Bằng bang là môn phái lớn bậc nhất của võ lâm ở vùng Giang Hoài, chỉ xem biểu hiện bề ngoài thì hùng hậu gấp trăm lần thế lực của Lão Bá.
Chỉ một số ít người sành sõi mới biết, rằng trên thực tế thế lực của Lão Bá không hề thua kém Thập Nhị Phi Bằng bang.
Cũng như một rừng không thể tồn tại hai chúa sơn lâm, hai thế lực hùng hậu như vậy không hùng bá suốt vùng Giang Hoài rộng lớn, bởi thế trước sau gì cũng phải biểu hiện thái độ.
Lần này nếu Vạn Bằng Vương chịu trả lại vị cô nương cho Vũ Lão Đao là song phương sẽ trở thành bằng hữu của nhau và hai thế lực sẽ tồn tại trong tình hữu hảo.
Nếu trái lại, Thập Nhị Phi Bằng bang sẽ là thù địch của Lão Bá.
Về quan niệm này Lão Bá có thái độ vô cùng dứt khoát. Nếu không phải bằng hữu tức địch nhân chứ không còn con đường nào khác.
Trên thực tế người ta không có nhiều cơ hội để lựa chọn, vì nếu tự coi mình là địch nhân của Lão Bá cũng có nghĩa là sẵn sàng chấp nhận cái chết.
Nhưng vấn đề ở đây không đơn giản vì Vạn Bằng Vương không phải là người dễ chấp nhận thiện chí của người khác. Thậm chí lão sẵn sàng coi những ai không tuân thủ mình là kẻ thù, cho dù kẻ đó là Lão Bá đi nữa.
Trong trường hợp cả hai bên đều kiên trì lập trường cứng rắn của mình thì cuộc huyết chiến sẽ lập tức nổ ra.
Với thế lực như vậy, cho dù bên nào thắng cuộc thì cái giá phải trả cũng hết sức nghiêm trọng.
Lục Hương Xuyên hành sự vốn rất thận trọng và chu đáo. Y đã nắm rất kỹ tính cách của Vạn Bằng Vương.
Vạn Bằng Vương không phải họ Vạn, cũng không phải họ Vương.
Người ta đồn rằng lão vốn là con riêng không được thừa nhận của một nhân vật rất có địa vị trên võ lâm, nhưng đó chỉ là lời đồn không có căn cứ xác thực.
Không một người nào biết lai lịch của nhân vật đó trước mười bảy tuổi.
Chỉ biết rằng năm mười bảy tuổi, Vạn Bằng Vương đầu làm tiêu sư cho một tiêu cục, nửa năm sau được thăng làm tiêu đầu.
Năm mười chín tuổi, Vạn Bằng Vương giết chết chủ nhân của tiêu cục này rồi độc chiếm làm sở hữu của mình. Nhưng chỉ sau đó một năm hắn đem bán toàn bộ tiêu cục rồi sung làm chức bổ đầu ở địa phương.
Trong ba năm làm quan bổ đầu, Vạn Bằng Vương bắt được hai mươi chín tên đại cường đạo hung ác, giết đi tám tên nhưng lại tha bổng cho hai mươi mốt tên khác.
Hiển nhiên cả hai mươi mốt tên này ra sức khuyển mã để báo đáp ân huệ của Vạn Bằng Vương.
Và cũng từ đó danh tiếng của vị bổ đầu họ Vạn ở Giang Nam có võ công cực cao và nghĩa khí ngất trời vang khắp giang hồ.
Mới hai mươi bốn tuổi, Vạn Bằng Vương từ chức bổ đầu và bắt đầu tổ chức Đại Bằng bang, uy danh ngày một lớn, chẳng bao lâu trở thành bang phái hùng mạnh nhất nhì trên võ lâm và sau đổi thành Thập Nhị Phi Bằng bang.
Thập Nhị Phi Bằng bang có mười hai Phân đàn ở khắp những trấn thành của Giang Nam, dưới mỗi Phân đàn có bốn Phân đường và dưới mỗi Phân đường lại có tới bốn Phân đà nữa.
Với thế lực hùng hậu đó, đến cả Cái bang hàng trăm năm nay vẫn được coi là Đại bang đệ nhất võ lâm cũng phải nhường nhịn vài phần.
Còn Vạn Bằng Vương chỉ mấy năm trước chỉ là tên tiêu sư vô danh tiểu tốt không chút quyền hành nay đã trở thành kẻ đứng đầu bang phái lớn nhất nhì võ lâm, thủ hạ lên tới mười mấy nghìn người, tài sản không sao kể xiết.
Trước đây tiếng nói của tên tiêu sư không được ai đếm xỉa, nay Vạn Bằng Vương chỉ ra lệnh một tiếng là có hàng vạn người răm rắp tuân theo.
Cơ nghiệp đồ sộ đó không phải trên trời rơi xuống, cũng không nhờ hạnh vận mà có được.
Người ta nói rằng trên mình Vạn Bằng Vương có tới hơn bốn chục vết thương lớn nhỏ.
Một người bản tính thiện lương bao nhiêu qua chừng ấy trận chiến sinh tử cũng trở nên đáng sợ, huống chi Vạn Bằng Vương từ khi mới mười bảy tuổi bản tính đã là đáng sợ, không chút ngần ngại giết chủ nhân của mình để chiếm hữu cơ nghiệp.
Trong Thập Nhị Phi Bằng bang có mặt hầu hết hai mươi mốt tên đại cường đạo năm xưa được Vạn Bằng Vương phóng thích, đặc biệt có hai nhân vật hắc đạo khét tiếng, một tên có biệt danh Hung Tăng là phản đồ của Thiếu Lâm tự và một tên là Hoạt Cương Thi bá đạo của các băng cướp vùng Thần Châu.
Mấy năm gần đây giang hồ truyền ngôn rằng Vạn Bằng Vương đoạt được một pho bí kíp võ học gọi là Thất Cầm chưởng của một vị Thiên Sơn đại hiệp Địch Điệp Công danh chấn thiên hạ năm xưa kết hợp với võ học từ lâu thất truyền của vị Thần Châu Quái Tẩu mà luyện thành một loại chưởng pháp không tiền khoáng hậu gọi là Vạn Phi Bằng tứ thập cửu thức uy lực không gì địch nổi.
Bởi thế ai cũng nghĩ đến chuyện đối địch với Vạn Bằng Vương là chẳng khác gì tự sát.
* * * * *
Lục Hương Xuyên ý thức được nhiệm vụ của mình trọng đại đến mức nào.
Lão Bá có thực hiện được lời hứa cứu giúp Vũ Lão Đao chuộc lại nữ hữu cho nhi tử ông ta, đồng thời tránh xảy ra xung đột với Vạn Bằng Vương hay không là tùy thuộc vào sự cân nhắc xử lý của Lục Hương Xuyên có chính xác phù hợp hay không?
Tuy đây là việc nhỏ nhưng có thể dẫn đến hậu quả vô cùng to lớn ảnh hưởng đến cục diện toàn võ lâm.
Mọi việc đều đã được cân nhắc cẩn thận vì thế trước khi đến gặp Vạn Bằng Vương, Lục Hương Xuyên đã có kế hoạch vẹn toàn.
Nhưng người xưa đã nói: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên".
Ai biết được kế hoạch sẽ được thực hiện hay không, cho dù mọi việc đều đã được cất nhắc cẩn thận?
Lục Hương Xuyên chỉ tâm niệm một điều rằng nếu không gặp phải trường hợp vạn bất đắc dĩ không nên động đến can qua.
Lão Bá và Vạn Bằng Vương chưa từng có mối quan hệ giao hảo, nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng, vì Lục Hương Xuyên đã có người tiến dẫn đáng tin cậy, đó là Nam Cung Viễn.
Nam Cung Viễn là đại biểu cuối cùng của Nam Cung Thế Gia đời nào cũng có nhân vật lừng danh giữ nhiều trọng trách trong triều kể cả hai ban văn võ.
Nhưng dòng họ Nam Cung đầy hiển hách nay còn xót lại một mình Nam Cung Viễn, tuy vẫn giữ nét hào hoa của một dòng họ đã từng nhiều đời công hầu vương tước nhưng ngoài nét hào nhoáng bên ngoài là sự tàn tạ về mọi phương diện, bởi vì không những mọi cung điện cơ nghiệp xưa của dòng họ Nam Cung đã bị cầm cố mà cả hậu nhân đáng kính của dòng họ đó là Nam Cung Viễn muốn tồn tại được cũng phải nhờ đến sự chu cấp của người khác.
Người bỏ ra phần lớn bố thí cho Nam Cung Viễn giữ nét hào hoa của tiên tổ là Lão Bá.
Lục Hương Xuyên không hiểu nhiều về mối quan hệ này, nhưng biết trong trường hợp cần thiết thì có thể nhờ cậy Nam Cung Viễn.
Nam Cung Viễn có quan hệ với Vạn Bằng Vương, nhưng cần những món chi tiêu theo kiểu vương giả đều được Lão Bá chu cấp.
Lục Hương Xuyên không tin rằng một người như Nam Cung Viễn lại dám cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của Lão Bá.
* * * * *
Chiếc xe ngựa dừng ở bìa rừng.
Trong rừng, một trung niên thư sinh đứng khoanh tay, dáng vẻ rất thanh thoát.
Trên bãi cỏ có một bầu rượu, còn có một tiểu đồng đứng bên hầu rượu, tay nâng chiếc đàn cổ.
Lục Hương Xuyên xuống xe đi thẳng đến trước trung niên thư sinh.
Thay cho lời chào, y sốt ruột hỏi :
- Nam Cung huynh, thế nào?
Ánh mắt trung niên thư sinh lộ nết u uẩn :
- Lục huynh đấy ư? Chỉ sợ...
Lục Hương Xuyên cau mày hỏi :
- Thế nào? Hắn không chịu để huynh đệ tiếp kiến?
Trung niên thư sinh gật đầu :
- Chính thế. Hắn không muốn gặp Lục huynh.
Lục Hương Xuyên hỏi :
- Chẳng lẽ Nam Cung huynh không nói tới Lão Bá.
Nam Cung Viễn đáp :
-Vạn Bằng Vương nói rằng xưa nay không có quan hệ gì với Lão Bá...
Hắn ngập ngừng một lúc rồi mới nói thêm :
- Lão còn nói rằng... không muốn quan hệ.
Lục Hương Xuyên buột miệng :
- Nam Cung huynh không thể làm hắn thay đổi thái độ hay sao?
Nam Cung Viễn trả lời ngay :
- Xưa nay chưa từng có ai làm Vạn Bằng Vương thay đổi thái độ, kể cả Hoàng đế!
Lục Hương Xuyên gật đầu.
Y biết câu đó của đối phương là chính xác và thầm tự hiểu câu hỏi của mình là thừa.
Nhưng dù thế nào đi nữa, y cũng phải tìm cách kiến diện cho bằng được Vạn Bằng Vương, nếu không Lão Bá phái y tới đây làm gì?
Chuyến đi này chỉ có thể thành công mà không được phép thất bại, vì thế phải biết tạo ra những cơ hội kể cả trường hợp tưởng chừng vô vọng.
Nam Cung Viễn chợt nói :
- Còn chưa mất hết cơ hội. Cứ vào ngày đầu tháng. Vạn Bằng Vương lại tổ chức tuyển chọn người quản lý...
Trong đầu Lục Hương Xuyên lập tức nảy ngay ra một ý, liền nói :
- Sút nữa thì quên mất chi tiết này, vừa khéo ngày mai đúng là ngày mồng một!
Nam Cung Viễn gật đầu thở dài một hơi lại nói :
- Cứ cho rằng đó là một hy vọng nhưng chỉ e rằng khó nói trước là sẽ đạt kết quả hay không vì Vạn Bằng Vương là nhân vật chưa bao giờ thay đổi ý định, lại đối với Lão Bá kiên quyết như vậy...
Lục Hương Xuyên trầm ngâm nói :
- Cho dù là thế nào cũng phải tận dụng thời cơ này...
Rồi lấy trong túi ra một phong thư đưa cho Nam Cung Viễn :
- Đây là tín phiếu có giá trị một nghìn lượng bạc, là chút thành ý của Lão Bá đối với Nam Cung huynh.
Chương trước | Chương sau