Hắn thấy rằng bây giờ không phải lúc ra oai mà còn nhiều việc khác phải làm, liền vung tay hỏi :
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Bọn cung thủ đâu? Hãy truyền đến bố trí ở miệng giếng. Thấy ai xuất hiện là tiêu diệt ngay.
Lục Hương Xuyên tin rằng mệnh lệnh của mình còn có hiệu lực hơn cả Lão Bá.
Nhưng có vẻ như lần nay không phải như thế. Bởi vì không thấy cung thủ nào hiện diện cả, cũng không thấy tên thủ hạ nào đến theo lệnh cả.
Lục Hương Xuyên biến sắc, biết đã xảy ra sự cố vô cùng nghiêm trọng.
Vừa lúc đó, chợt nghe tiếng cười của Dịch Tiềm Long.
Lão quái nhân này không biết tới đây từ lúc nào, đang ngồi trên bờ miệng giếng cười hềnh hệch hỏi :
- Cung thủ của Lục bang chủ đâu cả rồi? Sao không thấy ai ra cả?
Hình như lời nói của Dịch Tiềm Long mới là mệnh lệnh. Bởi vì ngay sau đó có tới mười bảy mười tám bóng đen lao vút tới rơi lịch bịch xuống đất.
Còn điều lạ là những người này rơi xuống xong nằm cứng đơ không động đậy gì nữa. Mặc dù cung tên vẫn cầm trong tay nhưng không bao giờ còn phát đi được.
Đúng là bọn cung thủ, nhưng chúng chỉ là những cái xác không hồn.
Lục Hương Xuyên bỗng thấy toàn thân lạnh ngắt, chân nhũn xuống, mồ hôi lạnh toát ra.
Dịch Tiềm Long nhìn hắn, cười hỏi :
- Lục bang chủ, cung thủ của ngươi tới rồi. Ngươi định bảo chúng làm gì?
Lục Hương Xuyên đã hóa đá.
Dịch Tiềm Long lại hỏi :
- Lục bang chủ có muốn hạ lệnh cho đọn đao phủ và bọn dùng câu liêm tới không?
Lục Hương Xuyên gượng đứng thẳng lên xua tay nói :
- Không cần!
Đột nhiên hắn cất tiếng cười rất thân thiết và thành khẩn, đổi cách xưng hô :
- Lẽ ra điệt nhi nên hiểu rõ rằng Dịch đại thúc đã tới, thì dù điệt nhi tăng thêm cả trăm trạm phục kích, đối với đại thúc cũng như không!
Dịch Tiềm Long nháy nháy mắt cười to hỏi :
- Ta biến thành đại thúc của ngươi từ lúc nào vậy?
Lục Hương Xuyên đáp :
- Dịch đại thúc xưa nay vẫn được điệt nhi tôn kính nhất. Sự tôn kính đó...
Dịch Tiềm Long ngắt lời :
- Còn hơn cả chú ruột ngươi sao? Có phải chính ngươi đã giết Lục Mãn Thiên không?
Lục Hương Xuyên ấp úng :
- Đâu có...
Dịch Tiềm Long xua tay nói :
- Thôi được! Đó là chuyện riêng của Lục gia ngươi, ta không nên can thiệp.
Rồi hỏi tiếp :
- Còn Lão Bá thì sao? Ta còn nhớ rằng trước đây người mà ngươi tôn kính nhất là Lão Bá mà?
Lục Hương Xuyên thở dài, cười khổ đáp :
- Đúng là trước đây điệt nhi rất tôn kính ông ấy, thế nhưng ông ta...
- Ông ta thế nào?
- "Hết chim bẻ cung, thỏ chết giết chó", câu đó chắc đại thúc đã nghe?
Dịch Tiềm Long gật đầu :
- Ta đã nghe.
Lục Hương Xuyên nói :
- Trong mắt Lão Bá, chúng tôi chẳng qua chỉ là lũ chó săn. Khi không còn giá trị để lợi dụng nữa, chỉ còn một đường duy nhất là chết. Chính thúc thúc của điệt nhi là một ví dụ.
Dịch Tiềm Long hỏi :
- Chính Lão Bá đã giết Lục Mãn Thiên ư?
Lục Hương Xuyên vội vã gật đầu :
- Chính thế. Gia thúc tính khí tuy hơi cổ quái một chút nên có lúc không hợp với Dịch thúc thúc. Nhưng lúc nào gia thúc thúc cũng tôn trọng và nâng niu tình bằng hữu chân chính nhất trong đời mình.
- Thế ư?
- Dạ! Khi lâm tử, gia thúc thúc đã bảo điệt nhi nói lại với Dịch thúc thúc một câu...
Dịch Tiềm Long hỏi :
- Câu gì?
Lục Hương Xuyên trả lời bằng giọng thê lương :
- Gia thúc thúc tự ví mình là Hàn Tín, Dịch đại thúc như Trương Lương, còn Lão Bá là Lưu Bang, chỉ có thể cùng chia hoạn nạn mà không thể cùng hưởng phú quý. Khi đã đạt được phú quý và danh vọng rồi, Lưu Bang lại sợ bằng hữu chí thiết nhất của mình cướp mất ngôi. Chỉ tiếc rằng gia thúc thúc hiểu ra điều này quá muộn, nếu không đâu có chết thảm bởi tay Lão Bá?
Dịch Tiềm Long hỏi :
- Thì ra ngươi muốn giết Lão Bá chỉ vì để phục thù cho Lục Mãn Thiên?
Lục Hương Xuyên vội gật đầu :
- Chính thế! Điệt nhi tin rằng Dịch đại thúc cũng hiểu rất rõ Lão Bá, nếu không chẳng bỏ ông ta mà đi như vậy.
Dịch Tiềm Long nhìn Lục Hương Xuyên hồi lâu rồi chợt cười hỏi :
- Ngươi có biết mình khi nào trông thật thà nhất, đáng yêu nhất không?
Lục Hương Xuyên lắc đầu.
Quả thật hắn không hiểu ý Dịch Tiềm Long định nói gì.
Dịch Tiềm Long cười nói :
- Đó là khi ngươi nói dối. Khi nói dối, trông ngươi hết sức trung thực và đáng mến!
Lục Hương Xuyên kêu lên :
- Sao Dịch đại thúc lại nói thế? Có bao giờ điệt nhi dám nói dối đại thúc nửa lời?
- Vậy tất cả những điều ngươi vừa nói đều hoàn toàn đúng sự thật?
Lục Hương Xuyên khẳng định :
- Hoàn toàn đúng sự thật!
Dịch Tiềm Long nói :
- Nhưng có người lại không cho như thế.
Lục Hương Xuyên chớp chớp mắt nói :
- Xin Dịch đại thúc đừng bao giờ tin vào tên họ Mạnh kia. Hắn chẳng qua chỉ là một tên đâm thuê chém mướn, suốt đời chui nhủi trong bóng tối, sợ thấy mặt người. Hơn nữa hắn còn được một con điếm nuôi từ nhỏ đến lớn. Không ai tin vào một kẻ như thế!
Dịch Tiềm Long lắc đầu :
- Ta không tin Mạnh Tinh Hồn, cũng chẳng tin bất cứ ai chỉ trừ một người.
Lục Hương Xuyên hỏi :
- Ai vậy?
Đột nhiên có một giọng nói phát ra từ phía sau lưng Lục Hương Xuyên :
- Ta!
Chương trước | Chương sau