Hàn Đường bổ sung :
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Và nữ nhân cũng có thể làm cho nam nhân phát điên.
Tôn Ngọc Bá cười hỏi :
- Ngươi đã gặp Tiểu Phương chưa?
Hàn Đường lắc đầu :
- Nó không muốn gặp tôi.
Dừng một lát, lại thêm :
- Cũng có thể có một người nào đó...
Nói tới đó chợt trong đôi mắt hắn ánh lên một chút biểu cảm, pha lẫn nét châm biếm và sự ảm đạm...
Lục Hương Xuyên chưa từng thấy ai có biểu hiện như thế.
Lão Bá nói :
- Ngươi có thể đi. Sang năm ngươi đừng đến cũng được. Ta hiểu tâm ý ngươi.
Hàn Đường cúi thấp đầu trầm ngâm một hồi, rồi bỗng chậm rãi nói một cách dứt khoát :
- Sang năm tôi còn đến nữa. Mỗi năm tôi chỉ tới một lần.
Vẻ mặt Lão Bá chợt hiện lên sự đồng tình và thông cảm. Chỉ có ông biết được nỗi khổ đau của con người kỳ quặc này nhưng không giúp gì được.
Và ông cũng không muốn giúp.
Điều này khiến ông đau lòng, đó cũng chính là lý do tại sao ông không muốn gặp Hàn Đường.
Hắn quay người chầm chậm hướng ra cửa.
Lục Hương Xuyên không nén được, vội nói :
- Trong phòng ta hiện không có ai. Nếu ngươi muốn ở lại uống một chén thì ta sẽ về tiếp ngươi.
Hàn Đường lắc đầu, vẫn không quay lại bước nhanh ra khỏi phòng.
Lục Hương Xuyên cười bối rối, bỗng nhiên có cảm giác ánh mắt của Lão Bá nhìn xoáy vào mình.
Đối với Lục Hương Xuyên, Lão Bá ít khi tỏ ra nghiêm khắc.
Y ngẩng lên, quả nhiên trông thấy ánh mắt của Lão Bá nhìn mình một cách nghiêm khắc, liền hiểu rằng mình đã làm sai việc gì đó nhưng không biết cụ thể là gì.
Gần đây, Lục Hương Xuyên hầu như chưa phạm sai lầm nào trong công việc.
Lão Bá chợt hỏi :
- Có vẻ như ngươi đồng tình với hắn?
Lục Hương Xuyên cúi thấp đầu, đáp khẽ :
- Dạ...
Lão Bá nói :
- Đồng tình với người khác là việc tốt. Ngươi có thể đồng tình với bất cứ ai, nhưng không nên đồng tình với hắn.
Lục Hương Xuyên định hỏi vì sao nhưng không dám.
Lão Bá giải thích :
- Nếu ngươi đồng tình với hắn thì hắn sẽ phát điên!
Lục Hương Xuyên hoàn toàn không hiểu vì sao lại thế.
Lão Bá chợt thở dài nói tiếp :
- Hắn lẽ ra đã phát điên từ lâu, thậm chí nên chết lâu rồi. Thế mà vẫn sống tới tận bây giờ... chỉ vì hắn cho rằng trên thế gian này không có người nào tốt với mình, không một ai!
Lục Hương Xuyên lại càng mơ hồ, không nhịn nổi, liền buột miệng hỏi :
- Rốt cuộc hắn là loại người thế nào? Lão nhân gia, trước đây hắn đã làm điều gì vậy?
Tôn Ngọc Bá bỗng sa sầm mặt, cau có đáp :
- Ngươi không cần biết hắn là loại người nào. Có nhiều chuyện ngươi chẳng cần phải biết!
Lục Hương Xuyên cúi thấp đầu đáp :
- Dạ!
Lão Bá bỗng thở dài dịu giọng :
- Nhưng ta có thể cho ngươi biết điều này. Hắn đã làm một việc mà trước đây chưa ai từng làm, và có lẽ sau này không ai làm như thế!
Lục Hương Xuyên vừa định cáo từ đi ra chợt nghe bên ngoài có tiếng huyên náo, tiếng chân rầm rập và tiếng người la lên kinh hãi.
Tiếp đó, từ hậu viện có một quái vật xồng xộc chạy vào.
Kẻ xồng xộc chạy vào Cúc Hoa viên không phải là quái vật mà chính là Thiết Thành Cương.
Chẳng qua bộ mặt nó trông thật đáng sợ.
Toàn thân Thiết Thành Cương hầu như không chỗ nào còn lành lặn, quần áo rách bươm lộ ra những vết xước dọc ngang, đầu tóc cháy xém gần hết, cả mặt mũi cũng cháy bỏng làm biến hẳn hình dạng, đôi tròng mắt đỏ ngầu như máu, môi nứt toác như ruộng lúa bị hạn lâu ngày.
Nó chạy bạt mạng như con thú bị thợ săn truy đuổi, miệng phát ra những âm thanh khò khè, phải lắng tai nghe mới rõ :
- Lão Bá!
Bấy giờ Tôn Kiếm đang đánh mắt với một nữ nhân được vị Hổ tổng tiêu đầu của Tứ Phương tiêu cục dẫn tới.
Hắn không biết nữ nhân đó là ai, chỉ biết chắc không phải thê tử của Hồ lão nhị.
Chỉ cần thấy ánh mắt sóng sánh đưa tình của nữ nhân đủ biết đó chẳng phải là hạng tốt lành gì.
Nhưng Tôn Kiếm xưa nay chưa từng cự tuyệt nữ nhân quyến rũ mình.
Hắn đang nghĩ cách nên đưa nữ nhân đó đến một nơi nào vắng vẻ thì Thiết Thành Cương đâm sầm tới.
Tôn Kiếm quen biết Thiết Thành Cương từ lâu, nhưng bây giờ hầu như không thể nhận ra bộ mặt quái gở đó là của ai nữa.
Mãi đến khi Thiết Thành Cương lảo đảo vịn tay vào vai, Tôn Kiếm mới kêu lên kinh hãi :
- Ngươi đấy ư? Làm sao mà lại ra nông nổi này?
Tôn Kiếm vội quát bảo gia nhân mang rượu đến.
Sau khi uống một hớp rượu, Thiết Thành Cương có bình tĩnh lại một chút nhưng vẫn chưa nói được.
Tôn Kiếm thấy ánh mắt Thiết Thành Cương lộ rõ nỗi hoảng sợ liền cất lời an ủi :
- Đừng sợ! Tới được đây là không phải sợ ai cả. Sẽ không có người nào động tới một sợi lông chân của ngươi đâu!
Lời chưa dứt chợt có ai đó nói to :
- Cái đó còn phải chờ xem đã!
Người vừa nói là Nhất Tuyên đạo nhân. Hoàng Sơn tam hữu đã đuổi tới.
Tôn Kiếm cười nhạt nói :
- Cứ thử xem!
Nhất Tuyên đạo nhân đưa mắt nhìn quanh rồi sấn đến trước mặt Tôn Kiếm, mắt lóe lên tia tàn độc nói :
- Ngươi có lẽ còn chưa biết hắn là hung thủ giết người. Hơn nữa đã sát hại chính cậu ruột hắn.
Tôn Kiếm trầm giọng nói :
- Ta chỉ cần biết nó là bằng hữu của ta, lại còn bị thương nữa. Hắn tín nhiệm ta mới chạy tới đây, vì thế không ai được động tới hắn!
Nhất Tuyên đạo nhân mặt sa sầm nói :
- Tìm cha ngươi tới đây. Ta cần nói chuyện với ông ấy!
Tôn Kiếm trừng mắt đáp :
- Phụ thân ta đến cũng thế thôi. Cho dù Ngọc Hoàng Thượng Đế tới đây cũng đừng hòng mang bằng hữu của ta đi!
Nhất Tuyên nổi giận quát :
- To gan! Ngay cả phụ thân ngươi còn chưa dám đối với ta vô lễ như thế!
Chợt có tiếng người nói :
- Ngươi sai rồi! Nó vô lễ như thế là do tính di truyền, bởi vì cha nó nhiều khi cũng rất thiếu lễ độ!
Âm thanh của người đó tuy bình hòa nhưng ngầm chứa uy lực rất lớn.
Nhất Tuyên sửng sốt hỏi :
- Sao ngươi biết...
Tôn Ngọc Bá xuất hiện, bình thản đáp :
- Ta đương nhiên biết, bởi vì ta chính là phụ thân nó.
Nhất Tuyên đạo nhân mở tròn mắt ngơ ngác. Hắn từng nghe danh Lão Bá nhiều lần nhưng chưa được kiến diện.
Nhất Vân đạo nhân bước lên đấu dịu :
- Tôn thí chủ và bọn bần đạo chưa biết nhau nên mới nói thế...
Tôn Ngọc Bá vẫn lạnh lùng :
Chương trước | Chương sau