Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 57 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 29 - Biến cố bất ngờ

↓↓

Tuy vậy chàng không sợ, vì tin chắc rằng từ mật thất còn có lối thoát khác dẫn ra ngoài.

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mạnh Tinh Hồn căn cứ vào âm thanh cũng đoán được có tới cả trăm người đang lao đá xuống, và không lâu nữa giếng sẽ bị lấp kín.


Khi đó khoảng không gian đủ cho chàng thở không nhiều, bởi thế trước khi bị ngạt cần tìm ra thông đạo thứ hai.


Mạnh Tinh Hồn vắt khô quần áo mặc vào rồi khẩn trương tìm mật đạo.


Mật thất không lớn lắm, nên chỉ một lúc chàng đã tìm kỹ khắp nơi.


Không thấy lối ra nào khác.


Mạnh Tinh Hồn cố sức tìm thật kỹ một lần nữa, lật đến từng tấc đất nhưng vô hiệu.


Vậy là có thể khẳng định rằng ở đây không còn lối ra nào khác.


Mạnh Tinh Hồn lòng đầy tuyệt vọng ngồi bệt xuống phản.


Nhưng cho đến lúc đó, chàng vẫn không thấy hoảng sợ, chỉ ngạc nhiên và kỳ quái thôi.


Chàng không hiểu vì sao Lão Bá lại dấn thân vào tử địa thế này.


Chết ư?


Chết chẳng qua là sự quay về với sự yên tĩnh vĩnh hằng.


Trong mật thất ngày càng nóng. Có lẽ trong mộ địa cũng nóng thế này chăng?


Mạnh Tinh Hồn nhận thấy việc hô hấp mỗi lúc một khó khăn hơn. Theo bản năng, chàng nằm xuống.


Mỗi khi nằm xuống nghỉ ngơi, người ta sẽ cần rất ít thức ăn và không khí.


Tuy chàng không lý giải được vì sao lại như thế, nhưng biết rằng đó là cách đối phó hữu hiệu nhất trong lúc đói hoặc khó thở để kép dài cuộc sống.


Lúc này chàng chẳng khác gì loài dã thú, do bản năng cầu sinh mà nảy ra phương pháp đối phó rất kỳ diệu.


Mạnh Tinh Hồn đưa mắt nhìn quanh.


Gian mật thất được xây bằng đá, trần cũng là đá xám, trông vuông vắn như một cỗ quan tài.


Mạnh Tinh Hồn nằm xuống hồi lâu, óc nghĩ ngợi miên man, cuối cùng hiểu ra vì sao Lão Bá không cấu trúc ở đây lối thoát thứ hai.


Những người như Lão Bá, khi bị buộc phải chạy tới chỗ này đã đủ nhục nhã và thống khổ rồi, còn chạy đi đâu nữa?


Nếu mất hết hy vọng phục cừu thì có chạy trốn thoát thân để tiếp tục sống thừa làm gì?


Chàng tự nhủ :


- Nếu ta là Lão Bá, ta cũng không cố thoát khỏi đây làm gì. Đã tới nước này thì chỉ còn một con đường nữa thôi!


Mạnh Tinh Hồn thở dài, trong lòng chàng bỗng trào lên cảm giác sợ hãi, nhưng không phải chàng sợ chết.


Chết không có gì đáng sợ, đáng sợ là từ nay không bao giờ được gặp Tiểu Điệp nữa.


Càhng đau xót nghĩ thầm :


- Không có ta, Tiểu Điệp sẽ sống thế nào?


Nhớ đến ánh mắt cuối cùng của Tiểu Điệp nhìn mình, nhớ đến vẻ mặt lo lắng của nàng, Mạnh Tinh Hồn thấy lòng đau như dao cắt, không sao ngăn được nước mắt cho khỏi trào ra.


Mật thất càng lúc càng nóng, càng ngột ngạt khó thở.


Mạnh Tinh Hồn không sao tập trung dành hết tư tưởng cho Tiểu Điệp được nữa.


Đây là mộ địa của ta.


Không, không phải là mộ địa mà là địa ngục!


Thậm chí còn không bằng địa ngục bởi trong địa ngục vẫn còn ánh lửa.


Mạnh Tinh Hồn biết rằng gần như mình không còn hy vọng sống sót nữa.


Nhưng Lão Bá thì vẫn còn sống.


Như vậy ông ta đã lừa dối mọi người, bí mật thoát ra khỏi đây bằng cách nào đó để mong có lúc phục cừu.


Mạnh Tinh Hồn có phần cho rằng mình cũng bị Lão Bá lừa dối, nhưng chàng không oán hận ông, cũng không trách.


Trái lại, nghĩ đến thái độ của Lục Hương Xuyên khi biết rằng Lão Bá thoát khỏi đây, Mạnh Tinh Hồn khoái chí bật cười.


* * * * *


Giếng đã bị lấp kín.


Lục Hương Xuyên tay chắp sau lưng, dáng hết sức tự tin và thoải mái, giống như một nhà điêu khắc hoặchọa sĩ mỹ mãn thưởng thức kiệt tác của mình mới hoàn thành.


Hắn khoái trá nói to :


- Không ai có thể thoát ra khỏi giếng này, cả Lão Bá cũng không ngoại lệ.


Nói cách khác đây là nấm mồ của Lão Bá và Mạnh Tinh Hồn.


Hắn cười nói thêm :


- Dù sao Lão Bá cũng có sự an ủi. Có một bằng hữu bên cạnh lúc lâm chung cùng về chín suối, lại chuẩn bị sẵn mộ địa cho mình từ trước, như thế còn mong gì hơn nữa?


Hiển nhiên lúc này hắn có rất nhiều lý do để cười.


Cừu địch đều đã bị tiêu diệt, bây giờ có thể tiến tới mục đích hết sức dễ dàng, không gì ngăn cản được, chỉ việc với tay ra mà cầm lấy.


Trước mắt hắn bây giờ đã hiện lên vinh quang vô tận, quyền lực vô biên, tài sản không ai kể xiết.


Chỉ còn có việc hưởng thụ và ra lệnh.


Vậy bây giờ không cười thì chờ đến lúc nào mới cười nữa?


Cao lão đại nhìn hắn hồi lâu, không biết trong lòng thị đang khâm phục, ngưỡng mộ hay ghen tị?


Lục Hương Xuyên chợt hỏi :


- Có phải cô thấy lúc này ta rất dễ coi?


Cao lão đại gật đầu :


- Đương nhiên dễ coi. Người thành công bao giờ cũng dễ coi. Ngươi là người thành công.


- Nhưng ta lại cho rằng cô ghen tị với ta.


Cao lão đại nhoẻn miệng cười, thú nhận :


- Quả thật ta có chút ghen tị, nhưng chỉ một chút thôi. Còn lại đều là sự khâm phục.


Lục Hương Xuyên chợt thở dài nói :


- Giá như cô biết được rằng thành công này của ta phải trả giá như thế nào. Có lẽ khi đó cô sẽ không khâm phục ta như thế nữa.


Cao lão đại nháy nháy mắt nói :


- Ngươi đã phải trả giá thế nào? Ngươi không hề đổ máu, thậm chí không mất một giọt mồ hôi. Kẻ phải đổ mồ hôi và máu là người khác!


- Không sai! Kẻ đổ máu và mồ hôi là người khác chứ không phải ta. Nhưng cô có biết mười mấy năm nay, ta đã phải sống tủi nhục thế nào không?


Cao lão đại chì chiết :


- Tủi nhục? Ta biết rằng mười mấy năm nay ngươi sống trong nhung lụa không thiếu thốn thứ gì.


Lục Hương Xuyên nói :


- Cho dù thế nhưng không lúc nào được yên ổn. Nhiều khi ăn không nuốt nổi, nhiều đêm không ngủ trọn giấc, thường bị ác mộng ám ảnh...


- Nhưng đó là do ngươi. Vì sao lại như thế?


- Vì lúc nào ta cũng lo lắng. Lo sợ rằng bất cứ lúc nào âm mưu của ta cũng có thể bị phát hiện. Lo bí mật của ta bị vạch trần. Đúng là ăn không ngon ngủ không yên!


Cao lão đại thở dài nói :


- Thì ra làm hại người khác chẳng phải là việc dễ chịu gì cho lắm!


Lục Hương Xuyên trơ tráo trả lời :


- Chứ sao! Tuy vậy so với người bị hại còn dễ chịu hơn một chút.


- Vậy thì bây giờ ngươi còn tức giận nỗi gì cơ chứ?


Lục Hương Xuyên lắc đầu :


- Ta không tức giận, chỉ hơi ân hận mà thôi.


Cao lão đại hỏi :


- Ngươi ân hận gì?


Lục Hương Xuyên nhìn chăm chăm vào miệng giếng đã bị lấp kín, trả lời :


- Ta ân hận rằng chưa dược tận mắt trông thấy thi hài của Tôn Ngọc Bá hoặc thủ cấp của hắn.


Bỗng nhiên hắn quay phắt người lại khi trông thấy có một người từ ngoài tường viện đang chạy về phía mình.


Lục Hương Xuyên nhận ra ngay đó là Vu Hoằng, một tên tiểu đầu mục trong số một trăm bốn mươi sáu tên thủ hạ được phái đến canh giữ ở đây.


Lục Hương Xuyên mặt sa sầm, chờ Vu Hoằng đến gần liền xẵng giọng hỏi :


- Ta bảo ngươi giữ bên ngoài tường viện sao lại vào đây làm gì?


Cả lời nói và vẻ mặt của hắn lạnh lùng đến nỗi Vu Hoằng thấy máu như đông lại.


Có lẽ còn đáng sợ hơn cả Lão Bá.


Vu Hoằng sợ hãi cắm mặt xuống gần sát đất tưởng chừng sắp ngã, run giọng nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Khoảng cách hai ta

Khoảng cách hai ta

"Em hỏi khoảng cách giữa chúng ta là bao xa? Vậy tôi sẽ nói cho em biết, ngay từ lúc em

24-06-2016
Những vòng tròn

Những vòng tròn

Nhớ hồi tôi chừng 7 tuổi, ông nội dẫn tôi đến bên hồ cá trong trang trại rồi bảo

29-06-2016
Chia tay

Chia tay

Cô nhìn vào mắt anh. Mông lung quá. Xa xôi quá. Cô thấy một vật sáng trong đôi mắt ấy

01-07-2016
Lặng lẽ tình thừa

Lặng lẽ tình thừa

(khotruyenhay.gq) “Mày điên thật rồi Nhân ơi! Cả tỉ tỉ cô gái đương xuân ngoài kia

29-06-2016
Gõ quả cầu sắt

Gõ quả cầu sắt

Thành công đơn giản chỉ là làm đi làm lại một việc, với nghị lực kiên cường; lúc

30-06-2016
Này em, có phải em...

Này em, có phải em...

Tôi thấy anh vào một buổi tối tháng tư trời chi chít những sao, khi tôi đang ngước

01-07-2016

Disneyland 1972 Love the old s