XtGem Forum catalog
Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 9 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 22 - Tuẫn tiết đền ơn

↓↓

Mã Phương Trung nghẹn ngào :

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ta... có lỗi với nàng....


Câu nói đó vào lúc này là thừa. Mã Phương Trung biết thế nhưng không thể không nói.


Tới đó, nước mắt lão trào ra.


Mã Nguyệt Vân cười thê lương nói :


- Chàng không có lỗi gì, không bao giờ có lỗi với thiếp cả. Xưa nay lúc nào cũng tốt với thiếp. Được sống với chàng, thiếp đã mãn nguyện lắm rồi. Nay được chết cùng chàng, đó cũng là điều hạnh phúc.


Mã Phương Trung cắn môi, cố ngăn hai dòng lệ vẫn tiếp tục trào ra, nói :


- Cám ơn nàng!


Mã Nguyệt Vân vẫn không rời mắt khỏi chồng, nói tiếp :


- Nhưng thiếp cầu xin chàng một việc.


- Nàng nói đi!


Bấy giờ nước mắt Mã Nguyệt Vân mới tuôn ra, bà nức nở :


- Hai hài tử... của chúng ta... Chúng còn nhỏ chưa biết gì. Chàng... chàng có thể để chúng sống không?


Mã Phương Trung quay lại, đau đớn nhìn hai con, lắc đầu :


- Ta cũng biết chúng chưa hiểu gì. Bởi thế lúc còn sống ta đã hết sức nuông chìu, muốn chúng được sung sướng hơn một chút...


Mã Nguyệt Vân gật đầu :


- Thiếp biết!


Đến bây giờ nàng mới hiểu vì sao chồng bà nuông chìu hai đứa nhỏ đến thế. Vì ông biết trước rằng chúng không thể sống lâu được.


Đối với một người cha mà phải làm như thế, thử hỏi trên đời còn gì bi thảm hơn?


Mã Nguyệt Vân nức nở nói :


- Bây giờ thiếp mới biết, trong suốt mười mấy năm qua, chàng đã phải chịu đựng nỗi đau khổ đến thế nào.


Mã Phương Trung nghiến răng nói :


- Ta luôn luôn cầu Trời xin Phật đừng để xảy ra nông nổi này. Nhưng bây giờ... bây giờ không còn đường nào khác nữa.


- Nhưng chúng ta có thể mở cửa để chúng đi, để chúng tự tìm đường sống cho mình... Cho dù chúng sống thế nào và có thể tiếp tục sống được hay không, chỉ cần chàng thả chúng đi, thiếp chết sẽ không hề oán hận.


Đột nhiên bà quỳ xuống trước mặt chồng, vừa khóc vừa cầu xin :


- Thiếp chưa bao giờ xin chàng điều gì, chỉ xin chàng việc này. Chàng hãy chấp nhận, nhất định chàng phải chấp nhận thiếp lời cầu xin sau cùng...


Mã Phương Trung không nói gì, hồi lâu mới quay lại, nhưng không nhìn con mà nhìn hai bát cơm trước mặt chúng.


Cả hai bát đều được ăn sạch nhẵn.


Mã Nguyệt Vân nhìn theo ánh mắt trượng phu, mặt chợt tái nhợt, thất thanh hỏi :


- Chàng đã... bỏ vào cơm...


Mã Phương Trung thảm thiết nói :


- Phải! Vì thế bây giờ ta muốn đáp ứng cho nàng cũng đã quá muộn!


* * * * *


Trên thế gian có chỗ nào bi thảm hơn cả địa ngục không?


Có!


Ở đâu vậy?


Ngay ở đây! Chính lúc này!


* * * * *


Vì trong mật thất chỉ có một chiếc phản hẹp nên Lão Bá ngủ thì Phượng Phượng phải ngồi.


Ghế cũng như giường, đều được làm bằng đá, hoàn toàn không êm ái chút nào...


Nhưng tư thế ngồi của Phượng Phượng rất đẹp. Đó là Cao lão đại đã dạy cho cô ta.


"Nếu ngươi muốn chinh phục nam nhân thì mọi lúc mọi nơi đều phải để ý đến tư thế của mình... Không những lúc đi, đứng, ngồi mà ngay cả lúc ăn cơm, đi ngủ cũng phải lưu ý đến tư thế của mình sao cho thật dễ nhìn. Khi đó, cho dù ngươi chỉ là kỹ nữ, nam nhân cũng thấy ngươi cao quý. Lúc đó họ mới phát mê phát cuồng vì ngươi!"


Những lời đó không biết Cao lão đại đã dạy các tiểu muội của mình không biết bao nhiêu lần.


Phượng Phượng buồn rầu tự nhủ :


- Nhưng bây giờ ngươi đã chộp được một nam nhân như thế nào? Một lão già, hơn nữa hắn còn bị trọng thương.


Cao lão đại còn nói :


- Nếu ngươi chộp được một nam nhân thì nhất định có cơ hội leo cao.


Phượng Phượng lại nghĩ thầm :


- Leo đi đâu nữa? Bây giờ ta đang ở trong đáy giếng như loài chuột, không có lối ra, một nơi đầy uế khí không thở nổi.


Phượng Phượng tưởng chừng không nén nổi cười to lên. Trong phòng đầy lương ăn đủ các thứ các loại, chẳng khác gì một kho quân lương.


Ở góc phòng treo một dây thịt cá ướp muối la liệt khiến không khí trong phòng càng nồng nặc vì lâu ngày đã mốc ẩm, bốc mùi.


Tuy vậy, nhìn những thứ này cũng hay hay, vì Phượng Phượng không muốn nhìn lại Lão Bá nữa.


Thế nhưng cô ta vẫn không sao nhìn mãi nơi đó, bất giác, ánh mắt hướng sang phía Lão Bá đang ngủ.


Khi ông đứng hoặc ngồi, mình bận y phục, thì lúc đó trông còn uy nghiêm.


Nhưng bây giờ nằm trần truồng ở đây, với cánh tay khẳng khiu, da nhăn nhúm và đầu gối to hơn bắp chân, bụng lớn hơn ngực, yết hầu nhô cao đưa lên đưa xuống, trông thảm bại chẳng khác gì những lão già khác.


Nếu Phượng Phượng không đói thì có thể đã nôn thốc ra rồi.


Qua hồi lâu, Lão Bá thở hắc ra mấy hơi, toàn thân toát mồ hôi, bụng đã xẹp đi một chút.


Phượng Phượng lạnh lùng nói :


- Tôi thấy tốt nhất ông nên tiết kiệm chút sức lực. Chính ông đã nói rằng độc chất trong "Thất Tinh châm" trên đời không có thuốc giải.


Lão Bá từ từ ngồi lên, ngưng mục quang nhìn Phượng Phượng hỏi :


- Ngươi mong ta chết ư?


Phượng Phượng không đáp, ngẩng mặt lên nhìn trần nhà.


Lão Bá nói :


- Tốt nhất hãy trông cho ta sống. Nếu không nhà ngươi cũng phải chết mục ở đây với ta.


Phượng Phượng chợt cảm thấy lo.


Cô ta còn trẻ, cuộc sống trước mắt còn dài. Bởi thế cô rụt rè hỏi :


- Có thật độc chất trong Thất Tinh châm không tìm được giải dược không?


Lão Bá gật đầu đáp :


- Xưa nay ta chưa bao giờ nói sai.


Phượng Phượng mặt tái xanh hỏi tiếp :


- Nếu ông đã biết mình không sao thoát chết thì việc gì phải nhọc sức chạy tới đây nữa?


Lão Bá chợt cười đáp :


- Ta chỉ nói rằng không tìm được thuốc giải chứ đâu nói là không tìm được người cứu? Điều mà con người có thể làm còn hơn mấy thứ dược liệu nhiều lắm.


Phượng Phượng mắt bỗng sáng lên, hỏi tiếp :


- Chẳng lẽ ông có thể bức được độc chất của Thất Tinh châm ra khỏi cơ thể?


Lão Bá thở dài đáp :


- Cho dù bức được thì cũng phải mất ít nhất là hai, ba tháng.


Ánh mắt Phượng Phượng trở lại tối sầm :


- Ông muốn nói rằng phải ở lại trong mật thất này ít nhất là hai ba tháng nữa?


Lão Bá cười nói :


- Ý ta là nàng phải ở đây hai ba tháng nữa. Ở đây có gì không tốt nào?


Ông nhìn khắp phòng nói tiếp :


- Có cá này, có thịt này. Khi ra khỏi đây, ta cam đoan nàng sẽ vừa béo vừa trắng ra...


- Ông không sợ người khác cũng tìm được tới đây sao?


Lão Bá khẳng định :


- Không có ai có thể tìm được đâu!


- Cái lão họ Mã đó có thể nói ra...


Lão Bá ngắt lời :


- Tuyệt đối không!


- Làm sao ông có thể dám chắc như vậy được? Ông tin vào lão họ Mã đó, biết đâu cũng như trước đây ông đã tin vào Lục Hương Xuyên?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Em thích làm vợ anh!

Em thích làm vợ anh!

Nhưng chồng tôi cũng có bắt tôi phải cưới anh đâu, chính tôi là người đã cầu hôn

29-06-2016
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Êm ả lời ru

Êm ả lời ru

Trưa nghe giọng Mẹ, thoáng giật mình vì bên kia đầu dây đã là cái giọng run run của

25-06-2016
Chỉ vì yêu

Chỉ vì yêu

(khotruyenhay.gq) - “Người ta” có vợ thì đã sao, giàu thì đã sao, Thụy không cần cả

29-06-2016
Tình cho không

Tình cho không

Cô bảo "Tình cảm là thứ để cảm nhận chứ không phải để phán xét đâu con!". Thế

24-06-2016
Tôi có giống không?

Tôi có giống không?

(khotruyenhay.gq) "- Bác này, bác đã gặp ma bao giờ chưa? - ... - Trước giờ tôi không tin

01-07-2016
Cu Tí

Cu Tí

(khotruyenhay.gq) Cu Tí là cái tên do bà ngoại đặt cho tôi hồi còn bé. Má kể hồi mới

28-06-2016