Old school Swatch Watches
Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 20 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 16 - Chuyển giao cơ nghiệp

↓↓

- Nếu ta nói với nàng rằng ông ấy đã chấp nhận ta thì nàng có tin không?

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tiểu Điệp bỗng nhìn vào mắt Mạnh Tinh Hồn, vừa mừng thầm lại vừa hồ nghi, cuối cùng lắc đầu nói :


- Cho dù ông ấy chấp nhận nhưng người khác quyết không chấp nhận!


Mạnh Tinh Hồn nhíu mày hỏi :


- Người khác ư? Là ai vậy?


Tiểu Điệp cúi xuống, cắn môi không đáp.


Hồi lâu, Mạnh Tinh Hồn mới chậm giọng :


- Ta đã gặp phụ thân nàng!


Tiểu Điệp vội ngẩng lên :


- Thật ư?


Mạnh Tinh Hồn gật đầu :


- Ông ấy hoàn toàn không phải là con người đáng sợ, và cũng không vô tình như nàng tưởng. Chẳng qua...


Ánh mắt Tiểu Điệp bỗng trở nên phẫn hận.


Nàng chua chát nói :


- Chẳng qua ông ta đương tâm đuổi nữ nhi của mình ra khỏi cửa. Chẳng qua vì tôi bị người khi phụ đẻ ra một hài tử làm mất thanh danh của ông ta!


Mạnh Tinh Hồn nhìn những dòng lệ liên tục trào ra từ đôi mắt diễm lệ của nàng, muốn an ủi nhưng cuối cùng ghìm lại, nhẹ giọng nói :


- Nhưng tại sao nàng không chịu nói cho ông ấy biết ai đã khi phụ mình? Vì sao nàng nhất quyết không chịu nói tên phụ thân của hài tử là ai?


Tiểu Điệp lắc đầu :


- Vì thiếp không thể, vĩnh viễn không thể nói được!


- Vì sao chứ?


Tiểu Điệp đưa tay bưng mặt, nói trong thổn thức :


- Xin chàng đừng bức bách thiếp. Đừng làm như phụ thân thiếp...


- Ta không bao giờ bắt buộc nàng làm bất cứ điều gì mà nàng không muốn. Nhưng hãy trả lời ta, có phải người đó không chịu buông tha cho nàng không?


Tiểu Điệp vội gật đầu :


- Chính thế! Lẽ ra thiếp không nên để chàng phải liên lụy. Bởi vì nếu hắn tìm được chúng ta, chẳng những hắn sẽ không bỏ qua thiếp mà cũng không bỏ qua chàng đâu!


Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm nói :


- Nếu vậy thì chúng ta không để cho hắn tìm được!


Tiểu Điệp vội ngẩng lên hỏi :


- Thật không? Chàng thật chịu làm như thế ư? Thật chịu trốn tránh hắn?


Nàng biết rõ một nam nhân phải nhẫn nhục trốn tránh người khác là điều đau khổ đến thế nào, đặc biệt là loại nam nhân cứng rắn và mạnh mẽ như Mạnh Tinh Hồn.


Chàng vòng tay ôm lấy Tiểu Điệp nói :


- Vì sao ta lại không chịu? Cũng như một người lẩn trốn một con chó điên...


Tiểu Điệp ngập ngừng nói :


- Nhưng...


Mạnh Tinh Hồn giơ tay bưng miệng nàng nói :


- Nếu vạn nhất chúng ta bị hắn tìm được, giả sử chúng ta không thể phản kháng bị hắn giết thì chúng ta cũng đã sống một thời gian hạnh phúc... nàng có nhớ mình đã nói câu gì không?


Tiểu Điệp hỏi :


- Có phải về loài bướm không?


Mạnh Tinh Hồn gật đầu, dịu dàng nói :


- Chính thế, cuộc sống loài bướm tuy ngắn ngủi nhưng thật tươi đẹp và vui vẻ.


Nàng có tình nguyện làm loài bướm hay muốn làm loài quạ có cuộc sống dài hơn?


Cả hai cùng cười. Nàng nép mình vào vòng tay chàng, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.


Một cơn gió nổi lên cuốn đi những chiếc lá vàng hiếm hoi còn sót lại ở cuối thu.


Họ chợt trông thấy một con bướm sặc sỡ bay cùng đám lá.


Nó tự do, xinh đẹp, và có lẽ nhờ cánh bướm mà đám lá cũng đẹp hơn, đỡ cô đơn hơn...


* * * * *


Kiếm đã được rút ra khỏi vỏ.


Đó là một thanh đoản kiếm.


Kiếm giống như một loài rắn độc, càng ngắn càng độc.


Lão Bá sờ vào lưỡi kiếm.


Lưỡi kiếm sắc như nước.


Lòng ông lại nóng dần lên.


Đã nhiều năm Lão Bá không chạm đến thanh đoản kiếm này. Ông đã giết nhiều người mà không cần dùng kiếm.


Và Lão Bá từng hy vọng trong đời mình không phải dùng đến kiếm nữa.


"Kiếm là binh khí của tuổi trẻ, chỉ có gậy mới hợp với tuổi già thôi!"


Nếu người già không hiểu chân lý đó thì thanh kiếm sẽ biến thành thứ binh khí lấy mạng mình.


Đương nhiên Lão Bá hiểu rõ chân lý đó, nhưng bây giờ chính là thời gian buộc ông phải dùng kiếm.


Từ khi Tôn Kiếm chết, Hàn Đường bị trọng thương tới nay đã một năm trôi qua.


Trong một năm đó, Lão Bá không làm gì cả, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.


Tựa hồ ông đã mù, đã trở thành người điếc vậy!


Trên giang hồ, bất cứ ai có quan hệ với Lão Bá hầu như đều trúng phải độc thủ Vạn Bằng Vương và Thập Nhị Phi Bằng bang.


Thế mà Lão Bá không nghe gì, không thấy gì.


Trước đây nếu có ai hỏi đến Lão Bá, người được hỏi sẽ ưỡn ngực ra tự hào đáp :


- Lão Bá là bằng hữu của tôi!


Nhưng bây giờ dù người được hỏi đích thực là bằng hữu của Lão Bá cũng lắc đầu không biết.


Còn có người nói :


- Lão Bá ư? Ai là Lão Bá? Hắn là cái thá gì vậy?


Còn có người đặt cho Lão Bá một danh hiệu khác :


"Lão Đần"


"Đần" ở đây còn mang thêm ý nghĩa nữa là hèn nhát.


Nhưng Lão Bá không nghe gì, không biết gì.


Thậm chí dù có người chỉ thẳng vào mũi ông mà nhục mạ, ông cũng làm như không.


Vạn Bằng Vương đã nhiều lần sai người mang chiến thư đến thách Lão Bá quyết một trận sinh tử.


Mười hai phong thư trong mười hai tháng.


Lời lẽ trong thư sau còn cay độc, lăng nhục hơn thư trước.


Có lẽ xưa nay chưa từng có chiến thư nào dùng lời lẽ đầy lăng nhục như vậy.


Thế mà Lão Bá vẫn không phản ứng gì, như thể không biết, không nghe, không thấy gì cả.


Chỉ một điều là Vạn Bằng Vương còn chưa làm đó là chưa trực tiếp xông vào hoa viên của Lão Bá nữa mà thôi.


Bởi vì Vạn Bằng Vương còn chưa dò thật kỹ tình hình trong hoa viên thế nào.


Căn bản không ai điều tra được trong hoa viên có những cơ quan mai phục nào.


Huống chi Vạn Bằng Vương đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, cần gì phải mạo hiểm đi nước cuối cùng như vậy?


Trên giang hồ ai cũng biết rằng Lão Bá đã bị Vạn Bằng Vương đánh tơi tả không kịp hoàn thủ, không cất nổi đầu lên.


Như vậy Lão Bá chỉ là một lão nhân ngồi chờ chết trong tổ của mình, còn làm gì được nữa?


Con người đó đã nhẫn nhục, đã chịu khuất phục, đã cam nhận bại để bảo vệ mạng sống thừa, cần gì phải bức ép quá nữa làm gì?


"Kiêu ngạo là một sai lầm. Bất cứ sai lầm nào, dù nhỏ nhất cũng phải chịu hậu quả. Không còn nghi ngờ gì nữa!"


Có lẽ Vạn Bằng Vương không biết đến chân lý này.


Bây giờ là lúc Lão Bá phản kích.


Đoản kiếm lại được cài vào vỏ. Lão Bá ngồi một mình trong mật thất của mình.


Lấy ra hai bức địa đồ được cất giấu vô cùng bí mật mà chỉ một mình ông biết.


Bức địa đồ thứ nhất là vẽ căn cứ của Thập Nhị Phi Bằng bang ở mười hai tỉnh thành, mỗi tỉnh có một vòng tròn nhỏ khuyên bằng mực son, đó là mười hai phân đàn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Hoa gạo tháng 3

Hoa gạo tháng 3

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016
Tình yêu Unfriend

Tình yêu Unfriend

Gặp nhau vào một chiều đông lạnh, cổng trường không ai nhóm lửa cớ sao tim ấm áp.

24-06-2016
Dạ cổ

Dạ cổ

Tiếng hát ai oán trong đêm, như kể lể về lòng người bẽ bàng. Còn ám ảnh

25-06-2016
Khi đang giận dữ...

Khi đang giận dữ...

Ông nhẹ nhàng đi vào nhà vì không muốn đánh thức vợ, nhưng ông ta rất bất ngờ khi

30-06-2016
Vì anh ấy là công an

Vì anh ấy là công an

Anh không yêu em bằng vũ trụ được... Tình yêu của anh chỉ lớn bằng đúng con người

25-06-2016
Thầy giáo tôi

Thầy giáo tôi

(khotruyenhay.gq) Nhớ quá Thầy Thư ơi! *** Năm tôi học lớp 12, Trường bắt đầu có

28-06-2016