Lão Bá chợt cười to một tràng, quay lại hỏi :
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Thế nào? Các vị có nhận xét gì về con người này?
Lục Hương Xuyên nhanh miệng trả lời trước :
- Ít ra người này rất thẳng thắn.
Lão Bá lại hỏi :
- Ta cho rằng ngươi vẫn còn nhớ được tên hắn viết trong thiếp chúc mừng?
Lục Hương Xuyên đáp :
- Lẽ ra cần phải nhớ, nhưng bỗng nhiên mới rồi đã quên mất.
Lão Bá nhíu mày hỏi :
- Vì sao bỗng nhiên quên đi như thế được?
Lục Hương Xuyên đáp :
- Ngay lúc đó hắn đã không muốn kết giao bằng hữu, vì thế đương nhiên hắn đã không viết danh tánh thực của mình. Nếu vậy thì nhớ làm gì vô ích?
Lão Bá tán thành ngay :
- Có lý! Nghĩa là ngươi không tin hắn?
Lục Hương Xuyên trả lời :
- Theo thuộc hạ, những gì hắn nói không được dễ nghe cho lắm. Nhưng thông thường nói khó nghe mang nhiều sự thật hơn. Chỉ trừ kẻ ngốc, bất cứ ai nói dối đều dễ lọt tai hơn.
- Vậy cho rằng hắn có phải là người ngu ngốc không?
Lục Hương Xuyên lắc đầu :
- Tuyệt đối không!
Mạnh Tinh Hồn chợt nói với Lục Hương Xuyên :
- Ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi, lúc nào cũng được.
Lão Bá cười to :
- Đúng là ngươi không phải một tên ngu ngốc. Vừa rồi ngươi đã chọn được một vị bằng hữu tốt.
Ông vỗ nhẹ vào vai Lục Hương Xuyên, nói thêm :
- Đưa hắn về đi. Ta muốn ngươi tiếp hắn cho chu đáo.
Từ đầu Lục Mãn Thiên không rời mắt khỏi Mạnh Tinh Hồn, bấy giờ mới lên tiếng :
- Đại ca hãy khoan! Chúng ta chưa hỏi tên người này...
Lão Bá cười đáp :
- Tên người ta có khả năng chỉ là tên giả, nhưng bằng hữu mới là thật. Khi ta biết người ta đáng là bằng hữu thì cần gì phải hỏi họ tên nữa?
Mạnh Tinh Hồn nhìn Lão Bá, chợt thấy rằng người này quả thật đáng kết giao bằng hữu.
Cho dù ông ta có dùng thủ đoạn thế nào nhưng vẫn thành tâm thành ý rất đáng cảm động và có thể tin cậy được.
Đứng trước những người như thế, ít kẻ dám buông lời dối trá.
Nhưng Mạnh Tinh Hồn lại dám. Y tự xưng mình bằng cái tên giả Tần Trung Đình.
Lục Mãn Thiên chợt chen lời hỏi :
- Tần Trung Đình ư? Ở vùng nào vậy?
Mạnh Tinh Hồn đáp gọn :
- Ở Lỗ Đông.
Lục Mãn Thiên đập tay vào trán như cố nhớ ra điều gì rồi lại hỏi :
- Ngươi có quan hệ thế nào với Tần Hộ Hoa?
Mạnh Tinh Hồn vẫn trả lời như trước :
- Cháu họ.
Lục Mãn Thiên tiếp tục truy vấn :
- Gần đây ngươi có gặp Tần Hộ Hoa không?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu :
- Có.
- Bây giờ bệnh khó thở của ông ta có đỡ hơn không?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu :
- Ông ấy chưa bao giờ mắc bệnh khó thở.
Lục Mãn Thiên gật đầu tỏ ý hài lòng.
Mạnh Tinh Hồn tưởng chừng không nén được muốn phì cười vì sự ngu ngốc của Lục Mãn Thiên.
Bất cứ ai đều có thể khẳng định rằng Tần Hộ Hoa không bao giờ mắc chứng bệnh khó thở.
Việc điều tra hoàn toàn vô ích, vì bất cứ một nội gia cao thủ nào đều không bao giờ mắc chứng bệnh đó.
Dùng kiến thức nông cạn của mình để thử người khác, chẳng những ngu ngốc mà còn đáng cười nữa.
Mạnh Tinh Hồn đã định cười thì nghe âm thanh của chiếc đòn thép trong tay Lục Mãn Thiên.
Không ai dám cười trong trường hợp như thế.
Đột nhiên Mạnh Tinh Hồn nhớ lại lần trước y đã từng gặp nhân vật này ở Khoái Hoạt Lâm.
Phải! Chính nhân vật này đường bệ tuổi chừng ngũ tuần nhưng còn rất vạm vỡ trạng kiện này khi đi qua chiếc cầu nhỏ cùng một phụ nữ còn ít tuổi hơn nhi nữ của lão cũng vung trong tay chiếc thiết đảm này phát ra âm thanh như thế.
Nhiều nhân vật danh tiếng phải đứng nép sang bên kính cẩn nhường đường.
Bây giờ thì Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra tất cả!
Nguyên là người thuê giết Tôn Ngọc Bá chính là nhân vật này!
Mạnh Tinh Hồn đã phán đoán rất chính xác, ngày hôm đó Lục Mãn Thiên đến Khoái Hoạt Lâm với mục đích thuê giết Lão Bá.
Không phải từ miệng Cao lão đại mà Mạnh Tinh Hồn biết điều này do một nữ thanh lâu tình cờ nói ra, chính là thiếu nữ đi cùng Lục Mãn Thiên.
Lúc đó Mạnh Tinh Hồn không để ý lắm. Nhưng bây giờ y hết sức lưu tâm.
Việc đó giải thích vì sao Lục Mãn Thiên chất vấn mình một câu nghờ nghệch như thế về bệnh tình của Tần Hộ Hoa.
Mạnh Tinh Hồn băn khoăn tự hỏi :
- Có phải hắn tạo thuận lợi cho mình?
Rồi tự trả lời :
- Đương nhiên là thế bởi vì một người như Lục Mãn Thiên, để thuê giết Lão Bá nhất định phải hiểu rõ người mà mình phó thác là hạng người nào. Như vậy hắn phải biết rõ mình và trong cuộc thương lượng với Cao lão đại, nhất định hắn đã chỉ đích danh mình.
Mạnh Tinh Hồn tự biết giá trị của mình. Lúc đó, ngoài Diệp Tường ra chỉ có y mới đảm đương nổi nhiệm vụ đó.
Giá như trước đó một vài năm, chính y cũng không được Cao lão đại tín nhiệm giao cho giết một nhân vật danh tiếng vào bậc nhất võ lâm là Lão Bá.
Bởi thế, lúc này Mạnh Tinh Hồn hoàn toàn không cho rằng con người này đáng cười, trái lại còn đáng sợ.
Một khi bằng hữu cầm đao trong tay định giết mình thì đáng sợ hơn địch nhân rất nhiều.
Bởi thế dù người ta có cảnh giác thận trọng bao nhiêu thì khi đứng trước bằng hữu, đôi lúc quên mất cảnh giác.
* * * * *
Theo lệnh của Lão Bá, Lục Hương Xuyên dẫn khách nhân về căn nhà của mình mà hơn tháng nay đã trở nên hiu quạnh.
Tuy vậy các đồ vật trong nhà được sắp xếp rất cẩn thận, ngăn nắp và được quét dọn sạch sẽ.
Không ai ngờ rằng căn phòng này từ lâu đã không có nữ chủ nhân.
Ngọn đèn đặt trên bàn sáng trưng, tuy vậy vừa bước vào nhà đã thấy lạnh lùng, tưởng chừng ở đây là gian nhà hoang vắng.
Mọi căn nhà không có nữ chủ nhân thường như vậy: lạnh lùng, hịu quạnh như căn nhà hoang.
Lục Hương Xuyên đẩy cánh cửa nhỏ dẫn vào chiếc buồng nhỏ bên phải ngôi nhà nói :
- Tối nay bằng hữu sẽ nghỉ tại đây. Giường nệm vừa được thay bằng đồ mới. Nhưng trước hết chúng ta cần đến phòng ăn.
Mạnh Tinh Hồn chỉ biết cảm tạ.
Xem xét phòng ngủ xong, Lục Hương Xuyên cười hỏi :
- Chắc bây giờ bằng hữu rất đói!
Mạnh Tinh Hồn thú nhận :
- Quả tình tôi đã đói ngấu và mệt nữa. Nhưng có thể ngủ được ngay mà không cần ăn.
Lục Hương Xuyên phản đối :
- Dù sao thì ăn chút gì trước khi ngủ vẫn hơn.
Rồi không chờ phản ứng của khách, nói thêm :
- Bằng hữu hãy theo ta!
Chương trước | Chương sau