Snack's 1967
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 50 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Quyển 4 - Chương 1 - Hảo tâm cứu mỹ nhân

↓↓

- Còn những đồ này đã lấy được từ trong phòng của ngươi, tang vật là đây.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lục Tiểu Phụng cười bảo :


- Nếu ta quả thực lấy trộm của thiên hạ, chẳng lẽ lại dại dột đến độ ngang nhiên chứa của ấy trong phòng hay sao?


Dương bộ đầu cười nhạt :


- Nói như ngươi vậy, không lý còn có người dám mạo hiểm đi cướp nhiều của như vậy đem về trao cho ngươi?


Lục Tiểu Phụng không nói được câu nào.


Đột nhiên có một giọng lạnh lẽo cất lên :


- Giết người cướp của, cưỡng hiếp phụ nữ, đều không đáng kể, nếu chúng ta bỏ qua chuyện này, thì ngươi vẫn có thể tiêu diêu pháp ngoại, tự do tự tại.


Thì ra giọng nói phát ra từ góc phòng ở đằng xa. Chỗ ấy có kê một chiếc bàn vuông, trên bàn có thức ăn, rượu trà đầy đủ. Khách ngồi tại bàn là ba ông già mặc trường bào sẫm màu xanh lục có thêu hoa. Hai người đang uống trà, một người uống rượu, mà người vừa cất tiếng chính là người đang cầm chén rượu. Có lẽ kẻ uống rượu so ra có phần nói nhiều hơn chăng?


Lục Tiểu Phụng lại cười :


- Giết người cướp của, cưỡng hiếp phụ nữ, đều không đáng kể sao? Vậy chuyện gì mới là đáng kể?


Ông già uống rượu đảo đôi ngươi, trong mắt tinh quang rực lên, chiếu thẳng vào Lục Tiểu Phụng :


- Bất luận ngươi làm chuyện gì cũng không đáng kể, nhưng đúng ra ngươi không nên day vào chúng ta.


- Các vị thuộc môn phái nào?


- Ngươi không nhận ra ư?


- Tại hạ không nhận ra!


Ông già áo xanh nâng chén rượu lên từ từ nhấm một ngụm. Những ngón tay cầm chén rượu của lão vừa gầy vừa khô đét như chân chim, lại để móng tay dài bốn, năm tấc, móng nào cũng sẫm màu xanh lục.


Lục Tiểu Phụng làm như không thấy gì. Ông già áo xanh hỏi :


- Bây giờ ngươi vẫn không nhận ra ư?


- Tại hạ không nhận ra.


Ông già áo xanh cười khô khốc một tiếng, từ từ đứng dậy. Mọi người trông thấy trên ngực áo của lão có thêu một khuôn mặt người, mi thanh mục tú, tựa như một thiếu nữ tuyệt sắc. Đến khi lão đứng thẳng dậy, mọi người mới nhìn rõ ra hình thêu trên áo là một quái thú mặt người thân rắn, lại có cánh và móng vuốt như chim. Tuy không ai biết lai lịch quái thú này, nhưng nhìn hình thêu to lớn rất sinh động, mọi người bất giấc ớn lạnh rùng mình.


Lục Tiểu Phụng vẫn làm như không thấy gì. Ông già áo xanh lại hỏi :


- Bây giờ nhận ra chưa?


- Vẫn không nhận ra.


Sắc mặt ông già áo xanh cơ hồ cũng biến thành màu xanh sẫm. Đột nhiên lão vươn tay ra cắm xuống mặt bàn. Chỉ nghe "xoạt" một tiếng, năm ngón tay của lão đã cắm sâu vào mặt bàn. Đến khi lão rút tay ra, trên mặt bàn gỗ dầy ba tấc kia đã thủng vào năm lỗ. Lại nghe "loảng xoảng" mấy tiếng, thì ra Dương bộ đầu nhìn thấy cảnh này sợ quá đánh rơi cả khúc dây xích y còn cầm trong tay.


Trong phòng chợt im lặng ngột ngạt. Lục Tiểu Phụng không thể giả bộ không thấy gì được nữa, rốt cuộc cất tiếng than :


- Hảo công phu!


Ông già áo xanh cười nhạt :


- Ngươi cũng nhận ra chỗ hay của công phu này sao?


Lục Tiểu Phụng cười gật đầu. Thực ra chàng đã sớm nhận ra lai lịch của ba lão nhân quái dị này, nên ngoài mặt tuy cười, nhưng tay chàng cũng bắt đầu đổ mồ hôi.


Ông già áo xanh bỗng nhắm mặt, ngước mặt lên trời, chậm rãi ngâm :


- Cữu thiên thập địa, chư thần chư quỷ, khiếp sợ bổn môn, vâng mạng phục tùng!


Lục Tiểu Phụng lại than :


- Bây giờ tại hạ kể như đã biết được các vị là ai rồi. Nhưng tại hạ vẫn chưa hiểu đã đắc tội với các vị lúc nào?


Ông già áo xanh nhìn chàng chăm chăm, bỗng khoát tay một cái. Có tiếng sáo quái dị trổi lên từ phía hậu viên, nghe ai oán như oan hồn kêu khóc giữa đêm khuya. Sau đó có bốn đại hán khiên vào một tấm phản gỗ rất lớn, trên phản phủ đầy những hoa cúc sẫm màu xanh lục. Những đại hán này để mình trần, trên ngực cắm đầy kim châm, nhưng không bị chảy máu. Mắt họ nhìn trừng trừng, như dại như say, nét mặt chẳng có vẻ gì đau đớn, mà ngược lại còn nở một nụ cười vừa quỷ bí vừa đáng sợ.


Hai ông già đang uống trà lúc này cũng đứng dậy, cùng với ông già áo xanh, ba người bước đến trước tấm phản gỗ phủ đầy bông cúc sẫm màu, vừa chắp tay vái vừa niệm :


- Cữu thiên thập địa, chư thần chư ma, cùng về hộ giá, đồng đăng cực lạc!


Lục Tiểu Phụng không nhịn được bèn bước đến cầm lên một bông cúc.. bỗng cảm thấy tay lạnh toát. Bên dưới bông cúc chàng vừa cầm lên, có một con mắt đang mở nhìn chàng trừng trừng. Con mắt này có tròng trắng nhiều hơn tròng đen, tròng mắt lồi hẳn ra, như ẩn chứa một nỗi kinh hoàng khủng khiếp không diễn tả được.


Lục Tiểu Phụng thối lui mấy bước, thở ra một hơi thực dài, hỏi :


- Người này là ai?


Ông già áo xanh lạnh lẽo đáp :


- Bây giờ đã là người chết rồi.


- Lúc còn sống, người này là ai?


Ông già áo xanh lại nhắm mắt, ngước mặt lên trời, chầm chậm ngâm :


- Cữu thiên thập địa, chư thần chi tử, gặp nạn hóa kiếp, thần ma khóc hờn.


Lục Tiểu Phụng biến sắc mặt :


- Đây là con trai của giáo chủ quý giáo?


- Phải!


- Chẳng lẽ y bị chết dưới tay tại hạ?


- Sát nhân giả tử!


Lục Tiểu Phụng lùi lại hai bước, thở ra một hơi, đột nhiên cười nói :


- Một bên muốn bắt tại hạ đem về xét xử, một bên muốn tại hạ đền mạng, tại hạ chỉ có một người, biết tính làm sao?


Ông già áo xanh đưa mắt nhìn Dương bộ đầu, hỏi :


- Ngươi nhất định phải đem hắn ra xét xử?


Dương bộ đầu lắp bắp :


- Không.... không.... không nhất định!


Vừa nói xong, y sợ quá nhũn người té lăn ra dưới đất.


Lục Tiểu Phụng cất tiếng than :


- Xem ra chuyến này tại hạ chắc phải chết rồi!


Ông già áo xanh nói :


- Nhưng ta cũng biết trước khi ngươi chết, hẳn đã định liều chết đấu một phen.


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Không sai!


Chàng bất ngờ xuất thủ, đoạt ngay một thanh kiếm, một ngọn đao. Tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, chàng nhắm vào ông già áo xanh đánh liền ba chiêu quái dị.


Ông già áo xanh cười nhạt :


- Ngươi dám múa búa trước cửa Lỗ Ban à?


Lối đánh hai tay cùng xử dụng binh khí, vốn là tuyệt kỹ độc môn của lão.


Lục Tiểu Phụng vừa xuất ra ba chiêu, lão đã nhìn ra cách phá, tự tin rằng trong ba chiêu sẽ đánh văng cả đao kiếm trong tay Lục Tiểu Phụng.


Đúng lúc ấy, chợt nghe "chát" một tiếng, Lục Tiểu Phụng lấy ngọn đao bên tay trái chém mạnh vào thanh kiếm bên phải. Đao kiếm đập vào nhau, cùng bị tiện đứt. Ông già áo xanh còn chưa hiểu chiêu thức kỳ quặc này, đã thấy hai lưỡi đao kiếm bị chém đứt bay thẳng vào người lão. Lục Tiểu Phụng thừa cơ phóng lên không trung, dùng lực tung ra hai cây đao kiếm gãy trên tay, người thì lộn vòng ngược ra sau.


Mọi việc xảy ra trong nháy mắt, nhanh không thể tưởng tượng, ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng không ngờ mình phản ứng mau như vậy. Bản năng sinh tồn của mỗi người vốn có tiềm lực khó ai lường được.


Gió thổi bên ngoài cửa. Lục Tiểu Phụng lộn thêm một vòng, nương theo chiều gió đáp xuống khung cửa nhà đối diện.


Ông già áo xanh không đuổi theo, chỉ nghe giọng nói thê lương của lão vọng ra :


- Ngươi đã giết con trai chư thần, dù lên trời xuống đất cũng không thoát khỏi cái chết đâu.


Lục Tiểu Phụng không thăng thiên, cũng chẳng độn thổ. Chàng lại đến trước con hẻm dắt vào sòng bạc Ngân Câu, mướn một cỗ xe ngựa, đi trở lại chỗ sáng nay chàng thức dậy.


Chàng bắt đầu nghiệm ra là bọn người kia lừa chàng ra vùng hoang dã ngủ một đêm, mục đích để giá họa, bắt chàng lãnh tội. Những chuyện xảy ra với chàng từ tối qua đến nay, nói ra cũng không ai tin. Người đẹp "băng sơn" kia chắc chắn không bao giờ làm chứng dùm chàng, còn chưa kể bây giờ nàng đã biệt dạng, biết đâu mà tìm! Chỉ có cách tự chàng tìm ra bằng chứng, mới có thể minh oan cho mình được.


Xe đi được một đoạn đường, quả có đi qua một khu chợ đêm, sau đó lại đi qua khe nước, rồi mới đến nơi chàng thức dậy sáng nay. Chẳng lẽ tối hôm qua chàng quả thực đi qua con đường này? Chẳng lẽ đây là chỗ tối qua Lãnh Nhược Sương nắm tay chàng xuống đi bộ? Nhưng nơi đây là một vùng đồng trống hoang dã, đến một cái chòi tranh cũng không có, ở đâu ra một sòng bạc Kim Câu?


Lục Tiểu Phụng đến bên một cây đại thụ, lá cây đã vàng khô cả. Chàng nằm dưới gốc cây, nhìn lá vàng từng chiếc theo gió rơi rụng xuống, rớt trên người chàng. Mặt đất hãy còn ẩm ướt. Chàng tỉnh táo suy nghĩ :


- Rõ ràng là mình đi qua con đường này để đến sòng bạc Kim Câu, nhưng nơi đây chẳng có nhà cửa gì cả. Rõ ràng mình nghe trong phòng có tiếng người, nhưng chẳng thấy người nào. Trên tờ giấy có nói giữ mình ở đây ba hôm, nhưng vừa qua đêm đã tống mình đi.


Chàng càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, cả chàng cũng thấy khó tin, huống hồ là người khác? Chàng không có cách chứng minh được hàng tung của mình, không lý phải chịu để người ta giá họa mãi mãi sao? Chàng than dài, lúc này quả thực là cười hết nổi.


Đằng sau gốc cây có tiếng chim kêu tíu tít cả buổi chưa ngớt. Lục Tiểu Phụng nhíu mày, vỗ vào thân cây, lá rơi lả tả, nhưng vẫn còn tiếng chim kêu. Con chim này quả là dạn dĩ, chẳng sợ bay đi. Lục Tiểu Phụng nhịn không được, bèn ngóc đầu lên định nhìn phía sau thân cây, bỗng nghe tiếng chim chí chóe đột nhiên biến thành tiếng "gâu gâu" chó sủa.


Đang ngạc nhiên, Lục Tiểu Phụng bỗng thấy đằng sau thân cây ló ra gương mặt của một thằng nhỏ, đang thè lười nhăn mặt chọc quê chàng.


Thì ra tiếng chó sủa, chim kêu, đều là do thằng nhỏ này giả tiếng. Hiển nhiên thằng nhỏ này khá thông minh, giả giống hệt tiếng thực.


Thằng nhỏ nháy mắt với Lục Tiểu Phụng nói :


- Tôi còn biết giả tiếng chó đực chó cái cắn nhau, ông cho tôi hai đồng, tôi làm cho nghe.


Lục Tiểu Phụng vụt sáng mắt ra, nhảy dựng lên ôm thằng nhỏ hôn cái chụt, lại lấy ra một đĩnh bạc lớn dúi cho hắn, miệng không ngớt nói :


- Cảm ơn nhóc con, cảm ơn nhóc con!


Thằng nhỏ không hiểu, chớp mắt hỏi :


- Ông cho tôi nhiều tiền vậy, còn cảm ơn tôi nghĩa là sao?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Bởi vì ngươi vừa cứu mạng ta.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Siết tay

Siết tay

Đã sáu năm cô và anh không gặp nhau. Cô không thích anh như trước nữa. Nhưng cũng không

27-06-2016
Gió lạnh gò hoang

Gió lạnh gò hoang

Đã lâu rồi chưa xảy ra chuyện ghê gớm đến vậy. Và câu chuyện còn được

24-06-2016
Ngày và Đêm

Ngày và Đêm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Đời mẹ

Đời mẹ

Nhiều lúc nó thấy mẹ đang ăn cơm và dừng đũa. Đôi mắt mẹ nhìn về khoảng trời xa

23-06-2016
Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi là một truyện teen mình mới sưu tầm được muốn chia sẻ với các

23-07-2016 36 chương
Để con đừng đau

Để con đừng đau

Thế là bọn trai trẻ thống nhất tối ngày mai sẽ cõng hết cha mẹ già đem lên rừng cho

24-06-2016