-Dù tại hạ muốn nổi nóng cũng không dám nổi nóng trước mặt một cao thủ hộ vệ trong đại nội.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
-Công tử nhận được tại hạ ư ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Ngoài Phú Quý Thần Kiếm ¢n Kiện ¢n tam gia thì còn ai sử được chiêu Ngọc Nữ Xuyên THoa đó ?
Mộc đạo nhân lại cười rộ hỏi :
-Bần đạo đã nói trwocs nhân vật này chẳng nững thủ pháp phi thường mà nhãn lực cũng ghê gớm.
Người giang hồ đều biết trong đại nội của Hoàng Cung có nhiều đại kiếm thủ nhưng thật ra chưa mấy ai đã gặp bốn nhân vật này.
Ân Kiệt Ân cả cười vỗ vai Lục Tiểu Phụng nói :
-Nhãn lực của công tử quả nhiên không phải tầmthường. Tại hạ đã mười mấy năm chưa qua lại giang hồ không ngờ công tử cũng nhận ra được.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Số người sử dụng cđược chiêu Ngọc Nữ Xuyên Thoa đã không có mấy, nhất là sử dụng đến độc xuất thần nhập hóa thì trong thiên hạ chỉ có một người.
Lục Tiểu Phụng dường như có ấn tượng sâu xa về nhâ vật. Trong trí tưởng tượng của chàng những tay cao thủ ở đại nội nhất định đều là những nhân vật ngạo nghễ dưới mắt không người. Nhân vậy này lại vui vẻ ôn hoà, nụ cười rất vui tươi nên chàng cũng hy vọng làmcho hắn khoan khoái.
Quả nhiên Ân Kiệt Ân mắt sáng rực lên, nắm chặt tay Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Công tử nói thật đấy chứ ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ chưa từng nói dối bao giờ.
Ân Kiệt Ân hỏi :
-Nếu vậy công tử nên cho biết chiêu thức của tại hạ so với chiêu thức của Diệp Cô Thành như thế nào ?
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm đáp :
-Khi tại hạ tiếp chiêu thức của Diệp Cô Thành đã đứng tựa lưng vào tường, không có một nhân vật nào khác. Nhưng lúc tại hạ tiêp chiêu của các hạ thì sau lưng còn bảy thanh kiếm.
Ân Kiệt Ân khoé mắt bỗng ra chiểu ảm đạm :
-Thế thì tại hạ còn kém y rồi.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Sự thực các hạ không hơn y được.
Ân Kiệt Ân thở dài nói :-Bây giờ tại hạ đã biết thủ pháp của công tử cao siêu lắm nhưng chiêu Thiên NGoại Phi Tiên...
Lục Tiểu Phụng cười :
-Dĩ nhiên là một tuyệt chiêu vô địch, chắc chắc anh hùng, hào kiệt sẽ tới xem cho bằng được chiêu thức này.
Ân Kiệt Ân lắc đầu :
-sự tình chắc không pahỉ như thế. Quần hùng sẽ không được xem trận đấu của Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành.
Lục Tiểu Phụng ngạc mnhiên :
-Tại sao ?
-Tại vì trận đấu không diễn ra ở ngọn núi mà hai bên sẽ đấu trên Tử Cấm Chi Điện.
-ồ ! Đạo trwongr biết như thế à ?
-Cuyện này mới xảy ra mới hgai ngày rồi, chắc lần này thiếu hiệp cũng không dự được.
-Đạo trưởng đừng quên tại hạ là thị vệ trong đại nội. Khi nào tại hạ để họ thiên tiện lần vào cấm địa.
Cố Thanh Phong nói :
-Thí chủ có thể phá lệ một phen.
Ân Kiệt Ân hỏi :-Làm sao mà phải phá lệ ?
Cố Thanh Phong đáp :
-Vì thí chủ nhất định muốn biết chiêu Thiên NGoại Phi Tiên tuyệt thế vô song của Diệp Cô Thành.
Ân Kiệt Ân lại thở dài nhăn nhó cười nói :
-Đạo trưởng phải cái tật rất lớn là biết nhiều chuyện quá.
Lục Tiểu Phụng cũng thở dài nói :
-Quả là nhiều chuyện.
Cố Thanh Phong hỏi :
-Công tử không ngờ bần đạo biết chuyện này ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Vụ này nguyên là một điều bí mật.
Cố Thanh Phong mỉm cười nói :
-Bây giừo cái đó không bí mật nữa. ở kinh thành chẳng còn chuyện bí mật.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Vì thế mà đạo twonrg đã biết trước tại hạ tới đây ?
Cố Thanh Phong đáp :
-Công tử là bạn của Lý Yến Bắc, nếu người khác ở vào địa vị công tử thì e rằng đã chết về tay Đỗ Đồng Hiên rồi.
Mộc đạo nhân đột nhiên lên tiếng :
-Đáng lẽ bọn bần đạo đến kiếm công tử nhưng công tử lại làm chứng cho bọn kia rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Nhà sư chất phác thì sao ?
Mộc đạo nhân đáp :
-Y bị bần đạo lôi đi. Bần đạo cũng biết công tử muốn kiếm y.
Cố Thanh Phong nói :
-Đáng tiếc bọn bần đạo chậm mất một bước, không được ăn món tái dê của Thập Tam Di ra tay làm lấy.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Người xuất gia cũng ăn thịt dê ư ?
Cố Thanh Phong cười đáp :
-Người xuất gia không ăn thịt dê thì khi nào dám bỏ một trăm chín mười lăm vạn lạng để đánh cuộc với Lý Yến Bắc ?
Lục Tiểu Phụng nhìn hắn hỏi :
-Phải chăng đạo trưởng đã chắc chắn mình không thể thua được ?
Cố Thanh Phong hỏi lại :
-Công tử có chịu đánh cuộc khi biết chắc mình phải thất bại không ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Dĩ nhiên không chịu.
Cố Thanh Phong hỏi :
-Khi công tử đánh rồi phải chăng cầm chắc phần thắng về mình chẳng ít thì nhiều ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Xem chừng đạo trwongr cũng giống tại hạ là không biết nói dối.
Cố Thanh Phong nói :
-Người xuất gia không thể nói dối.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Nhưng đáng tiếc người nào muốn đạo trwongr nói thật thì lại không phải chuyện dễ dàng.
Cố Thanh Phong cười mát nói :
-Người xuất gia còn quen nói lơ lửng, hư hư thực thực, không hư cũng không thực, chân chân giả giả, không chân cũng không giả.
Ân Kiệt Ân lại vỗ vai Lục Tiểu Phụng cười nói :
-Thực ra công tử cũng nên học đạo trwongr, thỉnh thoảng cũng nên nói lơ lửng, thậm chí nói dối vài câu cũng chẳng sao ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Đáng tiếc tại hạ hễ nói dối một câi là gân co lại phải phóng trung tiện.
Ân Kiệt Ân kinh hãi nhìn chàng hỏi :
-Thực ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Giả chứ không thực.
Chương trước | Chương sau