Ring ring
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 41 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 9 - Cầu Tây Môn hào kiệt cạo râu

↓↓

Tây Môn Xuy Tuyết hỏi lại :

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ai đốt nhà tiểu đệ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Chính là tại hạ.


Tây Môn Xuy Tuyết cười xòa.


Y là người rất ít cười, nên nụ cười của y lột vẻ trào phúng khôn tả.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Bản ý tại hạ đến đây là để yêu cầu huynh đài đi làm giúp một việc mà tại hạ đã hứa với người ta. Nếu huynh đài không chịu đi, tại hạ phóng hỏa đốt nhà huynh đài cháy cho kỳ hết.


Tây Môn Xuy Tuyết ngưng thần nhìn Lục Tiểu Phụng hồi lâu mới thủng thẳng đáp :


- Tiểu đệ vốn không có mấy bạn hữu, khi nào nhiều lắm là được ba người. Công tử là bằng hữu của tiểu đệ.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Vì thế tiểu đệ mới đến cầu huynh đài.


Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp :


- Cũng vì thế mà tại hạ chẳng cần chi hết. Lúc nào công tử muốn đốt nhà thì cứ việc động thủ phóng hỏa đi.


Lục Tiểu Phụng chưng hửng. Chàng dã hiểu rõ Tây Môn Xuy Tuyết. Lời y thốt ra như mũi tên bắn đi không bao giờ trở lại.


Tây Môn Xuy Tuyết lại nói :


- Nhà sau là một cái kho chứa củi khô và tùng hương. Tại hạ đề nghị công tử hay hơn hết là bắt đầu đốt căn phòng đó. Ban đêm phóng hỏa lại càng tốt vì nơi đó phát hỏa tất nhiên sáng lắm.


Lục Tiểu Phụng đột nhiên hỏi qua chuyện khác :


- Huynh đài đã nghe ai nói đến Đại Thông, Đại Trí bao giờ chưa?


Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp :


- Nghe nói hai nhân vật này chẳng có vấn đề gì là không phúc đáp được. Chẳng lẽ họ biết hết mọi chuyện trong thiên hạ thật ư?


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Huynh đài không tin chăng?


Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :


- Công tử tin như vậy hay sao?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Tiểu đệ đã hỏi họ dùng cách gì mới lung lạc được huynh đài thì bọn họ đáp là chẳng có cách nào hết. Tại hạ không tin, nhưng bây giờ tại hạ nhận thấy họ hiểu rõ huynh đài hơn ai hết.


Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Lục Tiểu Phụng cười khà khà nói :


- Thế thì chuyến này họ lầm rồi.


Lục Tiểu Phụng "Ủa" một tiếng ra chiều kinh ngạc.


Tây Môn Xuy Tuyết lại nói :


- Chẳng phải là công tử chẳng có cách gì lung lạc tại hạ.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Tiểu đệ còn cách gì nữa?


Tây Môn Xuy Tuyết mỉm cười nói :


- Hễ công tử cạo hết mọi sợi râu đi thì làm gì tại hạ cũng theo ngay.


Từ nay bọn bằng hữu ngó thấy Lục Tiểu Phụng cơ hồ không nhận ra chàng, vì nguyên trước chàng có bốn hàng lông mày, mà bây giờ môi nhẵn thín như đứa nhỏ sơ sinh.


Chỉ đáng tiếc là Hoa Mãn Lâu không ngó thấy.


Dĩ nhiên gã cũng không nhìn thấy Tây Môn Xuy Tuyết cùng đi với Lục Tiểu Phụng, nhưng gã mỉm cười hỏi :


- Tây Môn trang chúa đấy ư?


Tây Môn Xuy Tuyết hỏi lại :


- Hoa Mãn Lâu phải không?


Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp :


- Đáng tiếc là tại hạ bị tàn tật không nhìn thấy phong thái của kiếm khách đương thời.


Tây Môn Xuy Tuyết chú ý nhìn gã hỏi :


- Các hạ không nhìn thấy thật ư?


Hoa Mãn Lâu đáp :


- Tưởng trang chúa đã từng nghe nói tới Hoa Mãn Lâu tuy có mắt mà đui mù như giống dơi.


Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :


- Chẳng lẽ các hạ nghe tiếng bước chân mà biết tại hạ?


Y cũng giống Độc Cô Phương về điểm này nên mới hỏi câu đó. Y vốn tự phụ về khinh công và kiếm pháp tuyệt vời của mình.


Thực ra khinh công của y đáng làm cho y tự phụ.


Hoa Mãn Lâu đáp :


- Theo chỗ tại hạ biết thì trong thiên hạ hiện nay chỉ có bốn năm người lúc hành động hoàn toàn không phát ra một chút tiếng động nào. Trang chúa là một trong những nhân vật này.


Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :


- Nhưng các hạ lại biết tại hạ đã tới thì sao?


Hoa Mãn Lâu cười rất tươi đáp :


- Cái đó là vì trên mình trang chúa mang làn sát khí.


Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :


- Sát khí ư?


Hoa Mãn Lâu thản nhiên đáp :


- Lợi kiếm rút ra khỏi vỏ tất có sát khí. Trong đời trang chúa đã giết nhiều người thì sao lại không mang sát khí?


Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói :


- Thảo nào các hạ qua cửa cũng không vào nhà, té ra các hạ chịu không nổi mùi sát khí?


Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp :


- Chỗ này hoa tươi rất đẹp, hiếm thấy ở nhân gian. Nếu trang chúa có thể ở đây lâu một chút thì làn sát khí đó dần dần mất hết vào trong chỗ vô hình.


Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hỏi :


- Hoa tươi tuy đẹp nhưng làm sao đẹp bằng huyết hoa lúc giết người được?


Hoa Mãn Lâu "Ủa" lên một tiếng ra chiều kinh ngạc.


Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên khóe mắt lộ ra những tia kỳ quang nói :


- Trên cõi đời này vĩnh viễn không giết hết được bọn bội tín bất nghĩa. Giả tỷ các hạ lúc phóng kiếm đâm vào cổ họng chúng, nhìn rõ huyết hoa trên thanh kiếm trong nháy mắt thì thấy nó rực rỡ huy hoàng không biết đến thế nào mà kể, mới hiểu huyết hoa là một thứ tuyệt mỹ trên đời không còn cái gì bì kịp.


Y nói rồi đột nhiên xoay mình đi ngay không ngoảnh cổ lại.


Giữa lúc bóng chiều mờ ảo, Tây Môn Xuy Tuyết biến vào trong cảnh sắc huỳnh hôn phảng phất như một tấm sa mỏng giữa đám rừng hoa.


Hoa Mãn Lâu không nhịn được nhẹ buông tiếng thở dài nói :


- Bây giờ tiểu đệ mới hiểu y luyện thành kiếm pháp này trong trường hợp nào.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Ủa!


Hoa Mãn Lâu nói :


- Vì y đã coi việc giết người là một cảnh mỹ lệ rất thiêng liêng. Y hiến thân cả cuộc đời mình cho sự nghiệp đó. Chỉ có lúc giết người mới là lúc sống chân thực của y. Ngoài lúc đó, y hoàn toàn ở trong tình trạng chờ đợi.


Lục Tiểu Phụng trầm tư, nhẹ buông tiếng thở dài đáp :


- May ở chỗ y giết toàn những người đáng giết.


Hoa Mãn Lâu mỉm cười không nói gì nữa.


Lúc này bức màn đêm đã buông xuống trần gian không một tiếng động.


Mảnh trăng hạ huyền treo trên ngọn cây ở phía xa xa với những chòm sao thưa thớt khiến cho cảnh sắc ban đêm vừa thần bí vừa mỹ lệ.


* * * * *


Hoa Mãn Lâu chậm chạp đi trên sườn núi phảng phất như người lạc vào cõi mộng thần bí và mỹ lệ.


Lục Tiểu Phụng không nhịn được cất tiếng hỏi :


- Tại sao huynh đài chẳng hỏi gì đến chuyến đi vừa rồi của tiểu đệ có thu lượm được kết quả nào không?


Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp :


- Tại hạ biết công tử đã lung lạc được y rồi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Giá mà...

Giá mà...

“Chỉ một phút duy nhât nó biết được một sự thật phũ phàng. Người mà nó yêu

29-06-2016
Đáng sợ nhất!

Đáng sợ nhất!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1") Ma quỷ, phải

27-06-2016
Hẹn nhau ở Pont-Neuf

Hẹn nhau ở Pont-Neuf

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tình

25-06-2016
Oan gia

Oan gia

1. Tôi ghét Nguyên, thật sự rất ghét, vì đúng là từ nhỏ nhỏ đến lớn cậu ấy chỉ

23-06-2016
Vẫn chưa chịu cưới

Vẫn chưa chịu cưới

(khotruyenhay.gq) Cha mẹ Hiển đưa mắt nhìn nhau, cùng thốt lên ba chữ: "Bệnh đường

30-06-2016