-Mới chừng nửa giờ.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lý Yến Bắc hỏi :
-Sao lại không tiến nữa ?
Lục Tiểu Phụng lại cười gượng đáp :
-Tại hạ sợ rồi.
Lý Yến Bắc kinh ngạc nhìn chàng hỏi :
-Công tử sợ ư ? Công tử mà cũng có lúc sợ hãi là nghĩa làm sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Có chứ. Thường thường có luôn.
Lý Yến Bắc hỏi :
-Công tử sợ gì ?
Hắn không chờ Lục Tiểu Phụng trả lời lại nói tiếp :
-Công tử không dám đi gặp ¢u Dương Tình ư ?
Lục Tiểu Phụng gật đầu.
Lý Yến Bắc vỗ vai chàng nói :
-Âu Dương Tình còn sống. Coi bề ngoài y trúng độc nặng nhưng không có gì nghiêm trọng.
Lục Tiểu Phụng thở phào một cái hỏi :
-Bữa nay Lý gia đi có một mình thôi ư ?
Lý Yến Bắc gật đầu, ra chiều mỏi mệt uể oải đáp :
-Bữa nay người ta đều có việc riêng phải làm.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Như vậy Lý gia cũng không nên đi.
Lý Yến Bắc gượng cười không nói gì.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
-Hôm qua đã xẩy chuyện, bữa nay Lý gia nên thận trọng.
Lý Yến Bắc lẳng lặng sóng vai Lục Tiểu Phụng mà đi.
Hắn đi được một đoạn đường bỗng lên tiếng :
-Mười một năm nay sáng sớm nào Lý mỗ cũng chạy một vòng quanh khu này.
Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, bất luận trời mưa to gió lớn hay nắng ráo khô khan ngày nào Lý mỗ cũng không gián đoạn.
Khu đất này là của hắn.
Lý Yến Bắc đi trên đường phố rộng rãi mà cổ kính, trong lòng đầy kiêu ngạo cùng thỏa mãn, chẳng khác viên đại tướng đi duyệt binh hay bậc đế vương đi tuần du quốc thổ của mình.
Lục Tiểu Phụng đã hiểu cảm giác của hắn, chàng nói :
-Nếu tại hạ là Lý gia chắc mỗi ngày cũng đi một vòng.
Lý Yến Bắc đáp :
-Nhất định là thế.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Nhưng bữa nay phải phá lệ một lần.
Lý Yến Bắc nói :
-Công tử tuyệt hông thể bỏ qua được.
Lục Tiểu Phụng nhắc lại :
-Nhừng bữa nay...
Lý Yến Bắc ngắt lời :
-Nhất là bữa nay công tử càng không nên phá lệ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Tại sao vậy ?
Lý Yến Bắc ngần ngừ, hắn liếc nhìn những cửa tiệm hai bên đường phố cổ kính, trong khóe mắt tựa hồ đầy vẻ bi thương luyến tiếc. Hồi lâu hắn mới thủng thắng nói :
-Vì bữa nay là ngày tối hậu của Lý mỗ.
Lục Tiểu Phụng kinh ngạc nhìn hắn hỏi :
-Lần tối hậu ư ? Sao lại tối hậu ?
Lý Yến Bắc không trả lời, đột nhiên hỏi lại :
-Công tử có gặp con Lý mỗ không ?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu.
Chàng không gặp mà cũng không hiểu tại sao Lý Yến Bắc đột nhiên hỏi chuyện này.
Lý Yến Bắc chậm rãi hỏi tiếp :
-Lý mỗ sinh mười tám đứa con, đứa nhỏ nhất mới hai tuổi. Bọn chúng đều là con ruột của Lý mỗ.
Lục Tiểu Phụng toan hỏi thì Lý Yến Bắc lại nói tiếp :
-Năm nay Lý mỗ đã năm mươi. Coi về ngoài tuy còn tráng kiện mà thực ra già mất rồi.
Lục Tiểu Phụng cười gượng nói :
-Lý gia chưa gì đâu. Người ta nói nam nhân từ nam chục trở đi đời người chân chính bắt đầu.
Lý Yến Bắc muốn cười gượng cũng không được. Hắn nói :
-Nhưng Lý mỗ thì không được rồi vì Lý mỗ chẳng thể bỏ đói lũ con nhỏ của mình.
Lục Tiểu Phụng hiểu ý hắn nhưng cũng hỏi :
-Chẳng lẽ Lý gia đã để sản nghiệp cho người ta ?
Lý Yến Bắc cúi đầu buồn rầu đáp :
-Lý mỗ nguyên cũng không muốn làm thế này nhưng bọn họ cho Lý mỗ điều kiện rất trọng hậu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Điều kiện gì ?
Lý Yến Bắc đáp :
-Chẳng những họ nguyện ý thừa nhận cuộc đánh cá ước định với Đỗ Đồng Hiên, nguyện ý giải quyết vụ này cho Lý mỗ mà còn bảo đảm đưa toàn gia Lý mỗ cả già lẫn trẻ xuống Giang Nam một cách bình yên.
Hắn nở nụ cười thê lương nói tiếp :
-Lý mỗ biết Giang Nam là nơi rất vui vẻ. Mỗi khi mùa xuân tới, cỏ xanh mọc dài, oanh hót líu lo, lại chẳng thiếu gì đào hồng liễu biếc. Bọn nhỏ mà sinh trưởng ở đó tất không thô tục như Lý mỗ.
Lục Tiểu Phụng nhìn hắn không nhịn được thở dài nói :
-Lý gia quả là người thô hào.
Lý Yến Bắc nhăn nhó cười nói :
Công tử chưa có con thì chẳng thể hiểu được tâm tình của người cha.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ hiểu lắm.
Lý Yến Bắc nói :
-Công tử đã hiểu tất cũng biết tại sao Lý mỗ lại làm việc thế này.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ biết rồi.
-Nếu cuộc chiến này mà Tây Môn Xuy Tuyết thất bại thì lập tức Lý mỗ bị dồn vào ngõ bí không còn đường thoát.
Lục Tiểu Phụng hiểu lắm. Bất luận là ai đưa mười chín người con đi không phải chuyện dễ dàng.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
-Hôm qua sau khi gặp Diệp Cô Thành mình chẳng còn cơ hội nào thắng được.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Không phải Lý gia thất bại mà là Tây Môn Xuy Tuyết.
Lý Yến Bắc nói :
-Nhưng y thua Lý mỗ còn thảm hại hơn nhiều.
Lục Tiểu Phụng đáp :
Chương trước | Chương sau