Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 7 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 8 - Ngọc Bội Có Đi Được Không

↓↓

- Ngọc bội làm sao biết chạy?

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lục Tiểu Phụng cười khổ, ngọc bội dĩ nhiên không thể chạy.


- Vậy thì khối ngọc bội làm sao ở trong người cô?


- Dĩ nhiên là có đạo lý.


- Đạo lý gì?


- Ngọc bội không chạy được, tôi không phải ăn trộm nó, vậy thì nó từ đâu ra bây giờ?


Cung Bình nói:


- Thật ra ông nên biết mới phải, chỉ cần ông nghĩ một chút, nhất định sẽ hiểu ra.


- Sao?


- Trên người mỗi người đàn bà dễ thương, đều có những thứ lai lịch không rõ ràng, tại sao vậy nhỉ?


Cung Bình tự mình trả lời:


- Bởi vì có rất nhiều đàn ông, tuy vừa nghèo vừa nhỏ nhen, muốn y mời bạn bè ăn một bữa cơm, làm như muốn mạng sống của y không bằng, nhưng đụng tới người đàn bà y thích, người đàn bà ấy muốn gì, y cũng sẽ đưa ngay.


- Tôi hiểu ý của cô rồi.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Khối ngọc bội này nhất định là do người nào đó tặng cho cô.


- Đàn ông tặng đàn bà món đồ, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.


Cung Bình lạnh lùng nói:


- Tôi nhận món đồ y tặng, y đã cao hứng muốn chết đi được rồi.


- Đúng đúng đúng! Đúng đúng đúng! Trên đời này quả thật có đa số đàn ông như vậy.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Tôi chỉ bất quá muốn biết người tặng cô khối ngọc bội là ai thôi.


- Ông không biết y đâu.


- Tại sao?


- Bởi vì tôi không muốn nói cho ông nghe.


Lục Tiểu Phụng không lộ vẻ tý gì sẽ bức bách nàng ta, thậm chí ngay cả nét tức giận cũng không có.


- Tôi hiểu ý của cô rồi, cô không muốn nói cho tôi biết, bởi vì cô không thích, không những vậy, còn không cao hứng.


Chàng hỏi Cung Bình:


- Đúng không?


- Đúng.


Nếu có người đàn bà nào dùng phương pháp đó cự tuyệt đàn ông, đa số đàn ông đều chỉ còn nước trừng mắt nhìn nàng ta mà thôi.


Cung Bình nói:


- Lý do lớn đến đâu cũng không ngoài hai chữ cao hứng, một người đàn bà nếu không cao hứng làm chuyện gì, chẳng ai làm gì được nàng ta.


- Cô sai rồi.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Trên đời này nếu có đàn bà không giảng lý, thì cũng có đàn ông chuyên môn đi đối phó họ.


Chàng nhơn nhơn chỉ ngón tay vào mũi mình mỉm cười nói:


- Ví dụ như, tôi chính là hạng đàn ông đó.


Cung Bình cười nhạt:


- Ông? Ông tính làm gì tôi?


- Dĩ nhiên tôi chẳng làm gì được cô, tối đa chỉ bất quá muốn cởi váy cô ra thế thôi.


Phương pháp ấy đã cũ kỹ lắm rồi, mà còn có vẻ tục khí, nhưng đem ra đối phó với đàn bà, lại là vạn lần thử, vạn lần linh nghiệm, bất kể người đàn bà nào cũng đều như vậy.


Cung Bình đã có vẻ biến sắc, nhưng còn làm mặt trấn tĩnh nói:


- Ông chẳng cần phải dọa, tôi chẳng bị ông dọa được đâu.


- Sao?


- Bất kể ra sao, ông cũng là một người còn muốn giữ thể diện, sao ông dám làm chuyện đó.


Nàng ta nhất định muốn ràng buộc Lục Tiểu Phụng vào chuyện thể diện, không ngờ Lục Tiểu Phụng nói ra càng có đạo lý hơn nàng ta nhiều:


- Làm vậy thì có gì là không đúng?


Chàng làm mặt nghiêm trang hỏi Cung Bình:


- Nếu cô là thầy thuốc, muốn xem thương thế trên đùi bệnh nhân ra sao, có phải cô phải cởi váy quần y ra trước không?


Câu trả lời dĩ nhiên là phải rồi.


- Tôi cũng thế thôi.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Nếu tôi không cởi váy quần cô ra, làm sao tôi xem thương thế cho cô được?


Cung Bình nhẫn nhịn cơn tức, nàng ta phải ráng hết sức mới nhịn được:


- Ông có phải là thầy thuốc không?


- Không phải.


- Ông không phải thầy thuốc, đùi của tôi cũng không bị thương, ông vịn vào đâu dám xem đùi của tôi?


Lục Tiểu Phụng mỉm cười lắc đầu thở ra, làm như vừa mới nghe một đứa bé đang hỏi một vấn đề thật ấu trĩ. Chàng hỏi ngược lại Cung Bình:


- Lúc nãy tôi có nói nhất định phải cần thầy thuốc mới thấy đùi người khác được không?


Chàng không hề nói như vậy.


- Vậy thì tôi lại hỏi cô, tôi có nói một người nhất định phải chờ đến lúc bị thương mới để người khác nhìn đùi của y không?


Hình như chàng cũng chưa nói vậy bao giờ.


- Vì vậy bây giờ cô cũng nên biết rõ, một người đàn ông muốn xem đùi một người đàn bà, chẳng cần phải có lý do gì cả.


Lục Tiểu Phụng nhơn nhơn nói:


- May mà tôi không phải là hạng người không biết giảng lý.


Cung Bình bị chọc tức muốn điên lên, nàng ta cắn chặt răng nhìn Lục Tiểu Phụng


lom lom một hồi, rốt cuộc vẫn còn muốn hỏi:


- Được, vậy thì tôi hỏi ông, ông có lý do gì?


Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên thay đổi thái độ thành nghiêm túc:


- Bởi vì, tôi nhất định phải truy ra hung thủ giết Liễu Như Cương là ai, chỉ tiếc là, cho đến bây giờ, tôi chỉ có hai đường dây để truy lùng, khối bội ngọc là một, còn đường kia chính là cặp đùi của một người.


Dĩ nhiên chàng còn phải giải thích thêm:


- Vì chuyện này, tối hôm qua, tôi suýt chết một lần, chết dưới tay một người đàn bà. Gương mặt nàng ta đã được dị dung thay đổi, không ai có thể biết mặt thật nàng ta ra sao, nhưng lúc vô ý, đã để cho tôi thấy được cặp đùi của nàng ta.


- Bây giờ ông còn nhận ra được cặp đùi đó?


- Dĩ nhiên là nhận ra.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Cặp đùi như vậy, đàn ông chỉ nhìn một lần là không thể quên được, nhất là cỡ một người đàn ông có kinh nghiệm như tôi.


Cặp mắt của chàng đã bắt đầu nhìn đăm đăm vào cặp đùi của Cung Bình, làm như hai cái đùi ấy đang lộ trần trụi ra.


- Cô đã không chịu nói cho tôi biết lai lịch của ngọc bội, tôi chỉ còn nước nhìn cặp đùi của cô thôi.


Chàng lại hỏi Cung Bình:


- Nếu tôi không cởi váy cô ra, làm sao tôi nhìn thấy được đùi của cô nhĩ?


Cung Bình không nói gì nữa, bây giờ nàng ta đã hiểu cái gã Lục Tiểu Phụng điên điên dở dở này, chẳng những không điên chút nào mà cũng không say tý nào, y đang nói đây là một vụ hung án, quan hệ đến một mạng người, không những là một người rất trọng yếu, mà còn là một người bạn thân của y.


Một người đàn ông như Lục Tiểu Phụng, trong hoàn cảnh như vậỵ nếu có thể nắm trong tay một manh mối gì, nhất định sẽ không buông tha, Lục Tiểu Phụng nãy giờ vẫn quan sát nét mặt của nàng ta, bây giờ mới nói:


- Nếu cô hiểu được ý của tôi, cô nên biết cái váy của cô không cởi ra không được.


Lần này Cung Bình không thấy tức giận gì, cũng chẳng thấy trở mặt, nàng ta chỉ nói:


- Đúng vậy, tôi hiểu ý của ông lắm, nếu như người không phải là Lục Tiểu Phụng, váy quần của tôi chỉ sợ đã bị cởi ra từ lâu.


Lục Tiểu Phụng chưng hửng, hình như không tin câu nói đó từ miệng của người đàn bà này nói ra.


Cung Bình dĩ nhiên cũng thấy biểu tình trên gương mặt chàng không giống lúc nãy,


vì vậy nhịn không nổi bèn hỏi chàng:


- Tại sao ông nhìn ra như vậy?


- Bởi vì, tôi thật tình không ngờ rằng cô là một người đàn bà biết giảng lý.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Một câu chuyện tình

Một câu chuyện tình

Cô hội tụ đầy đủ tất cả những điều mà anh không thích. Thích đánh mắt

24-06-2016
Chữa bệnh "buồn"

Chữa bệnh "buồn"

Hắn nghe buồn âm ỉ, làm tổ trong từng ngóc ngách tâm hồn mình đã lâu,...Và thế là

30-06-2016
Quên

Quên

- Ờ! Mẹ lại quên mất... - Người mẹ nhếch nụ cười méo xệch. *** Người mẹ còng

01-07-2016
Tháng Tám còn mãi

Tháng Tám còn mãi

Ban đêm khi đi nằm, nỗi sợ hãi đâm sâu vào tim tôi. Những người tôi yêu cứ thế

24-06-2016

XtGem Forum catalog