Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 4 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 8 - Một Giai Đoạn Dĩ Vãng Chua Cay

↓↓

Cô nói xong câu này rồi cắm đầu chạy đi, tựa hồ không muốn cãi lý với hạng ngu dốt.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lục Tiểu Phụng cản lại nói :


-Cô hãy chờ một chút.


Giang Khinh Hà cười lạt hỏi :


-Công tử còn điều chi muốn nói ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


-Chỉ còn một câu.


Giang Khinh Hà nói :


được rồi ! Tiểu ni nghe công tử nói câu nữa.


Lục Tiểu Phụng nói :


-Giang Trọng Uy không có em gái. Y không phải là đại ca của cô. Cô cũng không phải là người họ Giang.


Giang Khinh Hà sắc mặt lợt lạt ngập ngừng hỏi :


-Sao công tử... lại biết thế ?


Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :


-Chính tại hạ cũng không muốn biết, nhưng ông trời cứ bắt tại hạ phải biết những chuyện mình không nên biết.


Giang Khinh Hà hằn học nhìn chàng nói :


-Công tử còn biết điều chi nữa ?


Lục Tiểu Phụng hỏi lại :


-Cô nương muốn tại hạ nói thật chăng ?


Giang Khinh Hà giục :


-Công tử cứ nói đi ! Lục Tiểu Phụng đáp :


-Cô nương nguyên là vị hôn thê của Giang Trọng Uy, sau không hiểu vì lẽ gì lại xuất gia. Trước mặt y cô giả vờ không nhận ra tại hạ là có ý không muốn kích thích và không muốn để y biết...


Người Giang Khinh Hà bắt đầu phát run, đột nhiên cô la :


đừng nói nữa ! Lục Tiểu Phụng thở dài nói :


-Chuyện này tại hạ không muốn nói ra.


Giang Khinh Hà càng run hơn trước. Cô nghiến răng đáp :


đúng thế ! Giữa tiểu nữ và Giang Trọng Uy qua? đã đính hôn từ nhỏ, nhưng khi hai người khôn lớn gặp mặt nhau, rồi mới phát giác hai người không thể ở với nhau. Vì thế...


Lục Tiểu Phụng ngắt lời :


-Vì thế cô nương xuất gia đầu phật ?


Giang Khinh Hà gật đầu, mặt buồn rười rượi đáp :


-Tiểu nữ không xuất gia thì còn đường lối nào khác ?


Vành mắt đỏ hoe, hai hàng châu lệ muốn trào ra.


Một thiếu nữ như cô còn nhỏ tuổi mà đã xuất gia thì dĩ nhiên phải có dĩ vãng thê thảm chua cay.


Tiết Băng cũng muốn khóc theo. Thị mím môi trừng mắt nhìn Lục Tiểu Phụng nói :


đáng lý công tử không nên bức bách y nói ra mới phải.


Giang Khinh Hà đột nhiên lớn tiếng :


-Cái đó chẳng quan hệ gì. Chính ta muốn nói ra.


Cô lau nước mắt rồi phưỡn ngực nói tiếp :


-Tuy tiểu nữ xuất gia nhưng hãy còn xuân xanh không chịu nổi cảnh tịch mịch mà vẫn muốn đi vào con đường trần tục nên tiểu nữ quen biết rất nhiều nam nhân trong đó có công tử.


Lục Tiểu Phụng nhẹ buông tiếng thở dài. Con người xuất gia không phải là người chết. Giang Khinh Hà còn có quyền sống lâu dài.


Giang Khinh Hà lại nói :


-Nếu công tử tưởng tiểu nữ không muốn để Giang Trọng Uy biết thì công tử lầm rồi. Công tử cho là tiểu nữ vì không muốn lấy y mà đâm mù mắt y thì cái lầm càng lớn hơn. Y... Y...


Đột nhiên cô dừng lại, kinh hãi nhìn ra ngoài cửa.


Giang Trọng Uy đã từ ngoài cửa tối om lần mò tiến vào. Mặt hắn cũng lợt lạt lộ vẻ buồn bã nói :


-Chẳng phải y không muốn lấy tại hạ mà là tại hạ không thể lấy y được.


Tiết Băng không nhịn được hỏi :


-Tại sao vậy ?


Giang Trọng Uy đáp :


-Vì tại hạ...


Giang Khinh Hà la lớn :


đại ca bất tất phải nói ra. Chẳng có ai bức bách đại ca cung xưng.


Giang Trọng Uy bật tiếng cười thê lương đáp :


-Cái đó chẳng quan hệ gì ta cũng muốn nói.


Giang Trọng Uy đầy vẻ đau khổ, chậm rãi nói tiếp :


-Tại hạ không thể lấy y vì mình đã thành phế nhân. Tại hạ không thể làm trượng phu người ta, càng không thể làm phụ thân kẻ khác.


Tiết Băng hiểu rõ đâm ra hối hận. Thị tự hỏi :


-Tại sao ta lại muốn biết vụ này ? Người khác chịu điều bất hạnh thì mình sung sướng sao được ?


Giang Trọng Uy lại nói :


-Khinh Hà ở ngoài làm điều gì tại hạ đều biết hết. Bất luận y hành động thế nào tại hạ cũng không thể trách y. Huống chi tại hạ biết rõ tuy bề ngoài y tỏ vẻ quật cường mà thực ra y chẳng phải con người hành động cẩu thả.


Giang Khinh Hà cúi đầu. Giọt châu tầm tã như mưa.


Một thiếu nữ nhỏ tuổi như cô, điều khó chịu nhất là thanh xuân hành hạ, nên bất luận cô làm việc gì cũng đáng được lượng thứ, nhưng chính cô lại chẳng cách nào tha thứ cho mình.


Giang Trọng Uy nói tiếp :


-Bất luận các vị nói gì, tại hạ cũng bảo chứng tuyệt không phải y đâm mù mắt tại hạ.


Lục Tiểu Phụng đột nhiên cất tiếng hỏi :


-Các hạ bảo chứng thật ư ? Các hạ đã trông rõ người đó không phải là nàng hay sao?


Trong lòng chàng tràn ngập mối đồng tình và nỗi đau thương, nhưng vụ này cực kỳ quan hệ, nên chàng không thể mềm yếu.


Lục Tiểu Phụng nhất định muốn hỏi cho ra sự thực.


Giang Trọng Uy không nghĩ ngợi gì đáp ngay :


- Dĩ nhiên tại hạ nhìn rõ rồi.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


-Các hạ căn cứ vào điểm nào để cả quyết người đó không phải là nàng. Tại sao các hạ lại nhìn rõ được ?


Giang Trọng Uy đáp :


- Dĩ nhiên tại hạ... có thể nhận ra. Công tử đừng quên tại hạ nhận ra y từ hồi còn nhỏ.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


-Nhưng hai vị đã xa cách nhau lâu năm không gặp nhau. Có đúng thế không?


Giang Trọng Uy sa sầm nét mặt lạnh lùng hỏi lại :


-Công tử hỏi câu đó có ý gì ? Chẳng lẽ công tử cho là tại hạ giúp y nói dối ?


Lục Tiểu Phụng thở dài. Thực ra chàng chẳng có cách gì để hỏi thêm nữa.


Giang Khinh Hà lạnh lùng nói :


-Chỉ cần tiện thiếp tự vấn tâm không có điều chi phải hổ thẹn thì bất luận y nghĩ sao cũng chẳng quan hệ gì.


Giang Trọng Uy gật đầu, Giang Khinh Hà đã đón lấy cánh tay hắn nói :


-Chúng ta đi thôi.


Lục Tiểu Phụng đành cúi đầu để hai người đi qua.


Ánh đèn mờ ảo cũng soi rõ nền nhà lát đá xanh. Giang Khinh Hà chân đi giày vải xanh, mình mặc áo tía coi không tương xứng chút nào, dù cô vốn là người đàn bà nghiên cứu cách ăn mặc.


Lục Tiểu Phụng đột nhiên lên tiếng :


-Hãy chờ một chút.


Giang Khinh Hà không muốn ngó chàng, nhưng đột nhiên cô phát giác mắt chàng nhìn chằm chặp vào bàn chân cô, cô liền cười lạt hỏi :


-Công tử chưa nói hết ư ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


-Tại hạ có điều hơi lấy làm kỳ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Muỗi và sư tử

Muỗi và sư tử

Một con Muỗi rất muốn trở thành Chúa sơn lâm, bèn nghĩ: "Trong khu rừng này Sư tử là

24-06-2016
Gã

Vâng. Lại là gã. Chính gã chứ không phải ai khác. Gã lại đến tìm Linh. Cứ rảnh là

23-06-2016
Tình yêu muộn màng

Tình yêu muộn màng

Nàng không yêu chàng. Bởi vì xuất thân bần hàn, bởi vì cần trả nợ, mà nàng lấy

30-06-2016
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Chỗ nào cũng nắng

Chỗ nào cũng nắng

Quá cái tuổi háo hức những món quà miệt vườn trong giỏ xách mẹ, mỗi bận bà lên

24-06-2016
Hàng xóm

Hàng xóm

Ở đâu trên trái đất này chúng ta sống cũng cần hàng xóm và tình làng nghĩa xóm mới

23-06-2016

XtGem Forum catalog