XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 37 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 5 - Bảy Lạng Bông, Một Chiếc Mặt Nạ

↓↓

- Xem ra con người ông quả thật là một con người tốt, ít nhất là tốt hơn tôi nhiều lắm. Nếu tôi mà là ông, tôi nhất định sẽ không giao một thứ lợi khí như thế này cho người ta khơi khơi như vậy.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng lại cười lên một tiếng:


- Nếu ông biết giá trị và lai lịch của nó, không chừng ông đã không giao nó cho tôi.


- Sao?


- Cây chủy thủ này là một thứ cổ vật! Tuổi tác của nó so với tổ phụ của tổ phụ tôi còn muốn già hơn nhiều lắm.


- Điều đó ta cũng có nhận ra.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Người có lai lịch, đao cũng có, ông có nhận ra lai lịch cây đao này không?


- Ta không nhận ra.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Cây chủy thủ này bật ra từ trong cán, thợ nổi tiếng Trung thổ ít người chịu làm loại chủy thủ thế này, không phải thợ giỏi cũng làm không được lưỡi bén nhọn như vậy, do đó, ta có thể đoán chắc nó từ Ba Tư lại.


Sa đại hộ hỏi:


- Ba Tư? Không phải người Ba Tư đều dùng loan đao cả sao?


Lục Tiểu Phụng cười:


- Đây là đao?


Đây không phải đao, chỉ bất quá là một cây chủy thủ, Sa đại hộ chỉ còn nước cười khổ.


Cái tên khốn kiếp này tại sao cứ muốn cho người khác cầm đá tảng nện vào chân của mình.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Tôi đã từng bị kẹt cứng trên biển cả một thời gian, đánh bạn với một số bạn bè, chỉ cần nơi nào có biển là bọn họ đều đi tới, xa nhất là chân trời góc biển. Tôi rất tin vào lời họ nói, những người ấy tuy không phải kẻ tốt, vừa hung dữ vừa độc ác, hoạnh họe, nhưng đối với bạn bè họ không hề nói láo.


Những người đó không phải đều là cướp biển.


Bạn bè của Lục Tiểu Phụng có người là cướp biển, chẳng ai lấy đó làm ly kỳ. Nếu bạn bè của chàng đều là quân tử, đó mới là chuyện quái sự.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Trong bọn họ có một vị thuyền trưởng, già đến nổi chẳng còn nhớ tên tuổi của mình là ai bao nhiêu. Lão ta cũng có một cây chủy thủ như vậy.


Vị thuyền trưởng này dĩ nhiên không phải là thuyền trưởng của một thuyền đánh cá, ở mặt biển Ba Tư, những chiếc thuyền giăng cờ hoàng gia không thiếu, và bọn họ cũng không khỏi có lúc đụng vào bọn cướp biển.


Cây chủy thủ của lão thuyền trưởng từ đâu ra? Đại khái cũng không khó đoán lắm.


Ngay cả lão ta cũng không phủ nhận:


- Những loại chủy thủ này thông thường chỉ thấy trong hoàng cung.


Trong hoàng cung, hoàng tử tranh quyền, phi tần tranh sủng ái, lộng thần sàm tấu, là những tình huống thường xảy ra từ xưa tới giờ, không phân biệt nơi nào nước nào.


Vì tranh quyền tranh sủng, chuyện gì cũng làm được, ám sát, hạ độc, đều là chuyện bình thường.


Nếu có một vị hoàng tử bỗng nhiên bạo bệnh mà chết, một vị phi tần bỗng nhiên mất tích, lập tức sẽ có những tay lộng thần, cận thị, cấm vệ xúm lại tìm cách che đậy kín mít, nhất định không thể để lộ ra ngoài, càng không được để hoàng đế hiểu được nội tình, không thể có tai tiếng xảy ra trong hoàng tộc.


Nếu có người muốn đi điều tra, y không những phạm vào đại kỵ, mà còn là kẻ địch chung của mọi người.


Vì bảo vệ tính mạng của mình, cũng vì để đối phó, hạ thủ trước địch nhân, đa số các hoàng tử đương quyền và các phi tần đương sủng đều nuôi dưỡng một đám mưu thần tử sĩ thích khách.


Lão thuyền trưởng nói:


- Có điều, trong hoàng cung đương nhiên không được đeo vũ khí ra vào, do đó cái thứ mới nhìn như đồ chơi là chủy thủ ấy bèn biến thành thứ quý giá của thích khách.


Những thứ lợi khí như vậy dĩ nhiên không phải dễ dàng gì mà có.


Lão thuyền trưởng còn nói:


- Những lúc tình hình không được ổn định trong hoàng cung, những loại chủy thủ này từng trị giá lên tới năm ngàn năm trăm lạng vàng.


Lão ta lại nói cho Lục Tiểu Phụng biết:


- Đương thời ở ngoài chợ bán nô lệ, một người nữ nô tóc vàng đắt giá nhất cũng chỉ có bảy tám lạng vàng, nếu không phải là xử nữ, còn ít hơn một nửa.


Năm ngàn lạng hoàng kim, một cây chủy thủ. Cái thứ chủy thủ cổ kính giá trị liên thành này, tại sao lại xuất hiện ở một nơi xa xôi bần cùng như thế này?


Nó thuộc về ai? Tại cái tiểu trấn nhỏ bé này, ai có tư cách làm chủ nó? Ai có thể có tư cách ở trong hoàng cung Ba Tư?


Chỉ có một hạng người có tư cách đó, cũng chỉ có một hạng người xứng đáng dùng thứ khí giới này.


Hạng người này là hạng người nào?


Đương nhiên là hạng người có thể dùng nó được hiệu quả nhất, có thể dùng nó đúng thời cơ nhất, đánh ra không bao giờ thất thủ lần nào.


Những hạng người ấy thường thường có khí chất và nét đặc biệt, người khác có học cũng học không được, không giống những hạng đâm giết người ngoài phố chợ.


Bởi vì bọn họ thường thường qua lại trong hoàng cung.


Vì vậy khí chất của họ thường thường đều rất ưu nhã, muốn bồi dưỡng cái khí chất đó, đương nhiên phải có học thức, tu dưỡng và phẩm cách.


Những người họ tiếp xúc dĩ nhiên đều là bọn quý tộc.


Chỉ có những hạng thích khách như vậy mới có thể đứng ung dung trong đám hoàng tộc trong cung điện, giết người trong chớp mắt, thoát thân như kẻ không hình bóng.


Những hạng thích khách đó không đồng dạng với những tay sát thủ trong giang hồ.


Những tay sát thủ trong giang hồ nhất định phải là người bình thường, mặt mày nhất định phải không có điểm gì đặc biệt để người khác khó quên, cũng không được có chút gì đặc biệt về khí chất và cá tính, làm cho người khác để ý đến họ.


Nếu không biết có một người như vậy ở đó, thì làm gì để ý đề phòng họ?


Trong nghề đó, đã có một hàng tiền bối từng thốt ra một câu danh ngôn:


- Nếu ngươi muốn đi giết một tên vương bát, trước hết ngươi phải biến mình ra thành một vương bát mới được.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Bây giờ chúng ta đã biết không ít chuyện về cây chủy thủ này, thứ nhất, chúng ta biết cây chủy thủ này rất quý giá, chẳng những vậy, còn là thứ cổ vật trong hoàng cung Ba Tư, dù là ở đó, e cũng khó mà thấy được, một nơi đày đọa ở trung thổ này lại càng khó kiếm.


Lấy kiến văn quảng bác, giao du rộng rãi của chàng, mà chỉ thấy có hai lần trong đời.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Người sử dụng cây đao này, thân phận dĩ nhiên không thấp kém, võ công cũng không nhược, mà ra tay còn rất nhanh. Nếu không thể có cơ hội đánh ra được mà vẫn cứ muốn đi giết người, là rõ ràng đã hạnh phụ bảo vật.


Chàng hững hờ hỏi Sa đại hộ:


- Ông thử xem, nơi đây có ai có đủ tư cách dùng thứ vũ khí này?


Sa đại hộ cười khổ nói:


- Theo tôi nghĩ, nơi đây chỉ có một người có thể sử dụng nó. Người đó hình như là tôi.


Lục Tiểu Phụng thở ra:


- Ông nói không sai, chuyện này xem ra có vẻ như vậy, chỉ tiếc là chỉ "xem ra" thôi.


Sa đại hộ hình như muốn nổi giận lại:


- Tại sao? Không lẽ ông cho là tôi không đủ tư cách?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Nếu nói chuyện sử dụng chủy thủ thôi, dĩ nhiên ông đủ tư cách, đại khái cũng khá đấy, còn nếu nói ông dùng chủy thủ để đâm chết Liễu Thừa Phong trong tích tắc, thì xin lỗi vậy.


Sa đại lão bản nổi nóng lên:


- Xin lỗi là nghĩa làm sao? Ông cho là tôi làm không được?


- Không phải ông làm không được, mà không ai có thể làm được.


Giọng của Lục Tiểu Phụng rất khẳng định:


- Khắp gầm trời này, không ai có khả năng đâm chết Liễu Thừa Phong từ trước mặt.


Sa đại lão bản trừng mắt nhìn chàng cả nửa ngày, bỗng nhiên thò tay ra nhanh như chớp, đoạt lấy cây đao trên tay Lục Tiểu Phụng.


Lục Tiểu Phụng ngẫn người ra, Sa đại hộ cười lớn.


- Luc Tiểu Phụng, lần này ông sai rồi, Liễu Thừa Phong chính là bị ta dùng cây chủy thủ này đâm chết, ông có tin không?


Lục Tiểu Phụng biến hẳn sắc mặt, làm như bỗng nhiên thấy trên mũi của một người mọc ra một đóa hoa.


Dáng điệu như vậy của chàng càng làm cho Sa đại hộ thêm tức giận, y hét lên một tiếng, cây chủy thủ trong tay đã nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực Lục Tiểu Phụng.


Y ra tay dĩ nhiên còn chậm hơn tia chớp một tý, có điều muốn giết một người gần như vậy, là chuyện quá dễ dàng.


Cái chiêu đó cũng bất ngờ cho Lục Tiểu Phụng, xem ra mũi đao đã sắp đâm thủng vào tim của chàng.


Chính cái khoảnh khắc nhỏ vô cùng ấy, bỗng nhiên có hai ngón tay thò ra.


Chẳng ai nhìn thấy hai ngón tay ấy từ đâu thò ra, làm như mọc từ chỗ trái tim ra vậy, chụp dính cây chủy thủ, tiếp theo cái chớp mắt, cây chủy thủ đã nằm trong tay Lục Tiểu Phụng.


Lần này Sa đại lão bản là người biến sắc mặt, Lục Tiểu Phụng thì đang cười.


- Lúc nãy ông hỏi tôi có tin Liễu Thừa Phong bị ông giết hay không, bây giờ tôi có thể trả lời ông.


Câu trả lời là:


- Tôi không tin. Nếu nói ông chỉ một đao đã giết được Liễu Thừa Phong, thì tôi chỉ cần thổi một hơi là có thể thổi một con trâu bay tới Ba Tư (chú thích: xuy ngưu, thổi con trâu đi, có nghĩa bóng là khoác lác).


Sa đại lão bản lại đứng nhìn trừng trừng cả nửa ngày, gương mặt đang vốn tức giận đỏ kè, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười:


- Lục Tiểu Phụng, ông giỏi lắm, tôi thật phục ông.


Y nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
 Gấu ơi, về với em!

Gấu ơi, về với em!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Con dâu vàng

Con dâu vàng

Tôi tự nhủ với lòng mình sau này sẽ kiên quyết bảo với người yêu là sau khi cưới

25-06-2016
Hoa bụi đường

Hoa bụi đường

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Chúng ta

25-06-2016
Bà nội

Bà nội

Có những lúc đi học về thấy bà lặng lẽ cầm cây chổi thu dọn nhà mà trong

24-06-2016
Tình đầu!!!

Tình đầu!!!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016