The Soda Pop
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 2 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 4 - Biển ghen nổi sóng

↓↓

- Có thể cô ấy sợ là khi ta trở lại cũng sẽ biến thành một quái vật thiếu mất một bên mắt mũi, nên không nỡ nhìn cảnh ấy mà bỏ đi trước.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Nó đúng là lòng dạ yếu mềm, lúc nào giết người cũng nhắm mắt không dám nhìn.


Bên ngoài bỗng có tiếng người cười khanh khách :


- Biểu tỉ quả nhiên hiểu muội quá rành, lần trước cũng tại nhắm mắt lúc giết người, nên muội mới không tránh kịp bị vấy máu đầy áo.


Vừa nghe tiếng cười trong trẻo, đã thấy Đinh Hương Di lướt vào, thân ảnh nhẹ như chim én bay. Tiếng nàng cười nghe ngọt ngào, nhưng nhìn dáng có phần xơ xác, cả áo cũng có chỗ rách, trông giống như một con chim én mới bị thợ săn bắn tên trúng đuôi.


Phương Ngọc Hương sa sầm nét mặt :


- Ta không ngờ biểu muội còn dám quay lại đây.


Đinh Hương Di cười đáp :


- Muội biết biểu tỉ còn đây, thì phải quay lại, làm sao bỏ đi được.


Phương Ngọc Hương cũng cười rất tươi :


- Có lúc ta cũng giận muội, nhưng ta nghĩ dù sao đi nữa muội vẫn là cô em họ rất tốt với ta.


- Rất tiếc chúng ta ít có cơ hội gặp nhau, biểu tỉ ngày nào cũng thích ở bên cạnh biểu ca, bỏ mặc muội thui thủi một mình à!


- Muội tuy nói cho tội nghiệp vậy, chứ ta đã biết muội đã quên bẳng mất chúng ta rồi!


- Ai nói vậy?


Phương Ngọc Hương mỉm cười liếc Lục Tiểu Phụng :


- Hai người thân với nhau thế, làm gì còn nhớ đến ta và biểu ca nữa!


Hai chị em đối đáp qua lại rất ngọt dịu, nhưng Lục Tiểu Phụng càng nghe càng thấy không ổn. Giữa những tiếng cười lảnh lót như chuông reo, bỗng nghe "cách" một tiếng, chiếc lược chải tóc trong tay Phương Ngọc Hương đột nhiên biến thành một loạt phi tiêu bắn ra. Một chiếc lược ít nhất cũng có bốn, năm chục răng lược, bây giờ biến thành bốn, năm chục ám khí nhắm vào Đinh Hương Di bắn như mưa. Trong tay Đinh Hương Di lúc ấy cũng có bảy điểm hàn tinh xẹt ra, nhắm vào bảy yếu huyệt trên ngực của Phương Ngọc Hương.


Cả hai nàng khi xuất thủ đều dùng đòn sát thủ trí mạng, cả hai đều muốn trong khoảnh khắc dồn đối phương vào tử địa. Hai người đều không nhắm mắt, nhưng Lục Tiểu Phụng lại nhắm mắt không dám nhìn. Đến lúc chàng mở mắt ra xem, chỉ thấy trên bức tường đối diện có ghim bảy điểm hàn tinh, Phương Ngọc Hương thì ngã nằm trên giường, còn Đinh Hương Di đã phóng ra xa ngoài bảy, tám dặm trượng. Chỉ nghe tiếng nàng xa xa vọng lại trong đêm tối, chứa đầy nỗi oán hận :


- Ngươi nhớ đấy, ta sẽ không tha ngươi đâu!


Vừa nói xong, chợt nghe tiếng Hương Di kêu lên kinh hoàng rồi im bặt, sau đó chẳng còn tiếng động gì nữa cả.


Màn đêm tĩnh mịch, sương thu mờ lãng đãng, gió thổi rất nhẹ, rất êm.


Phương Ngọc Hương vẫn nằm bất động trên giường, đến tiếng thở cũng không nghe thấy được. Lục Tiểu Phụng đến bên cạnh, nhìn lồng ngực của nàng, bỗng cười nhẹ, nói :


- Ta biết cô chưa chết mà.


Ngực của người chết chẳng thể nào nhìn quyến rũ như vậy, nhưng Ngọc Hương y như người chết, không có phản ứng gì cả. Lục Tiểu Phụng ngắm nàng một lúc, rồi bước đến nằm xuống bên cạnh nàng, cũng lặng im bất động như một người chết thứ hai. Lúc này người chết thứ nhất lại sống dậy, bàn tay nàng bắt đầu di động, tìm kiếm. Lục Tiểu Phụng vẫn nằm im.


Phương Ngọc Hương chợt cười thành tiếng :


- Thiếp biết công tử cũng chưa chết.


Lục Tiểu Phụng rốt cuộc cũng phản ứng, chàng bắt lấy bàn tay của nàng.


- Chàng sợ gì chứ? Thiếp nào phải là người vợ danh chánh ngôn thuận có cưới hỏi của Lam Hồ Tử, mà chàng cũng chẳng phải bạn của hắn. Hay là chàng ngại Đinh Hương Di? Thiếp biết chắc lần này nó sẽ không quay lại nữa đâu.


Lục Tiểu Phụng than thầm, chàng e rằng Đinh Hương Di nếu lần này còn trở lại được, có thể đã biến thành người thiếu mắt thiếu mũi. Nhưng chàng cũng không áy náy gì, bởi vì chàng đã nhận ra bảy điểm hàn tinh ghim trên tường, chính là Tam Lăng Thấu Cốt Châm. Chàng hỏi :


- Cô ấy tìm đến ta, có phải là do cô sai đến chăng?


- Công tử với thiếp không thù oán, thiếp đâu có lý gì muốn hại công tử?


- Hại ta?


- Bây giờ Hương Di cũng như một tòa hỏa diệm sơn có thể bộc phát bất cứ lúc nào, nó đi theo ai thì người ấy đều có nguy cơ bị hại chết.


Lục Tiểu Phụng cười gượng :


- Xem ra ta cũng có số hên, gặp được hai nữ nhân, một là băng sơn, hai là hỏa sơn.


- Hỏa sơn so ra nguy hiểm hơn băng sơn rất nhiều, đặc biệt là một hỏa sơn có chứa ba mươi vạn lượng vàng.


- Ở đâu mà có nhiều vàng như thế?


- Của trộm đấy!


- Ở chỗ nào mới có nhiều vàng để đánh cắp như thế?


- Trong kho bạc của Hắc Hổ Đường.


Lục Tiểu Phụng nói nho nhỏ :


- Hắc Hổ đường, Hắc Đái Tử....


Phương Ngọc Hương gật đầu :


- Không sai, các đường chủ trong Hắc Hổ đường đều mang trên mình dây thắt lưng màu đen.


Hắc Hổ đường tuy là một ban phái mới nổi lên trong giang hồ, nhưng thanh thế rất lớn, nghe đồn còn hơn Thanh Y lâu, còn về mặt tài lực cũng rất hùng hậu, cả Cái bang và Điểm Thương cũng không bì kịp. Cái bang trước nay vẫn là giang hồ đệ nhất đại bang, còn môn hạ phái Điểm Thương toàn là phú gia tử đệ, trong núi lại có kho báu, nên cả hai bang phái này được xem như có nhiều tiền hơn cả. Nhưng Hắc Hổ đường lại trội hơn, hễ có tiền thì quỉ cũng sai khiến được.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Nghe nói điểm đáng sợ của Hắc Hổ đường là tài lực lớn, kho chứa tiền đương nhiên là nơi trọng yếu của họ, phải phòng thủ rất nghiêm mật.


- Chắc chắn là vậy!


- Qua hai ngày này ta lại phát hiện ra là Hắc Hổ đường có rất nhiều cao thủ bố trí khắp nơi, Đinh Hương Di làm sao có khả năng vào trộm kho bạc của họ được?


- Chỉ nhờ vào một điểm là đủ.


- Sao?


Phương Ngọc Hương hỏi lại :


- Tổng đường chủ của Hắc Hổ đường là ai?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Là Phi Thiên Ngọc Hổ.


- Hương Di chính là vợ của Phi Thiên Ngọc Hổ.


Lục Tiểu Phụng giựt mình.


Phương Ngọc Hương nói tiếp :


- Nghe nói Phi Thiên Ngọc Hổ gần đây không có mặt tại Tổng đường, nên Đinh Hương Di mới nhân cơ hội đánh cắp tiền trong kho bạc, rồi bỏ trốn cùng với một đứa thư đồng của Phi Thiên Ngọc Hổ.


- Xem ra gã thư đồng này cũng có bản lãnh khá, mới khiến Hương Di mạo hiểm như vậy.


- Công tử đang ghen hay sao?


Lục Tiểu Phụng nghiêm mặt đáp :


- Ta muốn xem thử hắn là người như thế nào.


- Rất tiếc bây giờ công tử không thể nào gặp hắn nữa.


- Tại sao?


- Vì hắn đã bị Liêu thị Ngũ Hùng chém ra làm tám miếng, bỏ vào hòm chở về Hắc Hổ đường rồi.


Liêu thị Ngũ Hùng đương nhiên là năm người đi theo dõi Lục Tiểu Phụng ban đầu. Bây giờ Lục Tiểu Phụng mới vỡ lẽ ra là bọn họ không phải đi theo chàng, mà là đi theo Đinh Hương Di.


Phương Ngọc Hương lại nói :


- Gã thư đồng chết rồi, Hương Di mới biết Hắc Hổ đường đã đuổi theo đuôi cô ả, nên ả mới sợ mà....


- Thế nên cô ấy mới bám theo ta.


- Giang hồ ai mà chẳng biết Lục Tiểu Phụng có bốn chân mày là người khó day vào, đến cả thiên tử cũng có giao tình với y, ngay như Bạch Vân thành chủ và Nghiêm Độc Hạc đều bị tiêu đời về tay y, Hương Di mà có được người bảo hộ với bản lãnh như thế thì Hắc Hổ đường đương nhiên sẽ chẳng dám vọng động.


- Nhưng họ chắc không ngờ ta lại được ba vị cao thủ lợi hại hơn nữa đi theo bảo vệ.


- Bởi thế bọn họ tổng cộng có mười ba người đi theo, mà đã chết mất mười hai người.


- Còn một người là ai?


- Là Phi Thiên Ngọc Hổ.


Lục Tiểu Phụng chú ý hỏi :


- Y cũng đến rồi à? Y đang ở đâu?


- Lúc nãy y cũng có mặt bên ngoài, nhưng bây giờ chắc đã đi về rồi.


- Tại sao thế?


- Bởi vì y đã kiếm được người y đang đi kiếm. Trước nay y làm chuyện gì cũng ân oán phân minh, y hẳn cũng biết công tử chẳng qua là bị Hương Di lợi dụng làm bia đỡ đạn, nên y không đến kiếm chuyện với công tử đâu.


Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :


- Cho nên ta bây giờ có thể an tâm, vì Phi Thiên Ngọc Hổ võ công quá cao, bản lãnh quá tài, nếu y tìm đến ta thì ta chết chắc, phải không?


Phương Ngọc Hương cười :


- Thiếp biết công tử không sợ y, nhưng mấy chuyện phiền phức ấy nên tránh được là hơn.


Lục Tiểu Phụng quay đầu nhìn Phương Ngọc Hương một lúc, bỗng hỏi :


- Việc trong Hắc Hổ đường, xem ra cô biết rõ hơn cả Đinh Hương Di nữa?


Phương Ngọc Hương cất tiếng than :


- Nói thực ra, là thiếp giới thiệu Hương Di cho y, bởi vậy cô ả làm chuyện không phải này, thiếp cũng cảm thấy mất mặt.


- Có phải vì y không thích cô, lại đi cưới Đinh Hương Di, nên cô trong lúc tức giận bỏ đi đánh bạc, mới gặp Lam Hồ Tử?


Phương Ngọc Hương gật đầu, nói nho nhỏ :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Ngã rẽ

Ngã rẽ

Đúng thế, nhưng là bắt đầu với anh, còn em thì mệt mỏi lắm rồi. Tô muốn rên lên.

01-07-2016
Lũ ếch muốn có vua

Lũ ếch muốn có vua

Lũ ếch đã chán chường mệt mỏi với việc tự trị. Chúng đã được tự do quá nên

23-06-2016
Chuyên gia đun nước

Chuyên gia đun nước

Nó không bao giờ đun nước ở nhà cả. Quanh năm, suốt tháng nó la cà khắp thôn xóm, sang

01-07-2016
Đứa trẻ lạc

Đứa trẻ lạc

Nó thấy mình lạc, lạc giữa cuộc đời chính nó, giữa những sự sắp đặt trớ trêu

25-06-2016
Gió bấc mưa phùn

Gió bấc mưa phùn

Suốt từ ngày quen biết, sự bực bội luôn là cảm giác đeo bám cô gái, khiến cô gái

30-06-2016